đại hoàng cố sự
Chương 4: Công viên xuân du triển linh đồ
Đầu óc tôi choáng váng, mộc mộc liền ra cửa, tựa như chó con bị dắt đi dạo, cứ như vậy bị hai mẹ con bọn họ đưa tới công viên.
Thời tiết tươi đẹp như vậy, là phần thưởng hiếm có của mùa xuân, Văn Khiết có vẻ đặc biệt vui vẻ, dọc theo đường đi vừa nói vừa cười, Tiểu Tĩnh cũng cười cười nói nói theo Văn Khiết, như là chia sẻ đến ngày xuân tốt đẹp, nhưng tôi mẫn cảm vẫn nhìn ra một chút cảm xúc ẩn giấu rất sâu trong ánh mắt Tiểu Tĩnh.
Tôi hồi tưởng lại sự chân thật thập phần giống như cảnh trong mơ kia, nghĩ đến biểu đạt thành khẩn mà chân thành tha thiết của Tiểu Tĩnh kia, giống như lại một lần nữa lặp lại bên tai tôi, giống như một luồng gió mát, thổi vào nội tâm của tôi, sương mù trong lòng tôi bắt đầu từng chút tản đi, dần dần thấy rõ ràng những bức tranh bị lý trí, truyền thống, pháp luật che đậy, một mảnh tràn ngập cấm kỵ, kích thích cùng yêu kia.
Văn Khiết đang cầm điện thoại di động, vỗ vào những cánh đỗ quyên nở rộ trong công viên, mùa xuân ấm áp và ánh nắng tươi sáng làm dịu những bụi cây ngoan cường mà thấp bé này, hoa màu sắc khác nhau giống như tranh màu nước vẩy mực, nhuộm toàn bộ công viên đều đẹp không sao tả xiết, đỏ tươi, hồng tươi, hồng tươi, mà Tiểu Tĩnh thì nhìn khuôn mặt tươi cười của mẹ, một tia u buồn kia làm thế nào cũng không tan ra được.
Nếu sương mù trong lòng đã bị thổi tan, ta cũng không có ý định che giấu cùng che dấu cái gì nữa, ta bước nhanh hơn, đi theo.
Tôi chậm rãi đi tới bên cạnh Tiểu Tĩnh, cúi người xuống, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Tĩnh, tay nắm vai cô ấy, tiến đến bên tai cô ấy, lặp lại một chút "thổ lộ" tràn ngập chân tình tối hôm qua cô ấy đã từng nói qua.
Tĩnh Tĩnh, ba vĩnh viễn yêu con, cũng nguyện ý vì con làm bất cứ chuyện gì.
Sau khi nói xong, tôi hơi ngồi xổm xuống, tận lực nhìn thẳng vào mắt Tiểu Tĩnh, cặp mắt to trong veo như nước kia giống như là biết nói chuyện, đầu tiên là dừng lại như hư tiêu, sau đó là kinh hỉ, lại tiếp theo là mừng như điên, cao hứng đã từ trong khóe mắt tràn ra.
Tiểu Tĩnh không kiềm chế được muốn đi lên ôm tôi, nhưng tôi lấy tay nhẹ nhàng chặn động tác của cô ấy, mừng như điên trên mặt Tiểu Tĩnh trong nháy mắt liền suy sụp xuống, trong mắt giống như mở vòi nước, nước mắt lập tức chảy ra, tôi lập tức dùng ánh mắt ý bảo mẹ Văn Khiết ở bên cạnh.
Tiểu Tĩnh dừng một chút, lập tức liền kịp phản ứng, mừng như điên lại một lần nữa phân tán biểu tình vừa rồi, còn mang theo một tia thẹn thùng, ngừng xúc động muốn ôm tôi.
Chúng tôi tiếp tục tìm kiếm dấu vết mùa xuân trong công viên, Tiểu Tĩnh thỉnh thoảng nhìn về phía Văn Khiết, dưới tình huống xác nhận Văn Khiết không thể nhìn thấy chúng tôi, liền len lén đem ngón tay mảnh khảnh mềm mại của cô ấy cùng năm ngón tay tôi đan vào nhau.
Chúng tôi lẳng lặng nhìn bàn tay to bàn tay nhỏ bé mà chúng tôi nắm thật chặt, trong thời gian ngắn chậm rãi đối diện, tôi nhìn thấy trong mắt Tiểu Tĩnh cũng mở ra một bức tranh, không biết có phải giống như bức tranh kia của tôi hay không, nhưng có thể khẳng định chính là - bức tranh của cô ấy và bức tranh của tôi đều xinh đẹp như nhau, tràn đầy vẻ đẹp không biết.
Tiếp theo là chuyến du xuân công viên, ba chúng tôi, hai niềm vui.
Văn Khiết nhìn người một nhà vui vẻ, không ngừng chụp ảnh, muốn ghi lại khoảnh khắc tốt đẹp này, mà tôi và Tiểu Tĩnh, thì đắm chìm trong kỳ vọng tốt đẹp sau khi bày tỏ tâm ý với nhau.
Tiểu Tĩnh thừa dịp Văn Khiết không chú ý, sẽ len lén ôm lấy ngón tay tôi, tuy rằng rất nhẹ rất nhạt, nhưng lại làm cho cô ấy xinh đẹp thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Tôi cũng phối hợp với Tiểu Tĩnh, sẽ ném đi ánh mắt mà chúng tôi vừa mới học được - - ánh mắt giống như bức tranh tràn ngập cấm kỵ, thần bí, còn mang theo một chút kích thích.
Tôi đột nhiên có loại cảm giác trở lại quá khứ, đó là nụ hôn ngây ngô nhất trong sân trường cùng với bàn tay dốc hết toàn lực mới dám dắt, luyện tập một vạn lần lời nói đến bên miệng còn nghẹn ngào.
Tiểu Tĩnh giống như là cảm nhận được tâm tình của tôi, nắm chặt ngón tay chúng tôi ôm chặt, suy nghĩ của tôi ở trong cảm khái bốc lên từng đám bọt sóng.
Sóng biển không ngừng cọ rửa đá ngầm bên bờ, cho đến khi bọn họ đều biến thành bãi cát bằng phẳng mà yên tĩnh.
Nắng gắt giữa trưa đầu xuân đã mang theo vài phần nóng bức của mùa hè, Văn Khiết xoay người chụp ảnh, nhìn hai chúng tôi đi phía sau cô ấy.
Ba người đều mơ hồ có chút mồ hôi đọng, nhìn phía trước không xa tiểu siêu thị, nhìn hai cái đã có chút đi không nổi hai chúng ta, oán trách nói: "Ai u, nhìn xem hai ngươi, mới đi vài bước đường, liền mệt mỏi thành như vậy!"
"Hai anh em nghỉ ngơi một chút đi, em đi mua mấy chai nước" Văn Khiết vừa nghịch điện thoại vừa đi về phía siêu thị.
Tôi và Tiểu Tĩnh tìm một cái ghế dài dưới bóng cây ngồi xuống, quý trọng thế giới hai người không dễ có được này, Tiểu Tĩnh nhân cơ hội này liền len lén chế trụ tay của tôi, làm thế nào cũng không buông ra, cũng lớn mật mang theo chút ngượng ngùng nhìn tôi, tôi nhìn tình yêu nồng đậm đã không hóa giải trong mắt cô ấy, chỉ có thể nắm chặt tay một chút.
Đắm chìm trong trạng thái như vậy, một giây cũng có thể trở thành phút đồng hồ, tôi một lần nữa thưởng thức sự ngây ngô và mãnh liệt gần như sắp biến mất trong trí nhớ, tuyệt vời mà không thể nói.
Lúc này Tiểu Tĩnh ngoắc ngoắc ngón tay, gãi gãi lòng bàn tay tôi, tôi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ mỗi ngày đều thấy, nhưng hôm nay đặc biệt không giống.
Tiểu Tĩnh mang theo một chút thẹn thùng, một chút dũng cảm cùng tôi nhẹ nhàng nói, "Ba, con muốn đi vệ sinh.
Trước kia tôi có thể để cho con bé tự đi, bây giờ đã khác rồi, tôi mỉm cười đáp: "Ừ, ba đi cùng con, được không?"
Tiểu Tĩnh mặt mày hớn hở nói: "Ừ~được.
Trong công viên vì cảm quan của người dân khi du ngoạn, nhà vệ sinh đều tương đối kín đáo, tìm đông tìm tây, chúng tôi tìm được một nhà vệ sinh di động hình như là một đơn vị thi công sửa chữa.
Tiểu Tĩnh không quá tình nguyện buông tay tôi ra, mở cửa WC ra, WC di động đương nhiên so ra kém toilet cố định trong công viên, Tiểu Tĩnh có chút nhíu mày, bất quá cấp bách cũng là không có biện pháp, liền đi vào, cửa vô dụng đóng liền tự mình đóng lại.
Tôi ở ngoài cửa chán đến chết chờ, nhìn di động một hồi, còn chưa thấy Tiểu Tĩnh đi ra, đã đi tới trước cửa nhà vệ sinh, hỏi: "Tĩnh Tĩnh, sao vậy, không thoải mái sao?"
Tiểu Tĩnh bên trong rõ ràng luống cuống một chút, trong giọng nói mang theo ngượng ngùng, do dự một chút mới có chút lắp bắp nói: "Ba.
Ân, làm sao vậy?
"Ba, con, con quên mang theo giấy", giọng nói phía sau gần như không thể nghe thấy.
A!
Tôi kịp phản ứng, cô gái là muốn lau, làm sao giống đàn ông chúng ta, lắc lắc là được.
Vậy làm sao bây giờ, tôi không mang theo, nếu không bây giờ tôi trở về lấy?
Ân~ân~không cần, ta đây phải chờ rất lâu a!
A, vậy làm sao bây giờ?
Tôi không nghe thấy Tiểu Tĩnh trả lời, bởi vì cô ấy dùng hành động nói cho tôi biết.
Tiểu Tĩnh đẩy cửa ra, cứ như vậy đứng ở trong WC, quần lót thối lui đến chỗ cong chân, trong ánh mắt ngoại trừ ngượng ngùng như trước, còn mang theo dũng cảm không thể tưởng tượng nổi.
Tiểu Tĩnh hiếm khi trịnh trọng, lớn tiếng nói với tôi: "Ba, có phải ba nguyện ý vì Tĩnh Tĩnh mà làm bất cứ chuyện gì không?"
Tôi nhìn tình hình như vậy, ước chừng đoán được mấy thành, tôi nghiêm túc nhìn chăm chú vào ánh mắt Tiểu Tĩnh, nghiêm túc trịnh trọng tuyệt không giống nhẹ giọng tôi hứa hẹn lúc nãy.
Nói to lên: "Vâng, ba nguyện ý vì Tĩnh Tĩnh làm bất cứ chuyện gì.
Tiểu Tĩnh một tay đẩy cửa, một tay nhấc lên chính mình váy xếp nếp, lộ ra ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua âm bộ, lớn tiếng nói: "Ba ba, vậy ngươi lại đây giúp lẳng lặng liếm sạch sẽ đi."
Đậu khấu tuổi thanh xuân Tiểu Tĩnh, có khác với mẹ trơn bóng, trắng đều có chút tỏa sáng, bởi vì là đứng, dưới đáy chi tiết ta thấy không rõ chỉ có thể mơ hồ nhìn ra điểm hình dáng, bất quá không sao, ta lập tức sẽ dùng đầu lưỡi đi hiểu rõ chúng nó kết cấu.
Chúng tôi cứ thâm tình đối diện như vậy, tôi từng bước một đi tới trước người Tiểu Tĩnh, di chuyển mùi hôi thối nhàn nhạt trong WC cùng mùi thơm ngát trên người Tiểu Tĩnh hỗn hợp lại, cư nhiên làm cho tôi sinh ra một chút cảm giác mê say, tôi chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt của chúng tôi giống như dây xích nối liền với nhau, thẳng đến khi Tiểu Tĩnh cố gắng ưỡn thẳng âm hộ trơn bóng của cô ấy về phía trước, ngăn trở tầm mắt của tôi, lực chú ý của tôi cũng dời đi.
Tiểu Tĩnh dùng sức chống đỡ chính mình âm hộ, thân thể như là một trương không có lên dây cung, hơi hơi bổ ra hai chân.
Giữa hai chân mảnh khảnh của Tiểu Tĩnh có không gian nhỏ mà Văn Khiết chưa từng có, phối hợp với phong tình mà tôi chưa từng gặp qua, khiến tôi có chút khẩn cấp.
Bức tranh mỹ lệ kia, bắt đầu hiện ra một góc mỹ lệ của nàng.
Ta không chút do dự một ngụm ngậm đi lên, không gian phía dưới âm hộ vừa vặn để cho cằm của ta có thể duỗi đến bên trong, tuy rằng ngửa đầu có chút khó khăn, nhưng là cảm thụ được Tiểu Tĩnh không ngừng run rẩy nhẹ nhàng, để cho ta thật sự quyết tâm vì nàng làm bất cứ chuyện gì.
Đầu lưỡi của tôi chỉ lặp đi lặp lại không ngừng đảo qua môi âm hộ của Tiểu Tĩnh, cảm nhận được phần trơn mềm kia, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi đẩy ra bên trong không biết kia, Tiểu Tĩnh vốn nhẹ nhàng run rẩy đột nhiên không run nữa, tiếng rên rỉ trong cổ họng, tôi chưa từng nghe thấy, lại khơi mào dục vọng của tôi thật sâu.
Đối mặt với Tiểu Tĩnh sơ chiến, ta lại dốc hết toàn lực, đầu lưỡi ngoại trừ quét ra, sẽ chiếu cố âm vật phía trước, đầu lưỡi điểm ở phía trên chậm rãi đảo quanh, khoái cảm mãnh liệt làm cho Tiểu Tĩnh có chút kháng cự muốn tránh né, ta lập tức dùng hai tay ôm lấy, phòng ngừa nàng tránh né, thuận tiện cố định hạ thân của Tiểu Tĩnh, nhìn tránh né không được, Tiểu Tĩnh liền an tâm lĩnh hội khoái cảm như nước thủy triều, hai tay của ta cũng nhẹ nhàng vuốt ve, Tiểu Tĩnh mới ra đời rất nhanh liền bại trận.
Tiếng rên rỉ trong cổ họng cộng thêm run rẩy trên người cho ta biết hắn đã đến cực hạn, ta vội vàng dùng đầu lưỡi nhanh chóng quét âm vật, thanh âm Tiểu Tĩnh đột nhiên cao lên, mũi chân kiễng lên, trong miệng của ta đột nhiên cảm nhận được một dòng nước ấm, tiếp theo lại một dòng, ta chịu đựng không hô hấp, tiếp tục kích thích âm vật, đem dâm thủy trong miệng theo miệng mở ra chảy đến trước ngực, mà ánh mắt thì vẫn nhìn Tiểu Tĩnh phản ứng không ngừng kích thích nàng.
Tôi không biết Tiểu Tĩnh cao trào bao nhiêu lần, áo sơ mi trước ngực tôi đã bị nước Tiểu Tĩnh phun ra thấm ướt.
Khi tôi còn định tiếp tục, thân thể Tiểu Tĩnh mềm nhũn, liền nằm sấp về phía trước, tôi nhẹ nhàng ôm lấy, nhìn Tiểu Tĩnh trong lòng giống như đã ngất xỉu, trong lòng ngoại trừ thỏa mãn ra, còn có chút đắc ý ác độc.
Tiểu Tĩnh không lâu sau liền tỉnh lại, trên mặt ửng hồng còn chưa biến mất, mở mắt đã nhìn thấy tôi, cao hứng cười cười với tôi, có thể là lĩnh hội dư vị cao trào, lại híp một hồi, liền giãy dụa từ trong lòng tôi đứng lên, Tiểu Tĩnh thẹn thùng ở trước mặt tôi chậm rãi nhấc quần lót lên, không có ý tốt nhìn tôi, tôi cổ vũ hôn nhẹ lên trán Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh nhìn áo sơ mi ướt đẫm của tôi, nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ.
Tôi kéo Tiểu Tĩnh trở về, Tiểu Tĩnh nhìn bộ dáng đã tính trước của tôi, cũng dịu ngoan đi theo tôi.
Tôi đi tới trước vòi nước rửa tay ở một công viên, mở ra, nâng nước lên, rửa mặt, thuận tiện lau áo sơ mi trước ngực, tôi bốc mùi, cơ bản không có mùi gì, liền dắt Tiểu Tĩnh đi tìm Văn Khiết.
Văn Khiết ngồi trên ghế dài chúng tôi vừa ngồi, uống nước, nghịch điện thoại di động, nhìn tình hình kỳ quái của hai chúng tôi, trên mặt viết dấu chấm hỏi.
Tôi qua loa tắc trách nói là đi cùng Tiểu Tĩnh đi toilet, vòi nước rửa mặt bị hỏng phun đầy người, tôi oán giận một tiếng, vội vàng nói "Về nhà đi".
Văn Khiết vẫn có chút buồn bực, nhưng không hỏi nhiều.
Trên xe về nhà, trước ngực tôi ướt sũng, trong lòng lại ấm áp có chút nóng bỏng.
Giải quyết khúc mắc, vén lên bức tranh mỹ lệ không biết kia, tâm ý tương thông với Tiểu Tĩnh, lấp đầy tôi, tràn đầy làm cho lòng tôi mê muội, làm cho lòng tôi say mê.