dựa ngọc tựa hương
Chương 36: Nửa là mập mờ: Xấu hổ đỏ mặt mỹ nhân bỏng tổn thương Hàm Ngọc Tâm
Cổng chào Vân Tiêu là nơi náo nhiệt nhất trong kinh thành vào dịp tết Nguyên Tiêu, trên lầu bài cao cao treo đủ loại đèn lồng, trước cửa hàng hai bên đường cũng đều treo đèn lồng kiểu dáng khác nhau, nơi này hồng hồng hỏa hỏa, nóng nóng náo nhiệt, nàng và Lam Vũ Hằng đi cũng không nhanh, bởi vì nhiều người, còn có trong huyệt nhỏ của nàng kẹp thế ngọc, trong huyệt kia đều là tinh dịch của Thẩm Mộc Bạch và Tần Giác, quá nhiều, quá trơn, mỗi một bước nàng đi, không thể không kẹp thật chặt thế ngọc một chút, cũng Tân Hảo bây giờ vẫn là mùa đông, váy bông dày phía dưới, nhìn không ra có gì dị thường.
Mặt nàng đỏ bừng, Lam Vũ Hằng bên cạnh nhiều lần quay đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, trong lòng hắn mừng thầm, có thể lấy được tiểu nương tử như hoa như ngọc như vậy.
Rất nhiều người, hắn lặng lẽ kéo tay Thẩm Hàm Ngọc, tay kia thật mềm, ngón tay thật nhỏ, ý định ban đầu của hắn là sợ người qua đường đụng vào Thẩm Hàm Ngọc, lúc này nắm bàn tay nhỏ bé kia lại tâm thần nhộn nhạo, ngón tay mang theo kén thô cũng không tự giác vuốt ve trong lòng bàn tay nhỏ bé của Thẩm Hàm Ngọc.
"Ừm," Thẩm Hàm Ngọc bị nàng vuốt ve đến ngứa ngáy trong lòng, ở trên đường cái, bên cạnh đều là người, nàng cảm giác được Lam Vũ Hằng đang tán tỉnh nàng, thân thể mẫn cảm có phản ứng, Lam Vũ Hằng bên người rất cao lớn, thân hình uy vũ cũng mang đến cho nàng cảm giác không giống nhau.
A! Đau quá "Nàng không kịp phản ứng, bị đại hán bên cạnh đụng vào bả vai, lảo đảo một cái, ngã vào lồng ngực dày rộng của Lam Vũ Hằng, Lam Vũ Hằng cũng thuận thế ôm eo nhỏ của nàng.
Nghe được đại hán kia vội vàng không ngừng xin lỗi, Lam Vũ Hằng cũng không miệt mài theo đuổi, dù sao một năm này chỉ có một lần Thượng Nguyên Tiết người thật sự là quá nhiều.
Thẳng đến khi người nọ đi xa, Lam Vũ Hằng cũng không buông Trầm Hàm Ngọc ra, hắn cảm giác được Trầm Hàm Ngọc muốn bứt ra rời đi, liền ôm chặt eo nhỏ của nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Thẩm tiểu thư, trên đường này nhiều người, để tránh lại bị người đụng vào, ta vẫn là ôm nàng thôi.
Thẩm Hàm Ngọc thẹn thùng ừ một tiếng, xem như đáp ứng.
Hắn lại ở bên tai Thẩm Hàm Ngọc thở ra nói: "Khuê danh của ngươi là Hàm Ngọc đi." Thấy Thẩm Hàm Ngọc nhẹ gật đầu, hắn lại nói tiếp: "Ta liền gọi ngươi Hàm Ngọc như thế nào, ngươi gọi ta Vũ Hằng là được." Thẩm Hàm Ngọc thẹn thùng nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng gật đầu, coi như đáp ứng.
Lam Vũ Hằng lại nói: "Hàm Ngọc, ngươi gọi ta Vũ Hằng, ta nghe một chút" Hơi nóng trong miệng hắn thở ra, đánh vào lỗ tai mẫn cảm của Thẩm Hàm Ngọc, nàng cắn môi mới có thể ngừng rên rỉ, thật lâu sau, mới thẹn thùng thấp giọng gọi một câu "Vũ Hằng".
Cái kia ôn nhu kêu gọi, hắn chưa bao giờ biết tên của mình đúng là dễ nghe như vậy, từ trong miệng của nàng kêu ra câu Vũ Hằng kia, hắn tự dưng liền cảm thấy một loại thỏa mãn.
Đi đến quầy bán mặt nạ, có mỹ nhân, có hổ, có khỉ, có mèo con vân vân, hắn chọn một cái mặt nạ mỹ nhân, tự tay đeo lên cho Trầm Hàm Ngọc, lại bảo Trầm Hàm Ngọc chọn một cái mặt nạ cho hắn đeo.
Thân hình hắn cao lớn, hùng tráng uy vũ, Trầm Hàm Ngọc lại vì hắn chọn một cái mặt nạ mèo nhỏ, để cho hắn cúi người cúi đầu, vì hắn đeo lên.
Hơi thở của anh đánh vào má Thẩm Hàm Ngọc, sắc mặt cô càng đỏ hơn, hơi thở có chút bất ổn.
Thẩm Hàm Ngọc cảm thấy hắn tuy rằng khuôn mặt lạnh lùng, mày kiếm mắt tinh không giận tự uy, nhưng cũng không phải khó ở chung như vậy, thậm chí trong mắt nàng đại ca so với Lam Vũ Hằng đáng sợ hơn nhiều.
Hắn tựa hồ không giống La Sát tướng quân làm cho địch nhân nghe tin đã sợ mất mật trong miệng nha hoàn.
Ngược lại rất ôn hòa.
Nàng nhìn dưới mặt nạ mèo con kia có lưu ly ánh sáng tinh mâu gắt gao nhìn chằm chằm nàng, có chút khẩn trương, có chút say mê.
Nơi đèn đuốc rã rời, hai người nhìn nhau.
Trong đầu nàng nhớ tới ngày đó sau khi bị sơn tặc bắt, được hắn cứu, nhớ tới, ngày đó sau khi tỉnh lại trên người dấu vết xanh xanh tím, nhớ tới tiểu huyệt vừa sưng vừa đau kia.
Nàng rất nhanh liền đỏ bừng hai mặt, cũng may mỹ nhân này mặt nạ che, nàng vẫn là vội vàng rút về đeo tốt mặt nạ bàn tay nhỏ bé, vội vàng xoay người không hề nhìn hắn.
Phản ứng thẹn thùng này của cô lại lấy lòng Lam Vũ Hằng, khuôn mặt lạnh lùng của anh cũng cười nhạt.
Biết được nữ nhi da mặt mỏng, hắn cũng không trêu chọc nàng, chỉ lặng lẽ kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, dẫn nàng đi dạo về phía trước.
Một luồng hơi thở ôn hòa lưu động xung quanh bọn họ, một luồng hơi thở ngọt ngào tràn ngập giữa bọn họ.
Bất quá, lại lập tức bị một đôi bích nhân xa xa đánh vỡ.
Thẩm Hàm Ngọc ngơ ngác sững sờ nhìn bọn họ, dáng người nam thon dài, một bộ cẩm bào màu đen viền vàng, giày cao gót màu đen, ngay cả bạch ngọc quan trên đầu kia nàng cũng có thể nhớ rõ hoa văn điêu khắc bên trên, hắn nhẹ nhàng cười với nữ tử áo phấn bên cạnh, nữ tử kia cũng tươi cười như hoa ứng hòa, nàng trang điểm tinh xảo, trên đầu nhẹ nhàng lay động kim bộ, đều đau đớn hai mắt Trầm Hàm Ngọc.
Nàng không chớp mắt nhìn bọn họ ở trước sạp cách đó không xa đoán đố đèn.
Cô chưa bao giờ biết anh lại cười dịu dàng như vậy.
Cho dù đêm đó ở thư phòng, trong phòng ngủ của anh, cô cũng chưa từng thấy anh dịu dàng như vậy.
Sự ngốc nghếch của nàng khiến cho Lam Vũ Hằng bên cạnh chú ý, hắn theo tầm mắt của hắn nhìn lại, thấy Thẩm Phi Bạch đang nói đùa với Lưu tiểu thư của thị lang bộ công.
"Anh trai em đang ở phía trước đoán đố đèn, chúng ta cũng tiến lên xem thử đi?"
"Tốt", một tiếng này nàng nôn rất là gian nan, thu hồi tầm mắt, bước chân cất bước, cảm nhận được trong tiểu huyệt thật sâu cắm ngọc thế, suy nghĩ của nàng cũng thu hồi, nàng có thể yêu cầu cái gì đây, lại có thể yêu cầu cái gì đây?
Nàng có nhị ca, có Tần Giác, có Vũ Hằng, như vậy còn chưa đủ sao?
Nữ tử áo hồng kia tươi cười ngọt ngào, thân hình yểu điệu, nghĩ là cũng xứng với đại ca, nàng hẳn là vì hắn cao hứng.
Nàng giơ lên một nụ cười thật to hướng về Thẩm Phi Bạch đi tới, nàng cho rằng nàng cười càng thêm sáng lạn, càng thêm ngọt ngào, lại không biết, khuôn mặt miễn cưỡng cười vui kia đau đớn Thẩm Phi Bạch tâm.
Vị tỷ tỷ này là? "Nàng tiến lên cười cùng Thẩm Phi Bạch chào hỏi, kia run nhẹ âm cuối, để Thẩm Phi Bạch nhíu mày.
Ừ, đây là Y Ngưng tiểu thư của nhà Lưu Thị Lang bộ Công. "Hắn giới thiệu Lưu Y Ngưng với Thẩm Hàm Ngọc, có người chuyển ảnh chân dung Lưu Y Ngưng giới thiệu Thẩm Hàm Ngọc và Lam Vũ Hằng, còn không đợi Thẩm Hàm Ngọc nói chuyện, Lưu Y Ngưng liền cười kéo Thẩm Hàm Ngọc nói:" Thường nghe Thẩm đại ca nhắc tới ngươi, quả thật là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp lung linh, Y Ngưng vừa thấy liền rất vui mừng, đây là vòng ngọc mẫu thân tặng lúc sinh nhật mười lăm tuổi của ta, mong Hàm Ngọc muội muội không nên ghét bỏ. Y Ngưng lớn hơn một chút, Hàm Ngọc muội muội gọi Y Ngưng tỷ là được không?
Lưu Y Ngưng lui vòng ngọc chất lượng rất tốt trên tay ra muốn đeo lên cho Thẩm Hàm Ngọc, Thẩm Hàm Ngọc không cần, Thẩm Phi Bạch cũng muốn nàng không cần từ chối, đeo lên là tốt rồi.
Vòng ngọc kia đeo ở trên tay, nóng đến trong lòng nàng đau.
Bầu không khí quen thuộc của Lưu Y Ngưng và Thẩm Phi Bạch khiến cô đau lòng.
Ứng phó Lưu Y Ngưng, ứng phó Thẩm Phi Bạch, ngay cả Lam Vũ Hằng bên cạnh cũng làm cho nàng cao hứng không nổi, ngay cả ngọc thế kia cũng không cho nàng một tia cảm giác.
Cả người chết lặng đi theo ba người bọn họ du ngoạn.
Trên đường lại gặp Thẩm Mộc Bạch và Tần Giác cùng nhau du ngoạn, Thẩm Hàm Ngọc hơi giật mình, trước khi đến nhị ca ở trong khuê các nàng nói muốn ngủ một giấc, ngủ thẳng đến khi nàng trở về, Tần Giác vừa mới gặp qua trong xe ngựa, hai người bọn họ sao lại chạy đến cùng một chỗ.
Tần Giác vốn ra khỏi xe ngựa đã tới Trầm phủ, hắn vào cửa chính bái phỏng.
Tìm được Thẩm Mộc Bạch chính là oán giận một trận, sau khi Thẩm Mộc Bạch không muốn hỗ trợ, hắn có oán giận hắn hán tử no không biết hán tử đói.
Thẩm Mộc Bạch chỉ bị hắn ầm ĩ đau đầu, rơi vào đường cùng liền đáp ứng muốn hỗ trợ, bảo thị vệ Thẩm Phi Bạch an bài trong phủ cho Tần Giác đi, nhưng ở trong viện Thẩm Phi Bạch lại được gã sai vặt báo cho hắn biết đi du ngoạn.
Sau khi Tần Giác ở trong xe ngựa nếm qua tư vị của Thẩm Hàm Ngọc, lại càng không muốn chờ một ngày, lôi kéo Thẩm Mộc Bạch ra đường cái tìm Thẩm Phi Bạch nói chuyện.
Nhìn thấy Thẩm Phi Bạch và Thẩm Hàm Ngọc, Lam Vũ Hằng ở cùng một chỗ, bên cạnh còn có một cô gái mặc phấn, bọn họ biết không thích hợp nói chuyện, chuẩn bị rời đi, lại thấy sắc mặt Thẩm Hàm Ngọc có chút không tốt, ngay cả Lam Vũ Hằng cùng nàng nói chuyện cười cũng có chút gượng ép, liền đi tới.