động tình
Chương 34 - Gặp Ông Nội
Nhưng Mạc Cẩn còn chưa đưa Cố Cảnh Ngôn trở về gặp cha mẹ, người gặp cha mẹ đối phương trước ngược lại là cô, hơn nữa còn gặp trong tình huống cô không hề chuẩn bị.
Đêm hôm đó hai người ăn uống no đủ, Mạc Cẩn đang rửa chén trong phòng bếp, mà con sắc lang kia thì ở một bên quấy rầy, hơn nữa đặc biệt thích quấy rầy khi cô ở trong phòng bếp bận rộn, mỗi khi hơi không cẩn thận phòng bếp sẽ biến thành địa điểm "dùng cơm".
Ngay khi Mạc Cẩn sắp không ngăn cản được thế công rơi vào tay giặc, điện thoại di động của Cố Cảnh Ngôn vang lên, hơn nữa liên tục vang lên nhiều lần, rất có trạng thái "vang đến khi cậu nhận mới thôi".
Rơi vào đường cùng, Cố Cảnh Ngôn chỉ có thể đen mặt hung tợn nhận điện thoại.
Nghe không rõ người đầu dây bên kia nói cái gì, chỉ thấy Cố Cảnh Ngôn mới nghe được vài câu liền sắc mặt đại biến, thần sắc sầu lo nhuộm lên mi giác.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Cảnh Ngôn cũng không giải thích chuyện gì, chỉ bảo Mạc Cẩn thay quần áo nói có việc muốn ra ngoài.
Thấy sắc mặt Cố Cảnh Ngôn rất nghiêm túc, Mạc Cẩn cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng thay quần áo liền cùng Cố Cảnh Ngôn lái xe rời khỏi nhà trọ.
Cho đến khi xe đi tới một bệnh viện tư nhân nổi tiếng, Mạc Cẩn mới nhịn không được hỏi: "Chuyện gì xảy ra?
Mẹ tôi bị bệnh tim, nằm viện rồi.
A... "Mạc Cẩn nhịn không được kinh hô, khó trách sau khi nghe điện thoại sắc mặt cậu vẫn không tốt.
Đột nhiên lại miên man suy nghĩ, vậy cô đây là...... đây là đi gặp phụ huynh sao?
Nhưng nàng một chút chuẩn bị cũng không có a?
Sau đó trên ti vi những kia hào môn ác bà bà hình tượng không ngừng thoáng hiện ở trong đầu...
Đi thôi. "Cố Cảnh Ngôn kéo tay cô đi đến phòng bệnh.
À. "Mạc Cẩn đáp, không dám suy nghĩ lung tung nữa, hiện tại thăm bệnh quan trọng hơn.
Nhưng trước khi vào phòng bệnh, Mạc Cẩn vẫn không nhịn được khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Đoán chừng Cố Cảnh Ngôn đã cảm nhận được, trước khi gõ cửa xoay người ôm lấy Mạc Cẩn, ôn nhu nói: "Không cần khẩn trương, không có việc gì, có ta ở đây." Sau đó trêu tức nói: "Lão thái nhà ta tương đối dễ đối phó, sẽ không giống nhà ngươi...... Ân, đặc biệt.
Bị hắn đùa giỡn như vậy, tâm tình khẩn trương của Mạc Cẩn giảm bớt không ít, cắn môi trừng mắt nhìn nam nhân, hồi lâu mới nói: "Vào đi.
Người đàn ông cười cười, gõ cửa.
Người chăm sóc mở cửa, hai người đi vào.
Trong phòng bệnh rộng rãi thoải mái bày đầy các loại hoa tươi, trên giường bệnh nửa nằm một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn không che giấu khí chất cao quý, lúc này đang cầm chén cháo, nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn cùng Mạc Cẩn tới, dừng động tác.
Mẹ, mẹ không sao chứ? Bác sĩ nói thế nào? "Cố Cảnh Ngôn mở miệng liền trực tiếp hỏi.
Không có việc gì không có việc gì, còn không phải bệnh cũ sao. Ba con rất khẩn trương. "Mẹ Cố nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn thoáng qua Mạc Cẩn, nụ cười bên môi dường như càng sâu.
Cố Cảnh Ngôn kéo Mạc Cẩn lên phía trước, giới thiệu với mẹ: "Mẹ, đây là Mạc Cẩn, mẹ gọi cô ấy là Tiểu Cẩn được rồi. Cô ấy đến thăm mẹ.
Đột nhiên bị đẩy lên phía trước, Mạc Cẩn có chút bối rối, nhưng đã đến nước này, cũng chỉ có thể mặt dày hô một tiếng "Bác gái" liền cúi đầu quẫn bách.
Cố Cảnh Ngôn nắm chặt tay cô, cúi đầu ghé vào tai nói: "Không phải bác gái, nên gọi 'mẹ'.
Mạc Cẩn vừa nghe, nhịn không được lấy khuỷu tay đụng Cố Cảnh Ngôn một cái, lại len lén nhìn thoáng qua mẹ Cố, phát hiện bà cũng đang vẻ mặt hứng thú nhìn hai người anh, trên mặt lại lúng túng đến bỏng lên, đỏ ửng.
Mẹ Cố tươi cười thân thiết nói: "Tiểu Cẩn có lòng.
Không có việc gì. Mẹ, có rảnh con bảo Tiểu Cẩn tới với mẹ. "Cố Cảnh Ngôn cười không có ý tốt, Mạc Cẩn rất muốn giẫm lên anh một cước, nhưng mẹ Cố lại không dám làm càn, chỉ có thể cười cười với mẹ Cố," Nếu bác gái không chê.
Mẹ Cố sẽ không nhìn ra tâm tư của tiểu tử, lắc đầu với hắn, bất đắc dĩ nói: "Con à, đừng dọa người ta chạy mất.
Hết thảy đều ngoài dự liệu của Mạc Cẩn, cái gì ác bà bà, cái gì bổng đả uyên ương... đều không có xuất hiện, lần đầu gặp mặt tuy rằng không thể nói là có bao nhiêu hòa hợp, nhưng cũng không có chỗ nào không thoải mái.
Sau đó cứ hai ba ngày Cố Cảnh Ngôn lại kéo cô cùng đi khám bệnh, từ từ quen với mẹ Cố.
Có một lần thừa dịp Cố Cảnh Ngôn rời đi, Mạc Cẩn nhịn không được hỏi: "Bác gái không phản đối con và Cảnh Ngôn?
Mẹ Cố chỉ cười cười, nói: "Phản đối? Tại sao mẹ phải phản đối? Mẹ cũng chỉ có một đứa con trai như vậy, nó thích là tốt rồi. Huống hồ, nó sớm đã trưởng thành, mẹ đã không quản được nó." Dừng một chút, uống ngụm trà tiếp tục nói: "Những năm gần đây nhìn nó càn quấy đủ rồi, sổ sách hồ đồ trước kia chỉ cần không quá đáng mẹ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở. Cũng lâu như vậy, cũng chưa từng thấy qua cùng ai nghiêm túc trải qua, chớ nói chi là mang về nhà." Ngụ ý chính là Mạc Cẩn là người đầu tiên Cố Cảnh Ngôn mang về gặp cha mẹ.
Nói xong, còn nở nụ cười.
Kỳ thật những thứ này cũng đều là lời trong lòng, nhi tử lớn như vậy, cũng rõ ràng mình muốn cái gì, lão thái bà này sao có thể quản nhiều như vậy.
Huống hồ nhìn sự nghiêm túc của hắn đối với Mạc Cẩn, cũng biết là thật sự rơi vào.
Hơn nữa, những ngày gần đây, cũng đại khái thăm dò tính tình Mạc Cẩn, là một cô gái đơn thuần thiện lương, có một người vợ như vậy, cũng không tệ.
Đề tài vừa vặn ở đây, Cố Cảnh Ngôn đã trở lại, thấy mẹ cười cao hứng như vậy mà Mạc Cẩn ngơ ngác, liền tò mò hỏi: "Đang nói cái gì vậy? Vui như vậy.
Mẹ đang nói với Tiểu Cẩn chuyện khi con còn bé. "Mẹ Cố như thật như giả nói.
Mẹ, là mẹ muốn dọa Tiểu Cẩn chạy mất, còn nói con nữa. "Cố Cảnh Ngôn làm nũng như một đứa trẻ.
Mẹ Cố và Mạc Cẩn nhìn nhau cười.
Lúc rời khỏi bệnh viện, Cố Cảnh Ngôn đột nhiên ôm lấy Mạc Cẩn, chôn ở bên cổ cô, "Bà lão nhà tôi không khó đối phó chứ, hả?"
Còn có bá phụ......
Hắn nha, ngươi lại càng không cần lo lắng. Mẹ ta không có vấn đề hắn cũng không dám có vấn đề.
Mạc Cẩn sửng sốt, sau đó liền ngộ ra, nhẹ nhàng hôn lên má nam nhân một cái, nhưng cười không nói.
Tiểu Cẩn, chúng ta về nhà thôi. "Người đàn ông đột nhiên nói.
"Nhưng mà, không phải chúng ta muốn đến công ty sao?" Mạc Cẩn có chút không hiểu, sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý?
Ta nhịn không được, muốn ngươi. "Dứt lời, còn đem Mạc Cẩn ôm thật chặt bụng dưới đã trở nên cứng rắn kia, ý ám chỉ không cần nói cũng biết.
Mạc Cẩn đỏ mặt, nhịn không được mắng: "Anh! Cố Cảnh Ngôn anh sắc quỷ!" Người đàn ông này, quả thực là tinh trùng lên não!