dị đường trăng non
Chương 1 đã chết?
Trước cửa một cô nhi viện nào đó ở Thượng Hải.
Tô Vãn, phải đi sao?
"Đúng nha, viện trưởng, đi ra đều một ngày, nếu không trở về phòng nghiên cứu, ta sợ sở trưởng sẽ đuổi giết đến nơi này, ha ha~" Một cái xinh đẹp đáng yêu nữ hài cười nói.
"Được rồi, vậy ngươi lần sau cần phải nhanh trở về, đừng cách mấy tháng nửa năm mới nhớ tới nơi này, nhất là đám hài tử này, không có ngươi ở đây, ta có thể trị không được bọn họ." Lão viện trưởng lưu luyến không rời nói, một đám tiểu hài tử đáng yêu lại vây quanh Tô Vãn ríu ra ríu rít, dùng đôi mắt to lã chã muốn khóc biểu đạt tình cảm lưu luyến đối với nàng.
"Yên tâm đi, viện trưởng, cô nhi viện vĩnh viễn là nhà của ta, chỉ cần ta rút ra được thời gian, ta nhất định thường xuyên tới." Tô Vãn cúi người, xoa xoa hai gò má hồng nộn của đứa nhỏ ôn nhu cười nói, "Còn có các ngươi, nhất định phải ngoan ngoãn nghe viện trưởng bá nói nha, tỷ tỷ lần sau trở về mang cho các ngươi đồ ăn ngon cùng đồ chơi vui, biết không?"
Biết rồi, Tô tỷ tỷ, chúng ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời. "Bọn nhỏ trăm miệng một lời nói.
Ừ, thật ngoan, vậy tôi đi đây, viện trưởng, bye bye......
Tô Vãn vừa định rời đi, đối diện đường cái truyền đến một tiếng gọi: "Chị Tô, chờ em một chút..." Một cô bé khoảng bảy, tám tuổi từ xa chạy nhanh tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong tay còn cầm một bó hoa, xem ra là hoa dại mới hái xuống, đang chuẩn bị đưa tới cho chị Tô kính yêu.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên vang lên một trận dồn dập'Tích tích'tiếng, một chiếc xe tải thắng không được xe đang tốc độ cao hướng bên này chạy tới, mà tiểu cô nương phảng phất sợ ngây người, cứ như vậy ngây ngốc nhìn xem xe tải tốc độ bay thẳng xuống, mắt thấy liền muốn đụng vào nàng.
Trong nháy mắt điện quang hỏa thạch, Tô Vãn đột nhiên xông lên đẩy cô bé ra, mà xe tải khổng lồ thì vô tình nghiền qua thân thể Tô Vãn.
Nhìn thấy cô bé bình an thoát hiểm, Tô Vãn vui mừng khép hai mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười tuyệt mỹ.
Trong thoáng chốc, nàng phảng phất nhìn thấy thân thể của mình chậm rãi bay lên, bay qua đám hài tử khóc lóc kia, bay qua lão viện trưởng tóc bạc phơ bi thương muốn chết, bay qua đám người thất kinh xúm lại, bay về phương xa không biết tên...
Thì ra tử vong cũng không đáng sợ như vậy......