đâm lao phải theo lao
Chương 4
Nhâm Hùng vừa đi không bao lâu, thì có một chiếc taxi dừng ở cửa nhà máy sửa chữa ô tô, chị Dương từ trên xe xuống.
Lại nói tiếp cũng là kỳ quái, Dương tỷ tuy rằng làm nghề này, nhưng là Dương tỷ cũng không biết lái xe, mỗi lần đi ra ngoài hoặc là đón xe, hoặc là chính là người khác lái xe đưa nàng.
Chị Dương chân trước vừa vào văn phòng, chân sau tôi liền đi theo vào.
Tôi đã nói với chị Dương chuyện Nhâm Hùng dặn dò.
Ánh mắt chị Dương có chút quái dị, chỉ gật đầu không nói gì.
Tôi đang định quay về phòng tư vấn thì chị Dương đột nhiên gọi tôi lại: "Tiểu Gia, hôm nay em không cần đi làm, em về nghỉ ngơi trước đi.
Ta vừa định giải thích ta cũng không mệt, Dương tỷ liền tiếp tục nói: "Ngươi đừng đẩy, về nghỉ ngơi trước đi.
Tôi cảm thấy tâm tình chị Dương có chút không thích hợp, liền không giải thích, trở về ký túc xá.
Tôi trở lại ký túc xá tắm rửa một cái rồi lên giường ngủ, vừa thức dậy đã là hơn năm giờ chiều.
Cảm giác ngày đêm điên đảo khiến tôi cảm thấy có chút khó chịu, cho dù tỉnh ngủ cũng vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi.
Ngay lúc tôi đang định ra ngoài ăn gì đó, đột nhiên điện thoại di động trên mặt bàn rung lên.
Tôi thắp sáng màn hình thấy là chị Dương, tôi nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng chị Dương: "Tiểu Gia, bây giờ em dọn dẹp đi, lát nữa theo chị đi Lệ Tinh.
Tôi có chút ngoài ý muốn: "Đi Lệ Tinh? Đi Lệ Tinh làm gì?
Dương tỷ không kiên nhẫn đáp: "Ngươi quên hôm nay Nhâm Hùng nói với ngươi cái kia tụ hội?
Ta mặc dù có chút không có chuẩn bị, nhưng là còn thu thập một chút chính mình, sau đó ra cửa tính toán đi tìm Dương tỷ.
Tôi vừa mới xuống lầu, lại nhìn thấy một chiếc BMW màu trắng đỗ ở dưới lầu ký túc xá, tôi liếc biển số xe một cái, là xe của Lục Cao Nam.
Tôi đang thắc mắc tại sao xe của Lục Cao Nam lại dừng ở đây, liền thấy lão Lục từ ghế lái đi xuống, nháy mắt ra hiệu với tôi cười quái dị một chút, sau đó đưa chìa khóa xe cho tôi: "Được, tôi thấy Dương Tiệp thật sự coi trọng tên tiểu bạch kiểm này, thường thường bảo cậu lái xe đưa đón, cô ấy chưa từng gọi tôi.
Tôi không muốn cãi cọ với lão Lục, phất phất tay để lão Lục nói nhảm, liền trực tiếp lên xe chạy đến cửa chính.
Chị Dương đứng ở cửa, búi tóc búi lên thật cao, cả người thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái giỏi giang, nhưng sắc mặt của chị lại có chút âm trầm, vẫn là bộ trang phục nghề nghiệp màu xám, chẳng qua quần đổi thành một cái váy bút chì màu xám, chị dường như cũng không thích giày cao gót, mang một đôi giày mỏ cá màu đen gót thấp.
Bình thường tôi và chị Dương ra ngoài, đều là vừa nói vừa cười, nhưng hôm nay chị Dương thái độ khác thường, sau khi lên xe liền không nói gì, vừa lên xe liền đeo tai nghe nhắm mắt lại bắt đầu nghe nhạc.
Sự khác thường như vậy, khiến tôi cũng chỉ có thể bảo trì trầm mặc, chuyên tâm lái xe.
Nhưng rất không khéo, năm sáu giờ chính là giờ cao điểm tan tầm, chúng tôi rất nhanh đã bị chặn ở một ngã tư đường.
Nhìn dòng xe cộ tắc nghẽn phía trước, tôi chán đến chết nhìn quanh bốn phía.
Chị Dương nhắm mắt lại không nói lời nào, mà chúng tôi lại bị kẹt trong dòng xe cộ tắc nghẽn không thể nhúc nhích, toàn bộ trong xe có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Tôi rất ghét bầu không khí trầm lặng này, điều này làm cho tôi nhớ tới chiến tranh lạnh sau khi cha mẹ cãi nhau, cả nhà tựa như một cái hộp chân không, áp lực đến mức làm cho người ta không thở nổi.
Năm đó mẹ bất chấp sự phản đối của gia đình, kiên trì muốn kết hôn với cha.
Vì thế một lần từng ầm ĩ với gia đình rất căng thẳng, thiếu chút nữa trở mặt thành thù.
Chỉ sau khi tôi sinh ra, tình hình mới khá hơn.
Nhưng điều khiến tôi cảm thấy thổn thức chính là, tình yêu oanh oanh liệt liệt đến đâu, hôm nay cũng đã là thương hải tang điền, mẫu thân và phụ thân cuối cùng vẫn mỗi người đi một ngả, đã từng thề non hẹn biển, cũng đã sớm ném lên chín tầng mây.
Một đường tắc nghẽn gần một giờ, xe rốt cục chạy đến Lệ Tinh.
Tôi vốn tưởng rằng loại tụ hội này hẳn là sẽ có không ít người đến tham dự, nhưng đến nơi mới phát hiện.
Chỉ là trong một cái ghế lô ngồi một bàn đại khái chừng mười người.
Nhậm Hùng sau khi mời tôi và chị Dương ngồi xuống, liền bắt đầu tiếp tục nói chuyện với người khác.
Tôi đang thắc mắc những người này là ai, chợt nghe chị Dương lặng lẽ nói với tôi: "Lát nữa ít nói nhiều nghe, mấy người này đều là tổng giám đốc của Hồ Bắc.
Tôi gật đầu, ý bảo chị Dương yên tâm.
Sau khi đồ ăn được mang lên, liền bắt đầu mang rượu lên.
Trên bàn cơm bắt đầu náo nhiệt lên, không khó nhìn ra những người này khẳng định không phải lần đầu tiên tới tham gia loại tụ hội này, trong lúc đó có vẻ tương đối quen thuộc, mọi người nói thêm không ngừng, tiếng chén rượu va chạm không dứt bên tai.
Tôi là một người mới trong ngành này, tự nhiên không chen vào được, vừa lúc tôi cũng không muốn nói chuyện, yên lặng ăn cái gì đó.
Nhưng ta lại trong lúc vô ý phát hiện, những người trong tiệc rượu này tựa hồ đều rất cung kính Nhâm Hùng, vô luận nói chêm chọc cười như thế nào cũng sẽ không lấy Nhâm Hùng ra đùa giỡn.
Mà Nhâm Hùng tuy rằng cũng tham dự vào trong nói chuyện phiếm, lại tựa hồ hữu ý vô ý đang quan sát Dương tỷ, Dương tỷ thì vẫn cố ý tránh đi ánh mắt của hắn.
Loại trường hợp này, tự nhiên tránh không được bị mời rượu, cho dù là nữ nhân cũng không ngoại lệ.
Sau mấy vòng, sắc mặt chị Dương đã ửng hồng, mặc dù vẫn có thể trao đổi bình thường, nhưng đã lộ vẻ say.
Ta ý thức được không thể để cho nàng uống nữa, vì thế bắt đầu thay nàng chặn rượu.
Được lợi từ thời đại học, mấy tên hồ bằng cẩu hữu ảnh hưởng, tửu lượng của tôi tuy rằng không thể xem như ngàn chén không say, nhưng ít ra so với một người phụ nữ như chị Dương mạnh hơn nhiều.
Mấy lão bánh quẩy trên bàn khẳng định cũng nhìn ra chị Dương đã có chút say, cũng may bọn họ cũng không làm khó chị Dương nữa, bắt đầu chạm cốc với tôi.
Thế nhưng mặc dù ta tự xưng tửu lượng khá tốt, cũng chống đỡ không nổi mấy lão tửu quỷ trên bàn cơm luân phiên oanh tạc.
Qua mấy vòng, ta cũng cảm giác được thân thể nóng lên, cổ họng khô khốc, động tác có chút chậm chạp.
Tôi lặng lẽ nhắn tin cho chị Dương: "Chị, còn thiếu chút nữa nên đi rồi.
Chị Dương cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại di động, nhanh chóng trả lời tôi ba chữ: "Năm phút", xem ra chị Dương cũng đang có ý muốn rời đi.
Tôi không biết chị Dương sẽ lấy cớ gì để rời khỏi bữa tiệc, nhưng tôi cũng không hỏi lại.
Mấy người trên bàn cơm dường như không có ý dừng lại, Nhâm Hùng cũng đã có chút mặt đỏ tới mang tai.
Tôi lấy cớ đi vệ sinh, kì thực là trốn rượu.
Lúc trở về, lại ngoài ý muốn phát hiện chị Dương đã đứng ở cửa phòng chờ tôi, nhưng sắc mặt chị Dương rất không tốt, nghiêng người tựa vào tường hành lang, có vẻ xụi lơ.
Ta đi qua nhẹ nhàng đỡ lấy Dương tỷ, mà Dương tỷ thì dứt khoát trực tiếp tựa vào trên vai ta.
Chúng tôi đang có ý định rời đi. Lúc này Nhâm Hùng lại đột nhiên từ trong ghế lô đi ra, tức giận nói: "Mấy người bọn họ cũng vậy, cho Dương quản lý đều uống thành cái dạng này, ta đưa tiễn các ngươi".
Tôi không nghĩ tới Nhâm Hùng sẽ đi theo, vội vàng đáp lại: "Nhâm tổng thật sự là quá khách khí, không cần phiền toái Nhâm tổng, tôi đưa Dương quản lý trở về là được", tôi luôn cảm giác giữa Nhâm Hùng và Dương tỷ cũng không chỉ là quan hệ đồng hành, nhưng Dương tỷ không nói, tôi cũng không có lý do gì hỏi đến, quen thuộc thì quen thuộc, nhưng dù sao đây cũng là cuộc sống riêng tư của Dương tỷ.
Mà lúc này chị Dương lại đột nhiên mở miệng nói: "Tiểu Gia, túi của chị để ở trong xe, em xuống trước giúp chị lấy túi đi, hai chúng ta đều uống rượu, đêm nay không thể lái xe trở về, vừa lúc chị có một số việc nói chuyện với Nhâm tổng, em xuống xe chờ chị trước, lát nữa chị xuống sau.
Ta rất kỳ quái, ta rõ ràng nhớ rõ Dương tỷ hôm nay đi ra cũng không có ba lô, nhưng ta vẫn là gật gật đầu, lên hành lang cuối cùng ngắm cảnh thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, xuyên thấu qua cửa kính trên cửa, tôi nhìn thấy chị Dương dựa vào hành lang, đôi mày thanh tú nhíu lại tựa hồ đang cự tuyệt cái gì đó, mà Nhâm Hùng lại hùng hổ dọa người đang hỏi cái gì đó, thế nhưng hiệu quả cách âm của thang máy quá tốt, tôi không nghe được đối thoại của bọn họ.
Thang máy rất nhanh đã xuống tầng hầm một, nhưng mà tôi lại không tìm được túi xách gì trên xe.
Tôi gọi điện thoại cho chị Dương, nhưng không ai trả lời.
Tôi loáng thoáng cảm giác được sự tình có chút không đúng, đợi vài phút sau, vẫn không nhịn được tính tình lại lên lầu tìm chị Dương.
Tôi bước nhanh đến cửa thang máy, thang máy cũng đã lên tầng cao nhất.
Phòng bao ở tầng năm, tôi không muốn đợi nữa, trực tiếp đẩy cửa cầu thang cứu hỏa ra.
Cầu thang phòng cháy chữa cháy này hẳn là rất ít người đến, trên tay vịn cầu thang đều là một tầng bụi thật dày.
Ba bước cùng làm hai bước, tôi nhanh chóng đi lên lầu ba, lại nghe thấy trên lầu truyền đến giọng nói của Nhậm Hùng: "Tiểu Tiệp, ở bên anh không tốt sao?
Nhậm Hùng, anh bình tĩnh một chút, chúng ta bắt đầu sai lầm, sai lầm nữa, cũng đã gần ba năm, tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa. Anh cũng là người có gia đình, chúng ta tiếp tục như vậy, đối với anh và tôi đều không tốt.
Tiểu Tiệp, tâm ý của anh em còn không rõ sao? Anh và người vợ kia là chuyện gì xảy ra em hẳn cũng rõ. Nếu em thật sự quan tâm đến danh phận này, anh có thể ly hôn với cô ấy.
Tôi vốn định đi thẳng lên lầu, nhưng tôi nghĩ lại đây cũng là một cơ hội để biết rõ quan hệ giữa chị Dương và Nhâm Hùng, vì vậy tôi liền lặng lẽ đi đến góc cầu thang.
Chị Dương và Nhâm Hùng dường như đều không chú ý tới tôi, có lẽ là bởi vì tác dụng của cồn vẫn chưa biến mất, chị Dương dựa lưng vào tường, sắc mặt ửng hồng, cau mày.
Mà Nhâm Hùng thì ở trước mặt Dương tỷ khoảng cách không đến một mét, hơn nữa còn đang chậm rãi tới gần, Dương tỷ đối với Nhâm Hùng tới gần có vẻ tương đối kháng cự.
Cô giơ một tay lên ý bảo Nhâm Hùng dừng lại, sau đó thở dài một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Nhâm Hùng, chúng ta đều là người trưởng thành, hôn nhân không phải là chuyện gia đình. Huống hồ anh cũng nên rõ ràng, không có vợ anh, ảnh hưởng đối với nhà anh sẽ lớn bao nhiêu? Cho dù anh không quan tâm những chuyện này, anh có nghĩ tới thay em không? Tuy rằng Tiểu Lực bây giờ còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng sớm muộn nó sẽ hiểu được những chuyện này, nếu như chúng ta cứ tiếp tục như vậy, sau này nó lớn lên, nó sẽ nhìn em như thế nào? Nhậm Hùng, mấy năm qua anh giúp nhà chúng ta rất nhiều, em rất cảm kích. Nhưng anh có biết vì sao cho tới bây giờ em cũng không cần tiền của anh không? Bởi vì em không muốn để cho giữa chúng ta Quan hệ biến thành một loại quan hệ lợi ích. Nếu như ngươi thật sự hy vọng ta tốt, vậy không bằng chúng ta dừng ở đây đi.
Đối với những lời này của chị Dương, Nhâm Hùng chỉ cúi đầu, không ngừng gãi gãi tóc của mình, sắc mặt có vẻ rối rắm mà ảo não, nhưng cũng không có đáp lại gì.
Im lặng kéo dài vài phút, chị Dương nhìn đồng hồ: "Nhậm tổng, thời gian không còn sớm, em cũng nên đi.
Lập tức đẩy cửa phòng cháy chữa cháy ra, mà lúc này, Nhâm Hùng lại đột nhiên bắt được cổ tay chị Dương, hung hăng kéo chị Dương vào trong ngực, không nói lời nào hôn lên.
Đối với nụ hôn bất thình lình của Nhâm Hùng, chị Dương lập tức không biết phản ứng thế nào.
Tôi đang do dự có nên lên lầu hay không, chợt nghe thấy trong không khí truyền đến một tiếng "Ba" vang dội.
Chị Dương đã thoát khỏi vòng ôm của Nhâm Hùng, mà Nhâm Hùng thì ánh mắt kinh ngạc nhìn chị Dương, trên má phải có thêm một dấu tay đỏ tươi.
Mà rất nhanh, Nhâm Hùng liền từ trong một bạt tai này của Dương tỷ phục hồi tinh thần lại, ánh mắt của hắn từ kinh ngạc biến thành phẫn nộ, khuôn mặt cũng bắt đầu trở nên dữ tợn.
Hai tay của hắn trực tiếp bắt lấy bả vai chị Dương, nặng nề ấn chị Dương lên tường, sau đó xé rách áo sơ mi tơ tằm màu xám trên người chị Dương, điên cuồng hôn lên da thịt trần trụi của chị Dương.
Chị Dương vừa ra sức giãy dụa vừa lớn tiếng răn dạy Nhậm Hùng: "Nhậm Hùng, anh buông tôi ra, tên khốn kiếp này.
Tình thế phát triển vượt quá dự đoán của tôi, tôi vội vàng xông lên lầu, một cú đấm mạnh đánh vào dưới nách Nhâm Hùng sau đó hai tay dùng sức đẩy hắn ra.
Dưới nách của con người là một trong những nơi dễ bị tổn thương nhất của cơ thể, dưới nách bị đánh mạnh sẽ tạo ra cảm giác đau rất mãnh liệt, đồng thời sẽ làm cho cánh tay tạm thời mất đi khả năng vận động.
Tôi từng ở cục cảnh sát nhìn thấy băng ghi hình đội phản công của bọn họ, lúc bắt giữ một người mặc thường phục, một quyền đánh vào dưới nách tên móc túi kia, tên móc túi kia trực tiếp ngã trên mặt đất, lúc ấy để lại cho tôi ấn tượng rất sâu.
Quả nhiên, đau đớn kịch liệt khiến cho Nhâm Hùng lập tức mất đi cân bằng, ôm nách lui về phía sau vài bước liền lảo đảo ngã xuống đất.
Ta thấy hắn đã tạm thời mất đi năng lực đánh trả, liền xoay người đi xem xét tình huống của Dương tỷ.
Chị Dương ngồi phịch dưới đất, mái tóc vốn đang búi rơi lả tả trên trán, không ngừng thở hổn hển, xem ra lúc trước uống rượu cao độ, ảnh hưởng đối với cô vẫn rất lớn, mà áo sơ mi tơ tằm màu xám trên người đã bị xé rách vài nút áo, áo ngực màu trắng bao bọc ra một khe rãnh thâm thúy.
Nhưng tôi không nghĩ nhiều, trực tiếp khoác áo khoác âu phục lên người chị Dương, nhẹ nhàng nâng chị Dương dậy: "Chị Dương, chị không sao chứ.
Dương tỷ hướng ta gật đầu nói: "Không có việc gì, chỉ là cả người không có sức. Ngươi đừng đánh hắn nữa, chúng ta đi thôi.
Tôi gật đầu, giúp chị Dương mặc áo khoác ngược vào.
Nâng chị Dương dậy chuẩn bị rời đi, mà lúc này sau lưng lại truyền đến vài tiếng cười lạnh của Nhâm Hùng: "Tôi nói sao đột nhiên muốn chia tay với tôi, thì ra là lại tìm một nhân tình, theo lão già Lục Cao Nam kia xong, lại tới theo tôi lăn lộn vài năm, bây giờ lại tìm một người trẻ tuổi tiếp bàn. Dương Tiệp, cô thật sự là tính toán tốt a.
Nhâm Hùng vịn tay vịn cầu thang đứng lên, nói với tôi và chị Dương.
Đối với sự châm chọc ác độc này của Nhâm Hùng, trong mắt chị Dương hiện lên một tia tức giận, nhưng rất nhanh liền bình phục lại, chị sửa sang lại quần áo của mình một chút, không có đáp lại lời nói của Nhâm Hùng.
Mà Nhậm Hùng thì tiếp tục lớn tiếng nói: "Cậu quả thật không cần tiền của tôi, nhưng bà nội cậu bị bệnh tôi giúp cậu liên lạc với bệnh viện tốt nhất trong thành phố, tôi giúp em trai cậu lấy đến trường tiểu học tốt nhất trong thành phố. Còn có nhà máy sửa chữa ô tô của các cậu những chuyện lộn xộn kia, không phải tôi cậu có thể giải quyết sao? Công ty bảo hiểm còn có mấy cửa hàng 4S kia sẽ đến phiên nhà máy rách nát của các cậu?
Đối với những lời này của Nhâm Hùng, chị Dương vẫn không đáp lại, chỉ kinh ngạc nhìn Nhâm Hùng, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm, mở miệng dường như muốn nói gì đó, nhưng một lát sau lại từ bỏ, buông lỏng tôi ra, đẩy cửa cầu thang phòng cháy chữa cháy ra, một mình rời đi.
Ta đang muốn đuổi theo nàng, chợt nghe Nhâm Hùng nổi giận đùng đùng chỉ vào ta mắng: "Còn có ngươi, chuyện đêm nay, không dễ dàng như vậy liền xong.
Tôi dừng bước, không chút để ý lấy điện thoại di động trong túi ra, quơ quơ về phía Nhậm Hùng: "Nhậm tổng, chuyện anh vừa làm, tôi đều chụp lại, không biết nếu tôi giao anh ta cho cơ quan công an thì sẽ thế nào?"
Kỳ thật ta căn bản cũng không có chụp bất luận cái gì, đây chỉ là ta linh cơ vừa động đến hù dọa Nhâm Hùng.
Nhâm Hùng hiển nhiên không ngờ ta lại hù dọa hắn như vậy, khuôn mặt vốn tao nhã lịch sự, giờ phút này lại có vẻ hung ác dị thường, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm ta chửi bậy: "Xú tiểu tử, con mẹ nó ngươi chờ cho ta, chúng ta đi xem.
Sau đó đẩy cửa ra, giận dữ rời đi.
Tôi đi xuống đại sảnh lầu một khách sạn, chị Dương đang ngồi ở đại sảnh chờ tôi.
Tôi không hỏi chị Dương thêm gì nữa, chỉ đỡ chị ấy lên taxi ở cửa.
Trên đường trở về, chị Dương không nói một lời, khoác áo khoác của tôi tựa vào ghế sau nhắm mắt lại.
Nhưng tiếng thở nặng nề của chị Dương khiến tôi hiểu rằng rượu vẫn đang quấy nhiễu chị ấy.
Kỳ thật ta vốn cũng có chút men say, nhưng trải qua một phen lăn qua lăn lại vừa rồi, đã biến mất hơn phân nửa.
Đương nhiên, trải qua trận cãi vã vừa rồi, tôi cũng làm rõ ràng quan hệ giữa chị Dương, Nhâm Hùng, Lục Cao Nam.
Tôi vốn tưởng rằng những lời lão Lục nói với tôi lúc trước, là xuất phát từ phản cảm của hắn đối với Dương tỷ mà bịa đặt lời đồn.
Nhưng mà hiện tại xem ra, lão Lục nói cũng không phải giả.
Kỳ thật những chuyện này, cùng ta không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng ta sau khi biết hết thảy, lại cảm giác được khó chịu khó hiểu.
Ta muốn an ủi nàng vài câu, lại không biết nên lấy thân phận gì đi an ủi nàng, cũng không biết nên nói cái gì.
Dù sao nói cho cùng, quan hệ giữa chúng ta, cũng chỉ là cấp trên và cấp dưới.
Mười mấy phút sau, xe đã đến cửa nhà máy sửa chữa ô tô, tôi nhẹ giọng gọi chị Dương, đỡ chị ấy xuống xe.
Nhưng mà còn chưa đi được mấy bước, chị Dương đã vịn một thân cây ven đường bắt đầu nôn mửa, sau khi nôn xong tôi cảm giác chị Dương đi đường càng thêm vất vả.
Mà cửa nhà máy sửa chữa ô tô cách ký túc xá hai ba trăm mét.
Kết quả là tôi dứt khoát ngừng lại, vỗ vỗ lưng tôi nói với chị Dương: "Chị Dương, đừng đi, chị khó chịu như vậy, em cõng chị về đi.
Ta biết Dương tỷ nhất định sẽ muốn từ chối, cho nên ta trực tiếp nửa ngồi xổm ở trước mặt nàng.
Chị Dương cũng không từ chối nữa, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Vậy vất vả cho em rồi", chị Dương tuy rằng nhìn qua dáng người tương đối đẫy đà, nhưng lại không nặng như chị dự đoán.
Tôi cõng chị Dương, chậm rãi đi trên đường về ký túc xá.
Hiện tại đã là đầu thu, lại sắp tới mười hai giờ đêm, trong khu vực nhà máy trống rỗng một người cũng không có, gió ban đêm có chút lạnh, ánh trăng trong suốt xuyên thấu qua lá cây trên đỉnh đầu, mảnh nhỏ chiếu rọi trên con đường rợp bóng cây này, tựa như từng khối thủy tinh vỡ phát sáng, con đường xi măng ngắn ngủi mấy chục mét này, giờ phút này có vẻ yên tĩnh mà yên tĩnh.
Tiểu Gia, đêm nay chị thật sự là quá thất thố. "Chị Dương thấp giọng nói bên tai tôi, trong lời nói lộ ra một cỗ mất mát.
Tôi cố ý tránh chuyện vừa xảy ra ở cầu thang không nói, cười cười trả lời: "Chị Dương, chị không thường xuyên uống rượu, hôm nay lại uống nhiều rượu trắng như vậy, chịu được mới là lạ.
Chị Dương thở dài một hơi nói với tôi: "Ai, kỳ thật bình thường đi xã giao, tôi cũng chỉ thỉnh thoảng uống rượu trắng, bọn họ thấy tôi là phụ nữ, cũng rất ít khi muốn tôi uống nhiều, uống nhiều như hôm nay, tôi cũng là lần đầu tiên.
Tôi cười nói với chị Dương: "Chị có biết lần đầu tiên em uống say là khi nào không? Lúc em vừa lên đại học, có một bạn học ở Nội Mông mang theo một chai nước khoáng, lúc đó em vừa đánh bóng xong trở về, thấy trên mặt bàn có chai nước, không hề nghĩ ngợi liền uống một ngụm lớn. Vừa uống xong, mới phát hiện toàn bộ cổ họng của em giống như lửa đốt, em vội vàng rót một ly nước uống, nhưng căn bản không có tác dụng. Chờ em phục hồi tinh thần lại đã ở trong bệnh viện, sau đó em mới biết được loại rượu này, cơ hồ đều là sáu bảy mươi độ. Bởi vì chuyện này, em còn bị mẹ em mắng chó đổ máu.
Chị Dương mỉm cười đáp: "Xem lần sau em còn dám uống bậy không.
Tôi cảm thấy tâm trạng chị Dương có chút dịu đi, không còn khác thường như buổi chiều nữa, liền bắt đầu nói đùa với chị Dương, tâm sự những chuyện thú vị khi tôi học đại học.
Mặc dù gió đêm hơi lạnh thổi tôi cảm thấy thoải mái gấp bội, nhưng tình huống của chị Dương dường như trở nên tồi tệ hơn, tiếng thở của chị ấy có vẻ dồn dập và nặng nề, cũng dần dần không đáp lại lời nói của tôi nữa.
Tôi biết uống say lại bị gió lạnh thổi, chỉ cảm thấy càng thêm khó chịu. Vì thế tôi liền bước nhanh hơn, rất nhanh đã tới cửa ký túc xá của chị Dương.
Chị Dương, chị hiện tại thế nào? "Tôi buông chị Dương xuống, nhẹ nhàng đỡ lấy chị.
Chị Dương cau mày, có vẻ vô cùng khó chịu, lấy chìa khóa từ trong túi ra, vừa đưa cho tôi vừa nói với tôi: "Chóng mặt dữ dội, có chút muốn nôn.
Ta vốn định nếu như Dương tỷ không có vấn đề quá lớn, sẽ không cùng nàng vào nhà, nhưng hiện tại xem ra tựa hồ không được.
Sau khi vào nhà, chị Dương liền nằm ở trên sô pha phòng khách, tôi hỏi trong nhà chị ấy có thuốc giải rượu hay không, chị Dương không nói gì, chỉ là rất vô lực lắc đầu.
Tôi đột nhiên nghĩ đến trong ký túc xá của tôi, còn có mấy gói thuốc giải rượu từ trong nhà mang đến, liền nhanh chóng trở lại ký túc xá của tôi, cầm lấy, nhận lấy một ly nước ấm, để cho chị Dương uống vào.
Mấy bao thuốc giải rượu này vốn là mẫu thân sợ ta xã giao uống say, mà bảo ta mang theo, không ngờ vào lúc này lại phát huy công dụng.
Sau khi chị Dương uống thuốc, nằm thẳng trên sô pha, sắc mặt thoạt nhìn chuyển biến tốt hơn không ít.
Tôi vừa mới ngồi xuống, liền nhìn thấy chị Dương đưa ngón tay chỉ giấy rút trên bàn trà: "Em lau mồ hôi trước đi, cõng chị đi xa như vậy, lại lăn qua lăn lại như vậy, em xem trên trán em toàn là mồ hôi.
Tôi nhếch miệng cười với chị Dương, vừa lau mồ hôi vừa hỏi chị Dương: "Uống thuốc cảm thấy khá hơn chưa?
Dương tỷ không khỏi cười mắng: "Cũng không phải tiên đan, nào có hiệu quả nhanh như vậy." Ta nghĩ nghĩ, vừa mới hỏi quả thật có chút ngu xuẩn, không khỏi chính mình cũng cười.
Tôi chú ý tới chị Dương còn mặc ngược áo khoác âu phục của tôi, liền đến phòng chị ấy lấy cho chị ấy một tấm thảm để chị ấy đắp lên.
Chị Dương đắp chăn lên, ngẩng đầu mang theo ý cười nhìn tôi nói: "Chị Lưu Tuệ, có con trai tốt như chị, thật sự là phúc phận của chị ấy.
Ta cười đáp: "Vậy sao? Ta cũng không cảm thấy như vậy, ở nhà nàng không ít lần bỏ rơi ta.
Chị Dương đứng thẳng dậy, vừa đặt gối ôm lên lưng, vừa nhìn tôi nói: "Đó là em không biết chị ấy quan tâm em nhiều như thế nào, em còn nhớ cuối tuần trước không, em và mấy người Lão Lục tan tầm liền đi uống rượu, chị Lưu Tuệ tự mình lái xe tới thăm em, kết quả ở dưới lầu đợi em thật lâu. Hôm đó trời lại mưa, tan tầm tôi thấy chị ấy quên cầm chìa khóa nhà em, chỉ có thể ở trên xe chờ em, liền dứt khoát để chị ấy ngồi bên này. Tôi hỏi chị ấy vì sao không gọi điện thoại cho em, chị ấy nói bởi vì em không thích chị ấy cả ngày chạy tới thăm em, sợ em mất hứng, cho nên chị ấy không gọi điện thoại cho em.
Nghe chị Dương nói như vậy, tôi cảm thấy có chút áy náy, mẹ không cho tôi biết, tự mình len lén chạy tới thăm tôi, chỉ là bởi vì sợ tôi mất hứng.
Mà ngày đó tôi lại cùng mấy người Lão Lục đi uống rượu đến khuya mới ký túc xá.
Để cho nàng chờ đợi vô ích lâu như vậy, mà sau khi ta về nhà mẫu thân lại chưa bao giờ nhắc tới chuyện này với ta.
Dương tỷ thấy ta trầm mặc không nói, nói tiếp: "Ngươi rảnh rỗi nên trở về bồi nàng nhiều hơn, nàng lại ly hôn, ngươi lại nhất định phải dọn ra ngoài ở. Nàng một mình, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cô đơn. Cho nên mới đến thăm ngươi.
Tôi gật đầu với chị Dương, "Em biết rồi, sau này em sẽ về thăm chị ấy nhiều hơn." Vừa mới nói xong, chị Dương lại nôn khan vài cái. Tôi đưa cốc cho cô ấy và cô ấy uống vài ngụm nước.
Tôi nhìn cô khó chịu như vậy, nhịn không được nói: "Chị Dương, sau này chị uống ít một chút, nhìn chị như bây giờ, thật khó chịu a.
Chị Dương tháo kính gọng vàng xuống, đặt lên bàn trà, vén tóc bên tai cô.
Mi mắt rũ xuống, vẻ mặt u sầu nói với ta: "Uống nhiều rượu, chẳng qua là sẽ say. Nhưng người nhìn lầm, sẽ không giống nhau.
Biểu tình sắc mặt chị Dương có vẻ ảm đạm mà bất đắc dĩ, khóe mắt mơ hồ có một tia sáng, cảm giác tinh thần cả người cũng trở nên sa sút.
Tôi biết chị Dương đang nói về Nhâm Hùng, nhưng nhất thời tôi không biết nên nói gì.
Chị Dương cũng tựa vào tay vịn sô pha, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, không nói một lời.
Tôi và chị Dương nói chuyện, lập tức lâm vào cục diện bế tắc, không khí trong phòng khách cũng trở nên nặng nề.
Mặc dù trong lòng tôi một lần lại một lần không ngừng nhắc nhở chính mình, không nên vạch trần vết sẹo của cô ấy, không nên hỏi chị Dương về chuyện Nhâm Hùng và Lục Cao Nam.
Nhưng tôi vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi, mặc dù vừa nói xong tôi liền cảm thấy hối hận: "Chị Dương, chị với Lục Cao Nam và Nhậm Hùng rốt cuộc là..."
Chị Dương quay đầu nhìn tôi không chớp mắt, trong ánh mắt để lộ ra sầu bi và bất đắc dĩ vô tận, không trả lời tôi.
Tiếp theo lại quay đầu đi, nhìn chằm chằm cái ly trong tay mình.
Tôi càng cảm thấy mình hỏi vấn đề này tương đối ngu xuẩn, vội vàng giải thích: "Chị Dương, em không nên hỏi chị cái này, là em lắm mồm.
Chị Dương vẫn không nói gì, tôi cũng ảo não vì lời vừa nói, không khí trong phòng khách thoáng cái đạt tới điểm đóng băng.
"Tiểu Gia", "Dương tỷ", một lát trầm mặc sau, ta cùng Dương tỷ đều không hẹn mà cùng gọi lại đối phương.
Rồi cũng không nói gì nữa.
Ta rốt cuộc chịu không nổi loại không khí vi diệu này, ta đem thuốc giải rượu đặt ở trên bàn trà, cúi đầu nói: "Vậy Dương tỷ ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi về trước", Dương tỷ tựa hồ muốn nói gì đó với ta, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
Trở lại ký túc xá của tôi, tôi ngơ ngác ngồi trên sô pha phòng khách, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, trong lòng vô cùng phiền não.
Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, quan hệ giữa ba người bọn họ, đã rất rõ ràng, nhưng tôi lại không muốn tiếp nhận.
Rõ ràng nữ nhân này cùng ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, sinh hoạt riêng tư của nàng cùng ta không có bất kỳ quan hệ gì, ta lại chính mình ở một người này khó chịu rối rắm, ta thật sự là tự mình đa tình.
Càng nghĩ càng bực bội, tôi dứt khoát không suy nghĩ nữa.
Đi đến nhà vệ sinh, cởi quần áo, mở vòi hoa sen ra.
Nước nóng ấm áp từ trên đầu tưới xuống, chậm rãi chảy qua thân thể của ta, làm ta cảm thấy thả lỏng rất nhiều.
Sau khi tắm xong, tôi cũng không còn cảm thấy phiền não như trước nữa.
Tôi vừa lau tóc, vừa cầm điện thoại di động trên mặt bàn, thắp sáng màn hình mới phát hiện, lúc trước mẹ gửi cho tôi hai giọng nói.
Ta biết mẫu thân là muốn hỏi ta vết thương trên trán, ta vốn cũng muốn lên tiếng trả lời.
Nhưng không biết vì sao, lại nhớ tới chuyện xảy ra đêm đó ở bãi đỗ xe ngầm Lệ Tinh, vì thế tôi chỉ ngắn gọn gửi mấy chữ: "Đã không sao, không cần lo lắng".
Tôi đặt điện thoại sang một bên, sấy khô tóc tắt đèn, nằm trên giường.
Chẳng biết khi nào, liền ngủ thật say.
Trong mông lung mông lung, ta mơ một giấc mộng.
Tôi mơ thấy mình lại trở về ngôi nhà trước kia, bộ dáng năm sáu tuổi.
Nằm trên chiếc giường nhỏ quen thuộc trong phòng tôi.
Đồng hồ báo thức của Doraemon ở đầu giường đang tích tắc tích tắc, trên cái bàn nhỏ kia rải rác mấy quyển truyện tranh chưa đọc xong, bên cạnh bình tiết kiệm heo con cha mua cho tôi, đặt một tấm ảnh chụp chung một nhà ba người chúng tôi.
Trên sàn gỗ tôi chưa lắp ráp xong linh kiện xe tứ khu rải rác đầy đất, hai đôi dép lê cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Hết thảy đều quen thuộc như vậy, chân thật như vậy.
Tiếp theo ta nhìn thấy từ ngoài cửa đi tới một nữ nhân, màu đen tóc dài tự do xõa tung, mặc một kiện màu vàng áo dệt kim cùng một đầu màu trắng quần kaki, trên tay bưng một chén không biết là vật gì.
Người phụ nữ dịu dàng gọi tên tôi, sau đó đỡ tôi dậy, tựa vào lòng cô ấy.
"Gia Gia ngoan, tới đem thuốc uống, cảm mạo sẽ tốt" nữ nhân một bên dùng thìa đút ta uống thuốc, một bên nhẹ giọng nói với ta. Ta không tự chủ được ôm lấy eo nàng, bắt đầu từng ngụm nhỏ bắt đầu uống thuốc. Trong miệng truyền đến một mùi vị hơi đắng, là thuốc xông rễ bản lam.
Sau khi uống thuốc xong, người phụ nữ ôm tôi vào trong ngực, bắt đầu kể chuyện xưa, tôi cũng ôm eo cô ấy, nhẹ nhàng gối đầu lên ngực cô ấy, im lặng lắng nghe.
Trên người nữ nhân truyền đến mùi thơm nhàn nhạt, ta nằm ở trong lòng nàng, cảm giác vô cùng ấm áp cùng thả lỏng.
Ta không khỏi ngẩng đầu nhìn mặt nàng, nàng vừa có chút giống mẫu thân, lại có chút giống Dương tỷ, ta thủy chung không thể thấy rõ bộ dáng của nàng.
Ta muốn mở miệng hỏi nàng rốt cuộc là ai, nhưng là mở miệng, lại phát hiện mình khát nước đến lợi hại, nói không ra lời, thân thể cũng càng ngày càng nặng nề khô nóng...
Đột nhiên ta cảm thấy có người đang gọi ta, ngay sau đó một bàn tay ấm áp sờ lên trán của ta, ta cố hết sức mở to mắt, phát hiện nguyên lai là mẫu thân, chẳng biết lúc nào ngồi ở bên giường.
Tôi không khỏi mở miệng hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?
Mẹ tức giận nói: "Sao mẹ lại tới đây? Con nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi, Tiểu Dương gọi điện thoại cho mẹ, nói nửa ngày không thấy con đi làm, gọi điện thoại cho con con cũng không có phản ứng, bảo mẹ tới xem.
Tôi cầm lên nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã là hơn mười giờ sáng.
Tôi ngồi dậy và bảo mẹ mang cho tôi một cốc nước.
Tôi uống cạn ly nước, nhưng vẫn cảm thấy cơ thể nóng lên, tứ chi yếu ớt.
Mẫu thân lại gần, đưa tay sờ sờ trán của ta, sau đó lại sờ sờ trán của nàng, sau đó vẻ mặt ghét bỏ đem kim nhiệt độ đưa cho ta lầm bầm: "Bảo con buổi tối ra ngoài mặc nhiều quần áo, con không nghe, hiện tại phát sốt lại muốn gọi mẹ con tới chăm sóc con, con nha, khi nào mới có thể lớn lên.
Ta ngượng ngùng cười cười, tiếp nhận nhiệt độ cơ thể châm đem nó kẹp ở dưới nách.
Mẫu thân nhìn thấy bộ dáng của ta, nhịn không được lại mở miệng nói: "Còn không biết xấu hổ cười, nhanh đem nhiệt độ cơ thể đo, rửa mặt một chút đứng lên ăn chút gì đó, ta ở nhà chuẩn bị điểm tâm cho ngươi. Lát nữa ăn xong, lại uống chút thuốc. Lát nữa cùng Tiểu Dương xin nghỉ.
Ta mặt dày, lại gần ôm lấy mẹ eo: "Vẫn là mẹ ta đối với ta tốt nhất."
Mẫu thân vừa đẩy ta ra vừa không kiên nhẫn nói: "Được rồi được rồi, nhất định phải làm cho mẹ ngươi bị cảm, ngươi mới thoải mái a. Đừng làm nhăn quần áo của ta.
Ta lúc này mới phát hiện, mẫu thân hôm nay mặc nguyên vẹn màu đen âu phục bộ váy, thậm chí ngay cả trên đùi đều mặc vào một cái màu đen nylon vớ chân.
Tôi không khỏi hỏi: "Mẹ, sao hôm nay mẹ lại ăn mặc như vậy?"
Mẹ vừa kéo rèm cửa sổ, vừa nói: "Trưa nay phải đi dự tang lễ, cho nên hôm nay ăn mặc trang trọng một chút.
Tôi hỏi tiếp: "Ai không còn nữa?"
Mẹ vừa thu dọn quần áo ngày hôm qua tôi vẫn còn trên ghế, vừa nói: "Thằng đầu trọc trong cục con còn nhớ không, con trai hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mấy ngày trước qua đời.
Người đầu trọc mà mẹ nói là một ông chú rất hòa ái trong cục cảnh sát, con trai ông ta tôi cũng từng gặp qua, tuổi tác không kém tôi nhiều lắm, hình như làm việc ở Thượng Hải.
Mẫu thân nói tiếp: "Ai, đầu trọc lão bà của hắn, nghe được tin tức này, tại chỗ liền ngất đi, con trai của nàng tại Thượng Hải dốc sức làm mấy năm nay, cũng không có thời gian về nhà. quanh năm suốt tháng không gặp được mấy lần, không nghĩ tới hiện tại thành người tóc trắng tiễn người tóc đen"
Ta cúi đầu không nói tiếp, nhìn mẫu thân đi tới đi lui thay ta thu dọn phòng ốc, ta đột nhiên cảm thấy một cỗ áy náy thật sâu.
Lúc trước ta cố ý muốn dọn ra ngoài, có thể tổn thương trái tim mẫu thân hay không.
Mẹ ở nhà một mình, có thể cảm thấy rất cô đơn hay không.
Ta nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn không được mở miệng nói: "Mẹ... Nếu không, ta hay là dọn về nhà ở đi."
Nghe được lời của ta, mẫu thân sửng sốt một chút, sau đó trêu tức nói: "Lúc trước ta cho ngươi ở nhà ở, ngươi không đáp ứng, hiện tại còn nói muốn trở về ở?
Mẫu thân lại lấy chuyện khi ta còn bé ra đùa giỡn, ta bĩu môi không nói tiếp.
Mẫu thân cười nói: "Được rồi, không nói nữa, bằng không người nào đó lại muốn nói chuyện khi hắn còn bé." Tiếp theo liền cầm quần áo bẩn của ta, đi ra khỏi phòng.
Tôi thu dọn chăn đệm một chút, sau đó mặc quần áo tử tế.
Đi tới phòng vệ sinh chuẩn bị rửa mặt, lại nghe thấy ban công truyền ra vài tiếng động kỳ quái.
Tôi đi qua nhìn, phát hiện là mẹ đang cúi người kéo cái gì đó trong máy giặt.
Tôi hỏi mẹ đang làm gì, mẹ nói quần áo của tôi không biết móc vào chỗ nào của máy giặt, bà đang tìm.
Ta vốn định xoay người rửa mặt, ánh mắt lại không tự chủ được dừng lại ở mông mẫu thân.
Bởi vì mẫu thân cúi người, cho nên mông mẫu thân đang vểnh lên thật cao.
Cặp mông đẹp dưới làn váy màu đen có vẻ đầy đặn mà dày, được lợi từ thói quen vận động của mẹ, cho nên chi dưới của mẹ cũng không mập mạp như những bác gái kia, đôi chân được bao bọc bởi tất nilon màu đen ngược lại càng thêm đẫy đà mê người.
Làn váy dài đến đầu gối đong đưa theo động tác của mẫu thân, phong cảnh dưới váy như ẩn như hiện.
Tôi rõ ràng cảm thấy, một bộ phận nào đó trên cơ thể đang nhanh chóng bành trướng.
Nhưng cùng lúc đó, lý trí của ta cũng đang không ngừng nhắc nhở ta, nữ nhân này là mẫu thân của ta, ta không nên cũng không thể đối với nàng có loại ý nghĩ này.
Tôi hung hăng véo đùi mình một cái, không dám tiếp tục nhìn nữa, xoay người rời đi.