ghen tị tội danh (mẹ con 1v1)
Chương 29: Huyết sắc lãng mạn
Hắn nhẹ tay nhẹ chân ôm lấy Cốc Xuân Miêu hấp hối, vững vàng đặt ở trên giường mềm mại, cầm lấy gối đầu mềm mại lót ở sau cổ của nàng, lại cẩn thận sửa sang lại tóc mai hỗn độn của nàng.
Cúi đầu hôn lên trán sưng phù của cô, ngón cái vuốt ve thái dương của cô, ánh mắt trìu mến mà đau xót nhìn mẹ đang hôn mê.
Mẹ, con nên làm gì với mẹ đây?
Trái tim Lục Vân Kỳ thắt lại, hốc mắt đỏ bừng.
"Cho dù thế giới này đối với quan hệ của chúng ta tràn ngập ác ý thẩm phán, anh cũng không muốn buông em ra, nhưng anh sợ em bởi vậy mà bị tổn thương." anh bất đắc dĩ tự giễu, "Con trai có phải rất vô dụng hay không?"
Ừ... Không... "Có lẽ là đáp lại, Cốc Xuân Miêu nhíu mày nói mớ, đau đớn hô một tiếng.
Ngón tay Lục Vân Kỳ vuốt ve lông mi hơi dài của cô, ánh mắt ẩn nhẫn thâm trầm: "Mẹ, nếu con cho mẹ tự do, có phải mẹ sẽ an tâm hơn không?"
Hắn bỏ qua khóe mắt lã chã muốn rơi lệ, đứng dậy lục tung tìm dược vật mát mẻ nhẹ nhàng xoa bóp âm đạo bị thô bạo trầy da, nơi đó dần dần chảy ra lưu dịch, thấm ướt ngón tay của hắn.
Ngón giữa cuộn tròn của hắn dần dần buông ra, thâm nhập sâu hơn, nhẹ nhàng ma sát qua lại.
Đầu ngón tay được cắt tỉa chỉnh tề chậm rãi gãi gãi vách thịt này, thân thể Cốc Xuân Miêu dần dần nổi lên phản ứng, theo bản năng xắn đầu gối lên, nâng mông lên đón ý nói hùa.
Mật thịt hoàn toàn mở ra, mặc cho ngón tay của hắn tự do cử động.
Hắn hơi tăng thêm lực đạo thẳng đến cửa cung, rút cắm vài giây sau lại tăng nhanh tốc độ quấy nhiễu thịt non, dẫn dắt ra lượng lớn bạch dịch.
Cốc Xuân Miêu còn đang ngủ say, nhưng khoái cảm của cơ thể sắp đánh thức cô, theo bản năng thốt ra: "A Kỳ... dùng sức..."
Ánh mắt Lục Vân Kỳ khẽ lóe, cố nén dương căn rục rịch mà sưng tấy, dùng hai ngón tay nhanh như chớp mà rút ra, một bên an ủi nhũ phòng cao vút trong mây của cô.
Giờ khắc này, trong lòng Lục Vân Kỳ rất thỏa mãn, chỉ có hắn mới có thể chân chính mở ra trái tim mẹ.
Ngắn ngủn hai phút, Cốc Xuân Miêu co rúm lại thả ra mật dịch, lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Lục Vân Kỳ nhìn mẹ đang ngủ say, cúi đầu mút núm vú mềm mại của bà, quả đỏ rung động trên đầu lưỡi, mặn ngọt đan xen.
Anh khẽ cắn một cái, ánh mắt mê ly buông cô ra.
Chỉ mong lúc này đây, ngươi thật sự thoải mái.
Hắn nặng nề nói với Cốc Xuân Miêu, sửa sang lại tất cả rồi đứng dậy rời đi.
Trưa hôm sau, Cốc Xuân Miêu từ trong giấc mộng bừng tỉnh, mồ hôi đầm đìa nàng chân trần lao ra cửa phòng, trong phòng đã khôi phục như lúc ban đầu, giống như đêm qua phát sinh hết thảy chỉ là nàng gặp ác mộng.
A Kỳ, là anh về rồi sao? "Cô nhìn xung quanh, nhẹ giọng gọi.
Đáp lại nàng là một trận yên lặng, ngẫu nhiên có vài tiếng chim hót.
Vết thương trên cánh tay và cảm giác đau đớn toàn thân nhanh chóng kéo cô trở lại hiện thực.
Ngày hôm qua ngay khi nàng cùng Ôn Thời Quân uống rượu giao bôi, một mình lên lầu chờ Ôn Thời Quân, Cốc Xuân Hoa liền cầm côn xông tới, không hề báo trước cùng Ôn Thời Quân đánh nhau một chỗ.
Ôn Thời Quân đương nhiên không phải là đối thủ của Cốc Xuân Hoa quanh năm trà trộn ở ban đêm làm tay chân, sau mấy hiệp đã bị quật ngã, lại bị Cốc Xuân Hoa hung tợn bổ mấy côn, thẳng đến thiếu chút nữa tắt thở mới thu tay lại.
Nàng vốn định đi xuống giằng co, không nghĩ tới ca ca cầm thú kia sắc dục huân tâm gắt gao nhìn chằm chằm khe ngực nửa hở của nàng.
Cô sợ hãi lui về phía sau, anh từng bước ép sát, thẳng đến khi túm tóc cô kéo vào trong phòng mới ý thức được anh muốn làm gì.
Cô liều mạng phản kháng, dọc theo đường đánh vỡ bình hoa A Kỳ thích, cắt đứt chân, nội tâm một trận bi thương.
Đây có tính là báo ứng loạn luân của cô không?
Nhớ tới khoái cảm mơ mơ màng màng trải qua đêm qua, một loại cảm giác nghẹt thở xông lên cổ họng.
Cốc Xuân Miêu vẫn cho rằng chỉ có cùng nhi tử làm tình mới có loại cảm giác này, không nghĩ tới bị ca ca cưỡng gian dĩ nhiên cũng giống như vậy!
Nàng phát giác mình đúng là nữ nhân phóng đãng như vậy.
Chuyện này nếu bị A Kỳ biết, sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì?
Bà tuyệt đối không muốn con trai dẫm vào vết xe đổ giết người ngồi tù, bởi vì đó căn bản không phải là nơi người ở.
Lúc này A Kỳ hẳn là đang ở trường học, cũng không biết cậu có thấy tin nhắn mình gửi không.
Cốc Xuân Miêu trước mắt phiền muộn nhìn căn nhà khôi phục như lúc ban đầu, tưởng là Ôn Thời Quân tìm người xử lý.
Cô ngã ngồi ở đầu cầu thang, đầu đập vào hàng rào bảo vệ.
Lúc này bà nghĩ nếu như lại giết người, chẳng những ngồi tù, còn có thể liên lụy danh dự xã hội của con trai.
Mùi tanh ngọt ngào chen chúc trong lòng trong nháy mắt xông lên, phun ra máu đỏ đầy đất.
Đáy mắt Cốc Xuân Miêu tối sầm, muốn lăn xuống cầu thang, Lục Vân Kỳ từ trong phòng lao ra ôm lấy cô, đau lòng cô một đường đi tới chịu khổ.
Đã đến lúc hắn phải buông tay.
Lục Vân Kỳ gắt gao ôm mẹ, tựa hồ muốn đem bà xoa vào trong máu, lại giúp bà lau sạch tơ máu khóe miệng, hôn môi trằn trọc triền miên, khắc thật sâu vào trong cốt huyết.
Dương Thanh Thanh vịn khung cửa nhìn hai người dây dưa, đỏ mắt, quay lưng lau sạch nước mắt lăn xuống, ngẩng mặt nhìn về phía bầu trời xanh thẳm.
Bắt đầu từ hôm nay, Lục Vân Kỳ cô đợi nhiều năm là của một mình cô.