độc thoại
Chương 3 - Sai Lầm
(1)
Đã hơn một tuần trôi qua kể từ lần cuối gặp Lam Tùng.
Tôi không biết trong khoảng thời gian này anh và Tô Hiểu Vân vượt qua như thế nào, điều này làm cho tôi cảm thấy có chút thất vọng nho nhỏ.
Bất quá không sao, dù sao ta đã thao qua Tô Hiểu Vân, cho dù về sau không có cơ hội thao nàng nữa, đối với ta cũng không có tổn thất gì.
Tôi chỉ tò mò lần đó tôi làm tấm ảnh kia rốt cuộc có lừa gạt Lâm Tùng hay không, tuy rằng từ biểu hiện ngày hôm đó của anh ta xem ra tôi đã thành công, bất quá Lâm Tùng cũng không phải kẻ ngốc, không chừng sau đó nghĩ thông suốt cũng nói không chính xác.
Ai bảo hắn cưới lão bà xinh đẹp như vậy chứ, nếu có người nói lão bà của ta cùng người khác...... Phi, cái loại nữ nhân xấu xí này thao đều cảm thấy ghê tởm, nàng muốn cùng người ta chạy ta đây con mẹ nó là phúc khí ta tu được!
(2)
Ta có phải hiểu lầm Vân nhi hay không?
Cho dù ngày đó nhìn thấy đồ vật trong ảnh giống như trong nhà tôi, cũng không thể nói rõ người phụ nữ kia chính là Vân nhi, trên đời này chuyện trùng hợp nhiều, hơn nữa, tôi dù sao cũng không nhìn thấy mặt người phụ nữ kia.
Mấy ngày nay chuyện phòng the với Vân nhi dường như nhiều hơn so với lúc trước, phản ứng của Vân nhi có chút khác biệt so với trước kia, dường như càng thêm thoải mái, tôi thích bộ dáng hiện tại của cô ấy, nhưng...
Loại biến hóa này của nàng là như thế nào tới?
Xem ra ta vẫn không thể thuyết phục chính mình, ta còn đang hoài nghi Vân nhi của ta.
Còn có một chuyện khác ta càng nghĩ mãi mà không rõ, đó chính là vừa nghĩ tới hình ảnh Vân nhi cùng nam nhân khác ngủ, dục vọng của ta sẽ không cách nào ức chế, đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ tiềm thức của tôi muốn nhìn thấy hình ảnh đó? Không đời nào! Điều này tuyệt đối không thể nào!
Tôi phải làm gì đây?
(3)
Mua thức ăn, quét dọn, đi dạo phố, bơi lội, đó không khác gì toàn bộ cuộc sống hiện tại của tôi.
Vốn cho rằng cuộc sống của bà nội trợ rất tốt, bất quá hiện tại xem ra thật sự là có chút buồn bực, nhất là lúc ông xã trở về muộn.
Ta đây có tính là đang ở trong phúc không biết phúc hay không?
Tiễn chồng đi làm, nằm ở trên giường cầm máy tính tiếp tục xem phim truyền hình ngày hôm qua không có xem xong, kỳ thật rất nhàm chán, đáng tiếc ngoại trừ cái này tôi cũng không có chuyện gì khác để làm.
Mở phần mềm nói chuyện phiếm, nửa ngày cũng không có avatar nhảy lên, bạn học cùng bạn bè đều bề bộn nhiều việc, giống như tôi vậy không nhiều lắm, trước kia còn cùng người xa lạ nói chuyện phiếm, hiện tại tôi ngay cả hứng thú này cũng không có, thật không có sức lực a.
Đến lúc đi mua thức ăn rồi chứ?
Đang lúc tôi muốn tắt máy tính, một tin nhắn hệ thống nhảy ra, tiện tay mở ra, là một thỉnh cầu thêm bạn tốt của tôi nghiệm chứng, phỏng chừng lại là làm quảng cáo, nhưng mà đang lúc tôi định cự tuyệt, tôi chú ý tới tên đối phương.
Đó là một chuỗi con số, rất bình thường, bất quá chuỗi con số này đối với tôi mà nói cũng rất đặc biệt, đó là ngày tôi và chồng kết hôn.
Có chút ý tứ, ta nghĩ như vậy thông qua đơn xin của người này.
Xin chào! "Người kia rất nhanh liền gửi tới một lời thăm hỏi bình thường.
Cứ tùy tiện trò chuyện một lát đi, tôi có câu không có câu nói chuyện với đối phương, thật lâu không nói chuyện phiếm với người không quen thuộc, thỉnh thoảng trò chuyện một lần, cảm giác cũng không tệ lắm.
Cách nói chuyện và giọng điệu của người này tôi cảm thấy rất thú vị, khi anh ta nói "Tạm biệt" với tôi tôi mới phát hiện cư nhiên trong lúc vô tình đã hàn huyên ba tiếng.
Ta quả nhiên là nhàm chán quá lâu a.
(4)
Vân nhi lại có thể cùng một người không quen trò chuyện đến bỏ lỡ thời gian ăn cơm trưa!
Tôi dùng số điện thoại mới đăng ký kia khi đi xin bạn tốt nghiệm chứng với Vân Nhi, trong lòng vẫn hy vọng cô ấy có thể cự tuyệt......
Vân nhi không cự tuyệt một người xa lạ tin tức, hơn nữa còn hàn huyên trọn vẹn ba giờ.
Nàng có thể cùng ta như vậy, khẳng định cũng sẽ cùng người khác như vậy, vậy nàng có thể hay không bởi vậy mà cùng nam nhân khác...
Nghĩ đến đây, trên đầu ta đã toát mồ hôi.
(5)
Ông xã cả buổi tối đều là một bộ tâm sự nặng nề, không biết đã xảy ra chuyện gì, tôi hỏi anh, anh không chịu nói.
Nhìn thấy dáng vẻ anh ngủ bên cạnh tôi, tôi bỗng nhiên cảm thấy chúng tôi giống như đã lâu không nói chuyện đàng hoàng, tôi biết anh bề bộn nhiều việc, nhưng tôi thật sự rất cần sự quan tâm của anh.
Kỳ thật ta muốn không nhiều lắm, chỉ cần hắn chịu rút ra thời gian ở bên cạnh ta.
Chẳng lẽ lời của tôi thật sự chỉ có thể lên mạng nói với người xa lạ?
(6)
Đây là lần thứ sáu ta dùng thân phận một người xa lạ cùng Vân nhi nói chuyện phiếm, ta cảm thấy nàng tựa hồ đã đối với ta thập phần thân cận.
Rõ ràng bên kia màn hình chính là vợ mình sớm chiều đối diện, nhưng tôi cảm thấy người phụ nữ trên mạng này hình như hoàn toàn không giống Vân nhi của tôi.
Tôi nói không giống nhau không phải là chỉ tính cách cô ấy biểu hiện ra khi nói chuyện phiếm, mà là cảm giác của chính tôi.
Có mấy cái nháy mắt ta bỗng nhiên có một loại ảo giác, đó chính là nếu nữ nhân bên kia không phải là thê tử của ta, có thể càng thêm thú vị hay không?
Khi ý thức của tôi không coi Vân nhi là vợ mình hiện lên, tôi lại cảm thấy vô cùng hưng phấn, một loại bản năng nguyên thủy mãnh liệt tựa hồ lập tức chiếm cứ tư tưởng của tôi.
Nếu bây giờ tôi khiêu khích Vân nhi một chút thì sẽ xảy ra chuyện gì?
(Bảy)
Anh lại hỏi tôi có từng lên giường với người đàn ông nào khác ngoài chồng hay không!
Ngón tay tôi lướt trên bàn phím thật lâu, nhớ tới tình cảnh ngày đó cùng Tôn Long ở khách sạn kia, tôi ấn ra chữ "Có".
(8)
Nhìn thấy chữ trước mặt này, đầu óc tôi trống rỗng.
Vân nhi quả nhiên ra khỏi tường.
Tôi đứng lên đi tới đi lui vài vòng trong phòng làm việc, không biết nên tiếp tục trò chuyện với cô ấy như thế nào, tôi có thể nghe thấy nắm đấm của mình nắm chặt ra tiếng vang "khanh khách", có nên về nhà hỏi người vợ nhìn như thuần khiết của tôi tại sao cô ấy lại đối xử với tôi như vậy hay không?
Nhưng cho dù ta hỏi, Vân nhi sẽ nói sao? Cho dù nàng nói, ta có thể thế nào? Ly dị? Để cho Vân nhi hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của ta?
Sau khi bình tĩnh lại, tôi ngồi ở trước bàn làm việc tưởng tượng ra vô số tình huống có thể xảy ra, cho đến khi nhìn thấy Vân nhi mới gửi tới một tin nhắn: "Anh xuống rồi?"
Tôi đương nhiên không xuống, tôi dùng bàn tay run rẩy đánh ra một hàng chữ: "Tại sao?
(9)
Ta suy nghĩ nửa ngày cũng không biết mình nên trả lời vấn đề này như thế nào, cuối cùng đành phải nói: "Ta là vì hắn.
(Mười)
Ngủ với người khác vì tôi? Vân nhi những lời này là có ý gì?
Chẳng lẽ có người bức bách nàng? Người đó là ai?
Đầu óc tôi nhanh chóng xoay tròn, cho đến khi hình ảnh dừng lại ở cảnh Vân Nhi và Tôn Long chờ trước mặt tôi ngày tôi từ trại tạm giam đi ra.
Chẳng lẽ là Tôn Long?
Tốt nghiệp lâu như vậy chúng tôi trên cơ bản không có liên hệ gì, gần đây anh lại bỗng nhiên xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi, đây đúng là một chuyện kỳ quái - - vì sao đến bây giờ tôi mới chú ý tới!
Thật sự là Tôn Long sao?
Không được, tôi phải làm rõ mọi chuyện. Tôi phải đi tìm Tôn Long!
(11)
Lâm Tùng hẹn tôi ra ngoài ăn cơm cũng không ngoài ý muốn, bất quá hắn cư nhiên trực tiếp hỏi tôi có phải chiếm tiện nghi của Tô Hiểu Vân hay không, điều này làm cho tôi cảm thấy thập phần buồn cười.
Có lẽ là Tô Hiểu Vân nói cái gì đó đi?
Không sao cả, dứt khoát nói cho anh biết, tôi cũng không tin anh có thể làm gì tôi, chuyện này truyền ra ngoài mất mặt nhất chính là anh và Tô Hiểu Vân, cùng lắm thì tôi về nhà nhận lỗi với vợ, người giống như Lâm Tùng, tôi mới không tin anh dám động thủ với tôi.
(Mười hai)
Tôn Long lại thừa nhận!
Hắn lừa Vân nhi, lợi dụng Vân nhi bất lực chiếm hữu thân thể Vân nhi, hơn nữa không cảm thấy xấu hổ chút nào!
Ta thật sự là mù, cư nhiên còn tưởng rằng Tôn Long sẽ là bằng hữu của ta!
Nắm tay tôi giơ lên như mưa rơi xuống, nhìn thấy máu trên mặt Tôn Long phun lên quần áo của tôi, tôi cảm thấy một loại khoái cảm chưa từng có...
(Mười ba)
Lúc đón ông xã từ đồn công an ra, sắc mặt ông xã khó coi đến sợ người.
Tôi định hỏi anh ta tại sao lại đánh nhau với người khác, nhưng khi tôi nhìn thấy vết thương trên mặt Tôn Long ngồi bên cạnh cảnh sát, tôi lập tức hiểu được tất cả những chuyện này là vì cái gì.
Trên đường đi tôi và ông xã một câu cũng không nói, về đến nhà qua thật lâu anh bỗng nhiên ôm lấy tôi, mặc dù vẫn không nói gì, nhưng tôi có thể nghĩ đến giờ phút này trong lòng anh sẽ khổ sở cỡ nào.
Vì thế tôi ôm chặt chồng khóc lên.
Đêm hôm đó chúng tôi đều ngủ không ngon, sáng sớm hôm sau, khi chúng tôi mơ mơ màng màng sắp ngủ, Tôn Long cư nhiên ấn chuông cửa nhà tôi.
(Mười bốn)
Tôn Long lại còn dám đến nhà ta! Chẳng lẽ hắn bị ta đánh còn chưa đủ?
Trên đầu anh ta quấn băng vải, dáng vẻ có chút buồn cười, nhưng giờ phút này tôi căn bản không cười nổi, nhất là khi tôi nhìn thấy báo cáo nghiệm thương anh ta mang đến.
Tôi cầm cái này lên tòa án kiện anh ít nhất phải nhốt ba năm. "Đây là lời Tôn Long nói với tôi.
Tôi không sợ! Tôi túm cổ áo Tôn Long: "Có gan thì đi kiện đi!
Tôn Long cư nhiên còn cười được, "Không tin ngươi liền đi quét nghe, nhìn xem ta có phải hay không hù dọa ngươi!"
Hắn nói xong câu đó liền bỏ ta nghênh ngang rời đi.
(Mười lăm)
Hai ngày nay tôi và chồng cầm bản sao báo cáo nghiệm thương Tôn Long để lại tìm mười mấy luật sư.
Những luật sư kia đều nói cho chúng tôi biết sẽ không có chuyện gì lớn, nhưng khi bọn họ biết người bị thương là trợ thủ cục chống tham nhũng, cũng đều lắc đầu như vậy.
Lời cuối cùng bọn họ nói với tôi và chồng đều giống nhau, đó chính là đối phương căn bản là muốn chỉnh chúng tôi, thật sự lên tòa án, chồng tôi thua chắc.
Khi bước ra khỏi văn phòng luật sư cuối cùng, tôi cảm thấy bầu trời của mình sụp đổ.
Tôi không thể để chồng tôi bị nhốt...
(Mười sáu)
Khi Tôn Long đến nhà tôi lần nữa, phía sau có hai cảnh sát.
Còng tay lạnh như băng còng trên cổ tay tôi, tôi trừng mắt nhìn Tôn Long, hận không thể xé nát hắn.
Vân nhi đứng ở phía sau ta, lúc ta nhìn về phía Vân nhi, thấy một mặt nước mắt.
Ngay lúc cảnh sát lôi kéo tôi ra khỏi cửa, Tôn Long bỗng nhiên nói với hai cảnh sát kia: "Chờ một chút..."
Hắn nhìn ta, trên mặt hiện ra vẻ mặt vô sỉ như trước: "Nói thế nào chúng ta cũng là bằng hữu, ta cũng không muốn cho hắn đi vào, bằng không ta lại cùng hắn nói chuyện, các ngươi xuống lầu chờ ta một lát?"
Được! Cục trưởng Tôn. "Cảnh sát gật đầu còng tay tôi vào lò sưởi bên tường," Cẩn thận, có việc gọi chúng tôi.
Bọn nô lệ chó này!
(Mười bảy)
Trong mắt Lâm Tùng tràn đầy lửa giận, nhưng hắn hiện tại muốn đánh ta cũng không có cơ hội, hắn hiện tại đang giống như một con chó bị còng ở bên tường, đánh ta, hừ!
Thế nào? Người anh em. "Tôi ngồi xuống sô pha hỏi Lâm Tùng," Thật sự muốn vào ở hai năm?
Khốn kiếp! "Đây là câu trả lời của Lâm Tùng đối với tôi.
Ta nhìn Tô Hiểu Vân đờ đẫn đứng ở một bên, "Ta đây đều là vì tốt cho các ngươi, hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần hôm nay để cho ta thống khoái, chuyện này cứ như vậy quên đi, ta cam đoan sẽ không làm khó các ngươi nữa."
Lúc tôi nói xong câu đó, Lâm Tùng quay đầu không nhìn tôi nữa, tính tình thối tha, nếu không phải nhìn anh có một người vợ xinh đẹp, tôi đã sớm đưa anh vào, còn ngang ngược với tôi?
Không nói lời nào ta có thể cho bọn họ vào. "Ta đứng lên đi về phía cửa.
Tôi mới vừa đi được hai bước, Tô Hiểu Vân phía sau bỗng nhiên hỏi một câu, "Rốt cuộc cô làm thế nào mới có thể buông tha cho chồng tôi?"
(Mười tám)
Lúc hỏi ra câu nói kia tôi đã đoán được Tôn Long muốn cái gì, tôi cũng biết vô luận anh đưa ra yêu cầu xấu xa cỡ nào tôi cũng sẽ không cự tuyệt, tôi không thể để cho chồng có việc, cùng lắm thì......
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, coi như bị chó cắn một lần, ta hẳn là có thể chịu đựng được.
Đừng cầu xin anh ấy! "Tôi nghe thấy chồng ở một bên gào thét.
Sau đó Tôn Long trước mặt bỗng nhiên đi tới trước mặt tôi, lúc tôi còn chưa kịp phản ứng lại một phen từ trong váy ngủ của tôi kéo quần lót của tôi xuống, đi về phía ông xã.
Hắn kéo lực lượng rất lớn, giữa hai chân của ta mãnh liệt đau nhức lên, tiếp theo ta liền nhìn thấy Tôn Long nắm lấy lão công cằm đem quần lót của ta nhét vào trong miệng của lão công ta.
Khi ông xã bắt đầu phát ra tiếng "ô ô", tôi run rẩy như rơi vào hầm băng.
Ta sẽ bỏ qua cho hắn. "Tôn Long xoay người," Chỉ cần hôm nay ngươi có thể làm cho ta hài lòng......
Tôi biết trong giọng nói của mình mang theo tiếng khóc nức nở, tôi không thấy rõ biểu tình trên mặt cầm thú trước mặt này, nước mắt đã sớm che kín mặt tôi.
Rất đơn giản. "Tôn Long cởi thắt lưng, lộ dương vật đen nhánh tráng kiện ra ngồi xuống sô pha, gọi tên tôi," Tô Hiểu Vân, lại đây nếm thử mùi vị dương vật của tôi thế nào!