cữu cữu
Chương 2
Tôi là Tô Ngải Tích, trước kia lúc đi học, học sinh ngồi cùng bàn muốn tôi viết tên cho cậu ấy xem, cậu ấy không có gì để nói, à, thì ra ba cậu họ Tô.
Tôi nói, cậu tôi họ Tô.
Anh nghi hoặc nhìn tôi, tôi cười cười, nói, tôi theo họ mẹ tôi.
Em từng nghĩ sẽ nói cho anh biết như thế nào, thân thế của em, ví dụ như khi bạn học hoặc bạn bè bên cạnh em hỏi cha mẹ em, em đều sẽ nói bọn họ bởi vì sự cố ngoài ý muốn mà qua đời, cậu là người thân duy nhất của em, cậu nuôi nấng em.
Nhưng ta không định nói dối như vậy nữa, cho dù trong lòng ta bọn họ quả thật đã sớm chết.
Đơn giản mà nói, cha tôi bỏ rơi mẹ tôi, mẹ tôi bỏ rơi tôi, thế thôi.
Năm tám tuổi, mẫu thân đưa ta đến nhà cữu cữu, khóc lóc cầu xin, không nói đạo lý chút nào đem ta nhét cho hắn.
Những năm đó nàng quả thật sinh kế khó khăn, mang theo ta chạy ngược chạy xuôi, chịu quá nhiều khổ.
Sau đó cô đi theo một người Vân Nam đầu cơ trục lợi đồ cổ, cuộc sống mặc dù có cải thiện, nhưng rốt cuộc vẫn không cách nào ổn định lại, xóc nảy rung chuyển, thật sự là quá mệt mỏi.
Nàng đem ta đưa cho cữu cữu, lại nói tiếp cũng có thể hiểu được, đối với ta mà nói, đối với nàng đã sớm không có yêu hận, không có vướng bận, "Mụ mụ", bất quá là một từ ngữ xa lạ mà thôi.
Trước kia ta nghĩ, cữu cữu hẳn là hận chúng ta.
Năm ấy hắn cũng mới hai mươi bốn tuổi, còn đang học nghiên cứu sinh, gánh nặng từ trên trời giáng xuống này của ta thật sự là làm người ta chán ghét đi.
Tóm lại nếu đổi lại là tôi, nhất định sẽ cảm thấy không thể nói lý.
Nhưng mà trên thực tế, cậu cũng không có biểu hiện ra cảm xúc gì rõ ràng, nói thật, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu tôi đã bắt đầu sợ cậu, cái loại cường thế cùng lạnh lùng bất động thanh sắc này, cùng với khí tràng mãnh liệt, giống như mây đen trầm lặng áp bách xuống, làm cho người ta không thở nổi.
Nhưng tôi vẫn muốn gần gũi với anh ấy.
***
Chiều thứ bảy tan học, gọi điện thoại cho cậu, cậu ấy còn bận rộn ở công ty, bảo tôi qua đó chờ cậu ấy, buổi tối ra ngoài ăn cơm.
Tôi đẩy mạnh hoạt động liên hoan của các bạn học, hưng phấn bắt một chiếc taxi chạy về phía công ty cậu ấy.
Lúc cô An Ly nhìn thấy tôi nở nụ cười vui vẻ, cô ấy ôm vai tôi dẫn tôi đến phòng làm việc của cậu, giọng điệu và tư thái lấy lòng trẻ con này khiến tôi rất không thoải mái.
Tiểu Tích, em phải chờ một chút, ông chủ còn đang họp.
An Ly rót cho tôi một ly nước, tôi nhìn hai chân thon dài mảnh khảnh của cô ấy đi tới đi lui trước mắt tôi, giày cao gót phát ra!
Ồ!
Tiếng vang, ẩn giấu phong tình.
Cậu vào lúc này đi đến, phía sau đi theo mấy lãnh đạo cao cấp của công ty, cậu đại khái không nhìn thấy tôi, trực tiếp đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống, mấy người kia bắt đầu anh một câu tôi một câu tranh chấp cái gì, tâm tình có chút kích động.
Cậu nửa dập đầu, trong tay thưởng thức một cây bút máy, nghe xong bọn họ khẩu chiến, cực lạnh nói một câu: "Loại sai lầm cấp thấp này, ta không hy vọng lại phát sinh lần thứ hai. Đi ra ngoài đi.
Nghe được thanh âm của hắn, trong lòng ta chợt rùng mình. Giọng điệu lạnh lùng như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nghe được, cậu trong công việc là xa lạ mà đáng sợ.
Tôi cúi đầu uống nước, không biết An Ly lại đi giày cao gót vào từ lúc nào, cô đưa cho cậu một tách cà phê, đứng bên cạnh anh, hơi cúi người, giống như đang báo cáo kế hoạch công tác tuần sau.
Cậu một thân âu phục thẳng tắp, dáng vẻ thờ ơ ngồi ở trên ghế, mà An Ly, giống một cái mỹ nhân ngư màu hồng nhạt, thân thể uyển chuyển bao bọc ở dưới bộ váy gợi cảm, hấp dẫn như muốn gọi ra.
Tôi cúi đầu nhìn đồng phục sụp đổ của mình, lần đầu tiên, thật sự là lần đầu tiên trong đời cảm thấy tự ti.
Ngải Tích. "Cậu rốt cục chú ý tới tôi, giọng nói kia miễn cưỡng, nói:" Ngồi ngốc ở đó làm gì? Lại đây.
Tôi đặt cặp sách và cốc nước xuống, đi về phía anh, anh xoay ghế dựa, kéo tôi đứng giữa hai chân anh, cầm ngón tay tôi, đặt lên huyệt thái dương của anh. Xoa bóp cho ta, có chút đau đầu.
Giọng nói khàn khàn kia làm cho lòng ta đều nhanh tan. Cẩn thận xoa bóp cho anh, nghe thấy An Ly ở phía sau tôi cười nói: "Tiểu Tích thật hiếu thuận.
Cậu cũng nở nụ cười, mở mắt nhìn tôi một hồi, bỗng nhiên ôm eo tôi, đứng lên, cúi đầu nhìn tôi, nói, "Đi thôi, vật nhỏ, miếu ngũ tạng đều đang đánh trống.
Mặt ta nhất định đỏ, bất quá cữu cữu cao ta rất nhiều, cúi đầu hắn liền nhìn không thấy.
Chúng tôi đi ra ngoài cửa, tôi nhìn thấy An Ly muốn nói lại thôi nhìn cậu, ánh mắt hướng tới, tha thiết, lại mê luyến này khiến tôi như nghẹn ở cổ họng.
Tôi không thể không nghĩ, giữa bọn họ, rốt cuộc có quan hệ đặc biệt gì hay không.
Những năm gần đây, tôi cũng không rõ cậu ở bên ngoài có phụ nữ hay không, cậu chưa bao giờ dẫn người về nhà, nhưng có mấy lần, cậu nhận điện thoại liền ra ngoài, rất khuya mới trở về.
Tôi biết là người phụ nữ gọi tới, lúc ấy ngồi ở bên cạnh, rõ ràng nghe thấy tiếng "Dật" tê dại thấu xương kia.
Ta không phải tiểu hài tử, ta biết nhu cầu sinh lý của một nam nhân, huống chi cực phẩm giống như cữu cữu, muốn dạng nữ nhân gì mà không có đây?
Rất lâu trước kia ta đã suy nghĩ chuyện này, ta không cách nào khắc chế ghen tị của mình, trong đầu luôn có thể ảo tưởng ra cảnh tượng cậu cùng những nữ nhân kia ở cùng một chỗ.
Hắn sẽ hôn môi nàng sao?
Hắn sẽ vuốt ve thân thể của nàng sao?
Hắn sẽ làm cho bọn họ cả đêm cao trào không ngừng sao?
Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?
Cậu bỗng nhiên mở miệng cắt đứt suy nghĩ của tôi, cậu lái xe, nhàn nhạt đánh giá tôi một cái, "Sắc mặt không tốt lắm, không thoải mái sao?"
Có chút...... choáng váng đầu. "Ngực tôi buồn bực hốt hoảng, tâm tình xuống dốc không phanh. Cậu, chúng ta về nhà ăn thôi.
Sao vậy? "Anh nhíu mày, đưa tay vuốt trán tôi," Muốn đi bệnh viện sao?
Không cần. "Tôi cầm tay anh," Về nhà thôi.
Cậu, hình như con càng ngày càng yếu ớt, làm sao bây giờ, khổ sở trong lòng có thể dễ dàng ảnh hưởng đến thân thể, khó chịu vì cậu, thương tâm vì cậu, cậu nói con nên làm cái gì bây giờ?
***
Không lâu sau, xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm, tôi xuống xe, mới vừa đi được hai bước đã lảo đảo muốn rơi xuống đất, cậu đỡ lấy tôi, tôi dán mặt vào ngực cậu, khẩn cầu nói, "Cậu, cậu dắt con đi được không, con choáng váng đầu.
Hắn không có dắt ta, mà là ôm lấy ta.
Từ năm mười ba tuổi anh chưa từng ôm tôi như vậy, đôi cánh tay cường tráng kia vẫn mạnh mẽ như trước, hơi thở ấm áp từ cổ áo anh tản mát ra, mùi hormone.
Chúng tôi đi vào thang máy, lên đến tầng cao nhất, sau khi vào nhà cậu đặt tôi lên ghế sofa trong phòng khách, nhìn chăm chú vào tôi ở khoảng cách gần, hơi thở hổn hển, "Càng ngày càng nặng, con sắp vượt qua rồi..."
Tôi không quan tâm ôm lấy cổ hắn, nhảy lên người hắn, thở phì phò kêu lên: "Ai là heo?
Anh ấy đã bốn năm không ôm tôi, chẳng lẽ cho rằng cân nặng của tôi còn duy trì khi còn nhỏ sao?
Được rồi, đừng làm rộn.
Anh nhẹ giọng quát lớn, nâng thắt lưng tôi, đặt tôi trở lại sô pha.
Tôi buông cổ anh ra, chân quấn quanh eo anh cũng thả xuống, tự nhiên chống ở rìa sô pha, cậu đứng dậy đứng ở trước mặt tôi, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng tôi dang rộng chân tựa vào sô pha - - tôi cũng phát hiện, theo bản năng lập tức khép đầu gối lại, bởi vì động tác quá mức đột nhiên, ngược lại tăng thêm ý tứ vi diệu nào đó, làm người ta càng thêm xấu hổ.
Em nghỉ ngơi một chút, anh đi nấu cơm.
Cậu lại tựa hồ cũng không có để ở trong lòng, xoay người trở về phòng thay quần áo.
Xem ra ta lại tự mình đa tình rồi.
Cái gì cũng có thể liên tưởng đến loại chuyện này, chẳng lẽ sau khi sinh lý thành thục thật sự liền tiến vào thời kỳ động dục?
Dù sao, đêm đó đối với tôi thực sự rất khác.
Thừa dịp cậu bận rộn trong bếp, tôi lén mở một chai rượu vang đỏ, một mình ngồi trên bàn ăn uống.
Đến lúc ăn cơm chân chính tôi đã có chút say, cậu giáo huấn tôi vài câu, tôi mượn rượu tăng thêm can đảm, nói cho cậu biết dù sao ngày mai không cần đi học, hôm nay khó được cậu xuống bếp, uống chút rượu cũng không có gì đáng ngại.
Tôi biết hắn chê cười tôi không biết thưởng thức rượu, nhìn bộ dáng tao nhã xoay ly rượu của hắn, mà tôi lại chỉ biết uống hào phóng, đem Rafael xuống bụng như Nhị Oa Đầu, nói không chừng còn nấc cục mấy cái.
Bụng rỗng uống rượu không tốt, ngươi ăn chút gì đó. Không phải nói không thoải mái sao?
Cậu giống như cau mày đang nhìn tôi, bộ dáng cau mày của cậu đẹp muốn chết.
Tôi vội vàng ăn cơm, dùng bữa, sau khi nuốt xuống liếm liếm môi, "Cậu, nói thật, tài nấu nướng của cậu thật sự rất bình thường. Có phải cậu coi đường là muối rồi không? Trứng chiên tôm bóc vỏ sao có thể ngọt được?"
Cậu như cười như không liếc tôi, "Con nói cái gì?
Ta không nói lời nào, đầu choáng váng, nhưng cũng không ngất đến loại tình trạng này.
Ta cúi đầu xuống không dám nhìn hắn, cuống quít cầm lấy chén rượu đến uống rượu, đang muốn đưa vào trong miệng, tay nghiêng một cái, nước đỏ kiều diễm ướt át trực tiếp tưới lên quần áo.
Tô Ngải Tích!
Tôi choáng váng đầu óc ngã xuống bàn, nghe thấy cậu nghiêm khắc gầm nhẹ, tôi kéo kéo quần áo của mình, "Bẩn quá..." Tôi nói, "Cậu, cháu muốn tắm.