giả sau khi kết hôn
Chương 10 - Tôi Cảm Thấy Anh Ta Thích Cô
Từ sau đêm đó, tôi và Khổng Gia Dương bất tri bất giác đạt thành một loại ăn ý không nói gì.
Cụ thể biểu hiện ở chỗ, trước khi anh đi nơi nào sẽ báo cáo với tôi, buổi tối nếu về nhà muộn cũng sẽ gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi nghỉ ngơi sớm một chút. Anh ấy sẽ mua cho tôi túi đồ trang sức, chỉ vì "Anh nghĩ em sẽ thích". Anh ấy cũng sẽ lái xe đón tôi tan ca khi có thời gian, sẽ khiêm tốn lễ độ để các đồng nghiệp của tôi chăm sóc tôi nhiều hơn khi nhìn thấy đồng nghiệp bên cạnh tôi.
Tôi cũng dần dần thân thiết hơn với bạn bè của cậu ấy, sẽ nhắc đến cậu ấy trước mặt bố mẹ chị gái và bạn bè, nhắc đến nhiều lần, Tiểu Hi cũng không nhịn được trêu ghẹo, nói tôi và Khổng Gia Dương sắp diễn giả làm thật rồi.
Tôi và Khổng Gia Dương đích xác giống như một đôi vợ chồng nhỏ chân chính.
Chúng ta sẽ ở trước mặt trưởng bối tương kính như tân, cũng sẽ ở lúc chỉ có hai người cãi nhau ầm ĩ.
Cậu ấy giống như một cậu bé rất được hoan nghênh, tràn đầy khí chất thiếu niên đồng thời lại thiếu nợ, luôn nói những lời không đứng đắn chọc tôi tức giận, tôi vừa phát tác cậu ấy sẽ lập tức yếu thế, ôm tôi gọi tôi là "bà xã".
Vào ban đêm, chúng tôi ngủ chung giường và làm tình không kiềm chế trong phòng.
Khổng Gia Dương sẽ vén váy ngủ của tôi lên, bàn tay to vuốt ve toàn bộ cơ thể tôi, một bên vuốt ve kỹ xảo, một bên mặt mày ẩn tình hôn tôi.
Nụ hôn của anh sẽ rơi vào trước ngực tôi, bụng dưới, anh cũng sẽ kiên nhẫn ôn nhu liếm chỗ mẫn cảm nhất của tôi, thân thể tôi căng thẳng nắm chặt ga giường khó nhịn bảo anh dừng lại, anh lại chỉ cười xấu xa nói nước nơi đó của tôi uống rất ngon.
Sau đó hắn sẽ đỡ tính khí vượt quá kích thước người thường của hắn cọ xát lòng chân của ta, ở trên thịt mềm trêu chọc, thanh âm khàn khàn gợi cảm hỏi ta có muốn làm hay không.
Đã đến bước này rồi, còn hỏi cái gì mà hỏi!
Người này chính là cố ý.
Tôi thủy chung không có chọc thủng tầng cửa sổ giấy kia, thấy hắn tựa hồ thích thú, tôi cũng đương nhiên đắm chìm trong loại biểu hiện giả dối nhìn như hài hòa lại có vài phần quỷ dị này.
Trong công việc, tiết mục đã quay bốn tuần, đã phát sóng hai kỳ, tỉ lệ người xem cũng không tệ lắm, nhất là Trịnh Tinh Phàm, lượng phát sóng cực kỳ cao.
Hắn vốn cũng bởi vì cho một ít ca sĩ viết ca khúc tích lũy fan nhất định, nhưng số lượng rất ít, ở trên mạng lưu truyền ảnh chụp cũng chỉ có mấy tấm kia, hắn không có gì có thể làm cho người ta nhận thức được con đường.
Lúc trước anh từng hợp tác với mấy đoàn nam nữ đang nổi tiếng, có mấy thành viên có quan hệ tốt với anh tuyên truyền cho anh, cho nên lần này cũng có rất nhiều fan hâm mộ vì nâng đỡ anh chị mà đặc biệt đến xem tiết mục.
Tiếp theo sẽ cảm thán Trịnh Tinh Phàm tài hoa, đồng thời cảm thán tướng mạo của hắn.
Chúng tôi bên này lại thích hợp để cho nhân viên tiếp thị phát bản thảo, mua mua tìm kiếm nóng, thao tác thích hợp một chút, liền căn cứ vào trong tiết mục bày ra như vậy mà tạo ra cho anh ta một thiết lập người "Cuộc sống không thú vị chỉ muốn làm sự nghiệp", anh ta đã giới thiệu một lượng lớn fan qua đường.
Lão đại đã nói chuyện với chúng tôi, bản thân Trịnh Tinh Phàm không quá để ý có hút fan hay không, nhưng chúng tôi cần tạo thế cho tiết mục một chút, Trịnh Tinh Phàm đối với việc này cũng không để ý.
Tôi ngược lại có chút lo lắng cuộc sống của anh ta sẽ bị ảnh hưởng, cho tới nay anh ta đều không thích người không liên quan quấy rầy anh ta, thật không biết vì sao anh ta lại tới tham gia tiết mục này.
Lúc trước ta đã nghe Tiểu Thương nói qua, ca ca hắn chưa bao giờ để ý nhân khí hư ảo như vậy, Trịnh Tinh Phàm chỉ muốn được nhân sĩ chuyên nghiệp tán thành, mục tiêu hiện tại là bằng thực lực lấy được giải thưởng lớn của buổi lễ âm nhạc thịnh soạn cuối năm.
Tôi cảm thấy rất có khả năng.
Đến lúc đó nếu chúng ta ghi chép lại toàn bộ quá trình, nhiều năm sau đợi anh trở thành "thầy giáo" mà mọi người tôn kính, quay đầu lại nhìn đoạn hồi ức này cũng là một chuyện đặc biệt tốt đẹp.
Đang lúc tôi lật xem bình luận của cư dân mạng trên mạng, Tiểu Hi gửi cho tôi một tin nhắn, bảo tôi nhanh chóng đến phòng biên tập.
Tôi mang theo nghi ngờ đến phòng biên tập, bên trong chỉ có một mình Tiểu Hi.
Cô ấy thần thần bí bí kéo tôi đến trước máy tính, hỏi: "Cậu xem đây có phải là móc khóa lúc trước tôi tặng cậu không?"
Trên màn hình là một cái móc khóa đã phóng to, tôi nhìn kỹ, Tiểu Hi còn ở một bên bổ sung, "Trên này còn có tên tiếng Anh của cậu.
Hồi lâu trước Tiểu Hi đích xác có tặng tôi một cái móc khóa rất đắt nhưng rất xấu, mặt trên khắc tên tiếng Anh của tôi để biểu đạt ý nghĩa chuyên môn thì có vẻ càng tục khí.
Một thời gian rất dài tôi đều đem nó treo ở trên túi xách tôi thích nhất thường đeo nhất, sau đó đột nhiên có một ngày vật nhỏ này không hiểu sao biến mất, tôi ở trong trường học tìm thật lâu cũng không tìm được.
Không ngờ lại gặp ở đây.
Tôi có loại vui sướng mất đi mà tìm lại được, kinh ngạc hỏi cô: "Cái này cô nhìn thấy ở đâu?
Tiểu Hi rõ ràng do dự một chút, sau đó đem hình ảnh vốn phóng đại rất nhiều lần trong máy tính thu nhỏ lại.
Là một người đeo một cái túi xách nghiêng phong cách vận động, trên túi đeo móc khóa vốn thuộc về tôi.
Khuôn mặt người kia dần dần lộ ra, là... Trịnh Tinh Phàm.
Đây là cảnh tượng mấy ngày hôm trước chúng tôi quay, Trịnh Tinh Phàm ra ngoài đến phòng làm việc, anh ta lấy một cái túi vẫn đặt ở góc phòng thay đồ, hiếm khi ngâm nga hát tâm tình rất tốt ra cửa.
Chìa khóa giống nhau chụp một đống lớn, hơn nữa tôi căn bản sẽ không cố ý nhìn kỹ mặt trên có khắc chữ hay không, cho nên tôi chưa bao giờ nghĩ tới vật nhỏ hắn bao trên lắc lắc là của tôi.
Nhảy nhót mất mà lấy lại được trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Có phải hắn vừa vặn nhặt được, sau đó cảm thấy rất đẹp, liền thuận tay treo ở trên túi của mình?"
Tiểu Hi lườm tôi một cái, lặp lại hai chữ mấu chốt kia: "Đẹp?
Có vẻ như cô ấy cũng biết những gì cô ấy gửi là xấu.
"Hơn nữa, lúc trước cậu theo đuổi hắn, tôi cũng nghe qua không ít chuyện của hắn từ chỗ cậu." Tiểu Hi nói, "Hắn có thể tiện tay nhặt đồ của người khác, lại tiện tay đem đồ vật treo trên đồ vật cá nhân thuộc về mình, cậu rõ ràng hơn tôi không?"
Tôi không nói gì cả.
Ta hiểu hắn quá rõ, suy đoán vừa rồi ta nói ngay cả chính ta cũng không thuyết phục được.
Còn nữa, lần đầu tiên chúng ta quay phim cùng nhau ăn cơm ở nhà anh ấy, không phải cậu không có khẩu vị gì không ăn sao, sau đó sau khi cậu đi ra ngoài, Trịnh Tinh Phàm lại gọi nhân viên phục vụ tới, gọi vài món. "Tiểu Hi chắc chắn nói," Tôi nhớ rất rõ, bởi vì lúc gọi anh ấy tôi đã nghe, tôi nghĩ đây không phải là món cậu thích ăn sao, khẩu vị hai người sao lại giống nhau như vậy. Sau đó đồ ăn được mang lên, anh ấy lại một miếng cũng không ăn.
Tôi nghe lời cô ấy, vẫn im lặng.
Thẳng đến khi Tiểu Hi nói ra câu kia "Ta cảm thấy hắn thích ngươi", ta đột nhiên phản ứng lại, giống như bị Quan Âm Bồ Tát chỉ điểm, trong đầu có một sợi dây quấn quanh đã lâu kết thúc.
Tôi trở lại vị trí của mình, cầm lấy chìa khóa xe liền vội vã ra cửa vào thang máy.
Trong đầu cảm xúc hỗn loạn phức tạp, hỗn loạn chen chúc cùng một chỗ, chỉ có một ý nghĩ dị thường rõ ràng.
Chuyện quá khứ đã qua, ta sẽ không canh cánh trong lòng nữa.
Cho dù có hiểu lầm hay bỏ lỡ, mặc kệ sự tình là thật hay giả, đều không liên quan đến ta.
Tôi chỉ biết, hiện tại tôi thích Khổng Gia Dương, tôi muốn nói cho anh ấy biết.
Bởi vì biết người trước kia rất thích có thể cũng đang thích tôi, bởi vì trong lòng ngoại trừ kinh ngạc không còn bất kỳ tình cảm dư thừa nào, bởi vì người đầu tiên nghĩ đến chính là Khổng Gia Dương, cho nên cũng rất không có đạo lý, muốn cùng hắn nói một chút tâm tư của tôi.
Cho dù sự tình không tốt đẹp như trong tưởng tượng, cho dù sau khi bị cự tuyệt lòng tự trọng dính bụi, cho dù hai người sau đó tương đối không nói gì, cũng không sao.
Giờ phút này, tôi chỉ muốn ở trước mặt Khổng Gia Dương, nói với anh ta tôi thích anh ta.
Hiện tại anh hẳn là ở nhà, phúc chí tâm linh, tôi lái xe một đường thông thuận, đi thêm một giao lộ nữa là có thể về đến nhà.
Trong lúc chờ đèn đỏ, trong lòng tôi vừa vui mừng vừa khẩn trương chuẩn bị một lát nữa nên mở miệng với Khổng Gia Dương như thế nào, trong lúc vô tình quay đầu lại, nhìn thấy trong xe mở cửa sổ xe bên cạnh, một cô gái với một con sóng lớn màu đỏ.
Cùng với Khổng Gia Dương ngồi ở vị trí lái xe bên cạnh cô.
Cô thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, trang điểm tinh xảo, miệng ngậm điếu thuốc đang muốn châm lửa.
Khổng Gia Dương lập tức giật điếu thuốc trong miệng cô ra.
Cô gái kia sắc mặt không lo, dứt khoát đưa tay làm rối tóc hắn, sau đó không sợ hãi mà cười.
Hắn quả nhiên không có căm tức, chỉ nói câu gì đó, mơ hồ là "Đừng náo loạn".
Cửa sổ xe anh dần dần đóng lại, hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy chính là cô đến gần anh, tựa hồ muốn hôn anh.
Tôi đột nhiên rất muốn khóc.
Hình ảnh tận mắt chứng kiến càng có lực xung kích hơn so với cự tuyệt trong dự đoán.
Thì ra...... coi hết thảy là thật cũng thật sự chỉ có ta mà thôi.