dời yêu ---- ta cùng nhi tử không thể không nói cố sự
Giới thiệu
Rạng sáng 2 giờ, ta mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy, mở ra đèn bàn, từ trong gương nhìn sắc mặt ửng hồng, tóc rối bù, mồ hôi đầm đìa chính mình, cảm thụ được to như vậy hai người trên giường như thế không hài hòa cô đơn thân ảnh, tâm tư phiêu hướng vừa rồi làm cho người ta kích tình mênh mông, dục tiên dục tử trong mộng ảo đi...
Tôi đã không nhớ chính xác đây là lần thứ mấy trong hai tháng qua, 10 lần?
20 lần?
Hay 30 lần?
Trong khoảng thời gian này ta luôn bị giấc mộng tương tự này quấn quanh!
Làm cho ta không thể giải thích nghi vấn chính là, tất cả mộng đều giống nhau như vậy, đều làm cho người ta mặt đỏ tới mang tai rồi lại làm cho người ta dứt bỏ không được!
Chính xác thì tôi đang tìm gì? Ta rốt cuộc muốn cái gì......
Tôi tên Phương Nghiên, năm nay 36 rồi.
Đối với người ngoài, tôi có một gia đình và công việc tuyệt vời.
Chồng tôi tên là Dương Vĩ, năm nay 49 tuổi, là một thuyền trưởng, cầm 150 ngàn tiền lương một tháng, tính cả các loại trợ cấp và phúc lợi, một năm hơn 2 triệu để cho gia đình chúng tôi có cuộc sống chất lượng rất cao; Tôi làm việc tại Cục Thuế địa phương ở thành phố nội địa này của chúng tôi, nếu là ở vùng duyên hải, nhất định là thuế địa phương đãi ngộ tốt hơn thuế quốc gia, mà ở tỉnh nội địa, tương đối mà nói, là thuế quốc gia tương đối mạnh.
Công việc của tôi nói chung là thanh nhàn, môi trường làm việc thì rất rộng rãi. Chúng tôi có một đứa con trai bảo bối, tên là Dương Hiếu Thành, năm nay 18 tuổi, học cấp ba ở trường trung học trọng điểm trong thành phố, sang năm sẽ thi tốt nghiệp trung học, khiến chúng tôi vẫn luôn tự hào chính là, con trai rất hiểu chuyện nghe lời, thành tích học tập cũng luôn đứng trong top 10 toàn khối.
Sau khi khai giảng lớp 12, giáo viên chủ nhiệm từng nói với tôi sau cuộc họp phụ huynh, trường học cân nhắc đem danh ngạch báo cáo để lại cho con trai...... Tất cả những thứ này, người ngoài nhìn vào, là một gia đình hạnh phúc cỡ nào a!
Nhìn đến đây, các vị có thể sẽ thắc mắc, tại sao tôi 36 tuổi lại có một đứa con trai 18 tuổi?
Nói đến đây, thật sự là làm cho người ta hổ thẹn.
Khi tôi 17 tuổi, vào mùa hoa thích nằm mơ nhất, tôi gặp Dương Vĩ lúc trước còn đang làm thuyền viên.
Lúc đó anh đã 30 tuổi, quanh năm sống ở nước ngoài đã rèn luyện được tính cách chín chắn, ổn trọng của anh, điều này đối với thiếu nữ thời bấy giờ là trí mạng, cộng thêm lúc đó bộ phim "Thủy thủ" của Trịnh Trí Hóa đang thịnh hành khắp cả nước, vì vậy tôi trẻ trung non nớt dễ dàng bị Dương Vĩ bắt làm tù binh, cũng ngoài dự đoán của mọi người mang thai, sinh con trai vào năm thứ hai.
Vì điều này, gia đình tôi vô cùng tức giận và phản đối, sau khi bố tìm người đánh Dương Vĩ một trận điên cuồng, cuối cùng vẫn tìm quan hệ để chúng tôi đăng ký kết hôn làm thủ tục uống rượu... Nhưng cũng bởi vì điều này, khiến Dương Vĩ và gia đình tôi kết xuống oán hận, chôn vùi ân ân oán oán hơn 10 năm sau đó.
Thật ra, gia đình hạnh phúc của chúng ta không hề hài hòa như vẻ bề ngoài.
Năm đó kết xuống oán hận làm cho Dương Vĩ sau khi kết hôn vẫn cùng người nhà tôi không hợp, sốt ruột bảo vệ gia đình tôi tự nhiên cũng không chịu thỏa hiệp, qua nhiều năm như vậy, tôi cùng Dương Vĩ cũng là gập ghềnh, tranh cãi không ngừng.
Cũng may Dương Vĩ quanh năm ra biển, tiểu biệt thắng tân hôn ngọt ngào cũng hòa tan phiền não việc vặt trong nhà.
Thế nhưng, cũng chính bởi vì Dương Vĩ quanh năm không ở nhà, cũng làm cho tôi thường thường hoang mang với quan hệ của hai chúng tôi.
Dù sao, trong nhà vẫn phải có một người đàn ông mới hoàn chỉnh a!
Nhất là hai năm gần đây, ta rõ ràng cảm giác được thân thể của ta biến hóa -- một loại nói không nên lời sâu sắc khát vọng, một loại xấu hổ không dám nói -- đây chính là cái gọi là "Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ"...
Cũng may ta còn có nhi tử, nhi tử xuất sắc của ta.
Dương Vĩ quanh năm ra ngoài dưỡng thành thói quen tôi và con trai nương tựa lẫn nhau, con trai trở thành tất cả ký thác trong sinh mệnh của tôi, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ trẻ tuổi của nó, tôi đều nhịn không được đưa tay khẽ vuốt, con trai thân ái của tôi, là bến cảng ấm áp nhất của tôi.
Không biết có phải tôi trời sinh lệ chất theo như lời người ngoài nói hay không, hay là 25 tuổi bắt đầu có ý thức bắt đầu bảo dưỡng, hoặc là từ 22 tuổi bắt đầu bởi vì bình thường không có việc gì bắt đầu luyện tập yoga, dáng người của tôi bảo trì phi thường hoàn mỹ, làn da căn bản nhìn không ra đã 36 tuổi, có lúc cùng con trai mua sắm, nhân viên bán hàng thường lấy chị em gọi hai chúng tôi, tôi tất nhiên là đắc ý vạn phần, đồng thời cũng đối với việc bảo dưỡng của tôi có phương pháp đắc chí lên, cũng càng thêm kiên định quyết tâm kiên trì bảo dưỡng đến cùng của tôi.
Cuộc sống cứ như vậy bình thản nhàm chán rồi lại trong lòng có ký thác lẳng lặng trôi qua, thẳng đến ngày đó......