đem yêu cho ba ba
Nêm
Năm XX, Trâu Bối sinh ra ở thôn Trâu gia xuống dốc, núi lớn rất nghèo, núi lớn chưa nói tới giao thông, biện pháp duy nhất muốn đi lên thị trấn là dựa vào hai chân đi lại, mẹ không chấp nhận được nỗi khổ của núi lớn, còn chưa đầy tháng đã bỏ lại con gái đi theo người khác, từ nay về sau hai cha con nương tựa lẫn nhau, Trâu Phong dùng hết tất cả năng lực của mình để cưng chiều con gái của mình.
Trâu Phong không biết bắt đầu sinh ra ảo tưởng đối với đứa con gái nhỏ của mình từ khi nào, càng không biết từ khi nào "tình yêu" của mình đối với con gái đã nảy mầm trong lòng, nảy mầm, từ chối tất cả những điều tốt đẹp bên ngoài, một mình mang theo con gái sinh hoạt, rốt cục có một ngày dưới tình huống không lý trí áp đảo chiếm hữu con gái.
Khi Trâu Bối không muốn cha tìm mẹ kế cho mình, đã không biết mình đi vào vũng bùn loạn luân, sự tồn tại của tất cả mọi người đều có cũng được mà không có cũng không sao, từ năm mười một tuổi lần đầu tiên lĩnh hội tư vị cao trào qua đi liền yêu thích cảm giác như vậy, nhưng mà khi tri thức học tập càng nhiều hiểu biết càng sâu, tất cả mọi thứ đều thay đổi, tình yêu như vậy là chua xót.
Trâu Bối hận......
Hận không giới hạn, hận nam nhân kia vì sao lại chiếm hữu chính mình, hận nam nhân kia trộm đi trinh tiết của mình, càng hận...
Người đàn ông kia vì sao lại là cha của mình, từ đầu đến cuối không thể thừa nhận chân tướng như vậy, Trâu Bối rời xa nơi xấu xa kia, đi về phía thế giới màu sắc rực rỡ.
Trâu Phong không nhớ được con gái rời đi là năm nào, tháng nào, ngày đó, chỉ nhớ rõ khi người kia miệng đầy nói. Ba là tốt nhất, người con cũng yêu ba hận mình, nói mình xấu xa, nói mình bẩn, lúc nói mình là trộm, Trâu Phong đờ đẫn trầm mặc, trộm sao?
Bối Bối......
Cha đã đánh cắp cơ thể của con và cũng không thể đánh cắp trái tim của con, so sánh với bố, bố chẳng có gì cả.
Nam nhân nhắm hai mắt dài nhỏ lại, nước mắt nóng bỏng chảy xuống búi tóc, trầm đau như vậy, bình yên như vậy.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Trâu Bối kiến thức hiện thực đô thị phồn hoa, kiến thức sắc mặt đê tiện của người đàn ông hoa hoa, kiến thức lòng người tràn đầy ô nhiễm, hồi tưởng lại người đàn ông không lúc nào là không chờ mình về nhà kia, nghĩ thì ra chỉ cần là tình yêu đích thực, đều là ngọt ngào, nhưng cũng rất ấm áp, loạn luân cũng được, bội đức cũng được, biến thái cũng được, bất quá chỉ là một cái hố trong lòng, có người cha cường đại ở đây, cho nên áp lực cũng không phải áp lực, đó là băng ghi âm khắc họa cuộc sống, đó là nếp nhăn yêu lưu lại.
Lương thực trong phòng đã chất đầy kho, mùa bội thu trước mắt không sưởi ấm được trái tim Trâu Phong, lạnh, gió lạnh thấu xương có thể chui vào trong mỗi một khe hở xương, trong sân yên tĩnh chỉ có tiếng tim đập của mình đang luật động, bảo bối, ba đã từng nói qua. Cả đời này đều sẽ là đường lui của con, mặc kệ con đến nơi nào, mặc kệ con gặp phải cái gì, nơi này cuối cùng sẽ là nhà của con, ba ở nhà chờ con.
Ba năm sau, Trâu Bối hai tay trống trơn xuất hiện trước mặt Trâu Phong, dùng giọng điệu bình tĩnh nói với người đàn ông tang thương kia. Tôi sống ở đây, tôi chết ở đây.
Nam nhân nhìn người vẫn xinh đẹp như vậy nói: Bố với con...