gieo trồng vào mùa xuân
Chương 3 - Hút Xuống
Ừ a......
Đổng Tiểu Vân nhịn không được rên rỉ, cái miệng nhỏ nhắn há to đến lão đại, trên mặt một mảnh đỏ ửng.
Chồng cô trước kia cũng hút chỗ cô, nhưng vì sao không thoải mái như vậy?
Không đúng, ta phải nhịn xuống, ta là tới xem bệnh a, Đổng Tiểu Vân ở trong lòng như vậy nhắc nhở chính mình, nhưng nàng càng là nhẫn, thân thể lại càng là khó chịu.
Lão Ngụy chơi đùa, buông lỏng miệng, vươn đầu lưỡi, nhanh chóng trêu chọc hạt anh đào màu hồng phấn kia.
Lỗ Lỗ Lỗ, miệng phun ra.
Hạt anh đào nhỏ đáng yêu kia, dần dần vểnh lên, trở nên vừa trơn vừa ướt.
Một ít trong suốt, từ đầu lưỡi lão Ngụy lan tràn đến trên phấn hồng, lại từ phấn hồng chảy đến trong mềm mại trắng như tuyết, lại nhỏ xuống trên bụng dưới bằng phẳng.
Đổng Tiểu Vân nắm chặt ghế dựa ngồi xuống, thân thể mềm mại run rẩy không ngừng, trong cơ thể giống như là sinh ra một lỗ đen mãnh liệt, làm cho nàng không thể tự kiềm chế.
Cuối cùng cô không kìm được đưa tay ôm lấy đầu lão Ngụy, ấn vào trong sữa nóng hổi của mình, cũng ngẩng đầu há to miệng thở dốc.
Ngụy, Ngụy thúc không phải muốn giúp ta hút Âm Nguyên sao? Tại sao phải dùng đầu lưỡi?
Đổng Tiểu Vân lắc đầu, lộ ra cái cổ mảnh khảnh kia.
Âm Nguyên giấu quá sâu, phải kích phát ra chứ. "Lão Ngụy hàm hồ nói.
Mặt của hắn chôn ở như vậy bên ngoài mềm mại bên trong mềm mại bên trong, hô hấp đều là ấm áp sữa hương.
Dưới kích thích mãnh liệt như vậy, đại huynh đệ lão Ngụy cách đũng quần, vừa vặn đỉnh ở trên bụng Đổng Tiểu Vân.
Đổng Tiểu Vân theo bản năng cúi đầu nhìn lại, trong hôn ám mơ hồ nhìn thấy tiền vốn đồ sộ của lão Ngụy, chỉ là từ hình dáng mà xem ra, có quả đấm nhỏ thô như vậy đi.
Trời ạ, nam nhân kia đồ chơi nào có lớn như vậy a?
Cô cảm thấy vô cùng khiếp sợ, không khỏi so sánh hình dáng chồng cô một chút - - khác biệt quá lớn.
Nàng đã bị lão Ngụy hút có chút tình mê ý loạn, lại nhìn thấy lều trại lớn như vậy, nhất thời sinh ra một ít ý nghĩ khác ngoài chữa bệnh.
Mà hoàn cảnh tối tăm, cho nàng dũng khí lớn lao.
Bác sĩ Ngụy, anh, anh thử tiếp đi. "Giọng Đổng Tiểu Vân nhỏ như muỗi.
Lão Ngụy lấy mặt từ trong hai đống mềm mại ra, làm bộ không hiểu hỏi: "Vì sao?"
Đi xuống thôi, tôi cảm thấy âm nguyên trong ngực đã chảy xuống phía dưới rồi.
Đổng Tiểu Vân không rõ chính mình đến tột cùng làm sao vậy, bình thường rất bảo thủ a, nhưng hiện tại giống như là bị ma bình thường tự cam đọa lạc.
Có phải chảy đến cùng hay không?
Lão Ngụy nhướng mày, cố ý dùng đường nét lớn đẩy đùi tiểu mỹ nhân một chút.
Chính là nơi này a......
Đổng Tiểu Vân run rẩy nói, vội vàng đứng lên, chủ động dán lên người lão Ngụy, hai tay chậm rãi xoa bóp bụng dưới bằng phẳng.
Vậy nơi này cũng phải hấp thụ nha.
Lão Ngụy cười híp híp cúi đầu, đầu lưỡi như là dải lụa, nhẹ nhàng đảo quanh cái bụng nhỏ bóng loáng của nữ nhân này.
Đổng Tiểu Vân lập tức nghiến răng cắn môi, nhíu mày, xoay eo, biên độ càng lúc càng lớn.
Tà hỏa trong lòng lão Ngụy càng đốt càng vượng, dứt khoát người tốt làm đến cùng, đầu lưỡi càng xoay càng thấp, trượt tới rốn, lại đi xuống hạ du.
Hắn dùng hai tay bắt được đầu quần của tiểu mỹ nữ, chậm rãi kéo đến trên đầu gối, lộ ra một đôi đùi đẹp trắng nõn tròn trịa, nơi đó đã chảy ra giọt sương.
Lão Ngụy bảo trì đầu lưỡi hoạt động đồng thời, tròng mắt dời lên trên, phát hiện Đổng Tiểu Vân còn đang mắt say mê lắc lư eo rắn nước.
Lão Ngụy hai mắt tỏa sáng vươn ngón tay kẹp lấy quần lót nhỏ của Đổng Tiểu Vân, lặng lẽ trượt xuống, rừng rậm đen tam giác khiến người ta hướng tới kia lập tức tràn ra một cỗ hương thơm khô nóng.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Đổng Tiểu Vân bỗng nhiên cảm thấy dưới thân lạnh lẽo, phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện nửa người dưới đã trống rỗng.
Mà lão Ngụy vươn dài đầu lưỡi, đã sắp dán lên chỗ kia treo đầy sương mù Hắc Sâm Lâm...