ghen tị tội danh (mẹ con 1v1)
Chương 19 - Tai Họa
Sóng nhiệt mùa hè ở Dung Thành cuồn cuộn, mặt đất bị mặt trời thiêu đốt đến méo mó, hấp khô trứng gà mà các bạn nhỏ đập xuống mặt đất làm thí nghiệm.
Ngay cả bề mặt đường cao tốc vòng trong cũng phản chiếu ra mặt nước ảo ảnh.
Cốc Xuân Hoa ngồi ở vị trí phó lái, ngạc nhiên quan sát những chiếc xe sang trọng chạy như bay qua ngoài cửa sổ và những tòa nhà cao tầng sừng sững.
Dung Thành là khu vực kinh tế phát triển ở miền Nam, tuy xếp hạng hai, nhưng lại là thành phố có tỷ lệ bỏ phiếu cao nhất cả nước.
Rất nhiều phú thương từ nơi khác đến nơi này an cư lạc nghiệp, tiềm lực phát triển cực lớn, tin tưởng qua không lâu nữa có thể nhảy vọt lên một tuyến, đến lúc đó giá phòng nơi này tất nhiên tăng gấp bội.
Cốc Xuân Hoa trong lòng tính toán làm thế nào để lôi kéo làm quen với em gái và cháu trai, để được chia một chút bất động sản cho em gái.
Ôn Thời Quân bên cạnh nghiêm túc lái xe, lần này anh tự mình đến quê Cốc Xuân Miêu đón anh trai cô đoàn tụ. Vẫn thấy nàng một thân ở bên ngoài phấn đấu, hẳn là nhớ nhung thân nhân.
Chỉ có điều việc thiện của hắn sau này lại mang đến đả kích và thương tổn nặng nề hủy thiên diệt địa cho hai mẹ con Cốc Xuân Miêu.
Xuân Miêu chẳng hay biết gì còn đang chiến đấu với cỏ dại đầy sân, cô không nỡ dùng tiền dư mời người xử lý, sa thải mấy dì con trai mời tới.
Chuyện lớn chuyện nhỏ trong phòng nàng vẫn tự mình ra trận, trong ngoài đều thu thập thập phần thỏa đáng, để tạo cho Lục Vân Kỳ một gia viên ấm áp an nhàn.
Cốc Xuân Miêu đang làm hăng say bỗng nhiên nhận được điện thoại của Ôn Thời Quân, nói là muốn cho cô một kinh hỉ, bất quá cái gì cũng không tiết lộ liền cúp điện thoại.
Cô nhìn chằm chằm điện thoại di động vẻ mặt u sầu, suy nghĩ nên giải thích chuyện hối hôn với anh như thế nào, nhất thời tìm không ra lý do tốt hơn để cự tuyệt. Đành phải gọi điện thoại, tiếp tục chui vào bụi cỏ phát tiết, nhổ tận gốc hói mới hả giận.
Bên trong cửa sổ thủy tinh, đôi mắt kia theo hành động của cô dần dần tối sầm.
Lục Vân Kỳ đang quét dọn phòng khách ném dụng cụ vệ sinh trong tay xuống, sải bước xông về phía cô, trực tiếp túm cánh tay cô, giống như xách gà con, không tốn chút sức nào xoa cô vào trong ngực, một nụ hôn nồng nhiệt tràn ngập mùi dấm chua trút xuống miệng cô.
Vẻ mặt cô bối rối giãy dụa, sau mấy hiệp không thể không từ bỏ chống cự, thở hồng hộc xụi lơ trong lòng anh.
"Ngươi nổi điên cái gì?" miệng của nàng đều bị hôn sưng lên, này ra cửa bị người nhìn thấy không cười nhạo nàng mới là lạ!
Lục Vân Kỳ chỉ ôm thật chặt, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, trầm mặc không nói.
Tâm tình hắn lúc này dao động làm cho không khí đều trở nên áp lực ủy khuất, thời tiết nóng bỏng như thế cư nhiên có thể cảm nhận được lực bức bách của mây đen áp đỉnh.
Ngươi nếu không nói, ta liền dùng tuyệt chiêu nha?
Nàng giơ lên mười ngón tay ở trong miệng thở dài, vẻ mặt cười trộm hướng hắn so ra long trảo thủ, tới gần hắn mới nửa phần đã bị hắn bắt được giam cầm.
Lục Vân Kỳ nắm lấy cổ tay làm loạn của cô, nắm đầy bùn lầy trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa nắn: "Nếu cô không tiện mở miệng nói với Ôn Thời Quân, tôi sẽ làm kẻ ác này.
Cô sửng sốt, thì ra con trai để ý chính là chuyện này, anh nhất định không muốn mình dây dưa với Ôn Thời Quân quá nhiều, cho nên tức giận.
Nàng biết nên làm như thế nào, hôm nay cùng nhi tử đã xảy ra chuyện khinh thường, cùng bất luận kẻ nào đều không có khả năng. Nàng có thể không làm thất vọng chính mình, nhưng không thể không làm thất vọng người bên ngoài vô tội.
Cốc Xuân Miêu hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm ánh mắt ảm đạm của hắn trịnh trọng hứa hẹn: "Tiền đồ cẩm tú của con chính là chuyện mẹ mong đợi nhất, không cần vì mẹ làm chuyện không thể tha thứ. Chuyện này mẹ sẽ mau chóng xử lý tốt, con ngoan, không cần lo lắng nữa.
Cô kiễng mũi chân, hôn lên cằm anh.
Lá cây bị gió hè khô nóng thổi xào xạc rung động, ở trong rừng vui thích khiêu vũ. Ngay cả cỏ dại dư thừa cũng vào lúc này thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Sắc mặt Lục Vân Kỳ cuối cùng cũng âm chuyển, cúi đầu môi in lên sự mềm mại của cô, mặc cho Hạ Phong thổi bay sợi tóc đầy tóc của cô, quấn quanh vai anh.