cữu cữu
Chương 17
Cậu phát sốt nhẹ hai ngày, cả người tinh thần uể oải, nhưng vẫn mỗi ngày đều đến công ty làm việc, buổi tối trở về ngủ rất sớm, buổi sáng tôi còn chưa tỉnh, cậu lại đã ra ngoài.
Ta có thể cảm giác được hắn đối với ta có chút lạnh nhạt, mà ta đối với hắn, là thật sự có chút oán giận.
Tôi cũng không dám đến công ty nữa, thường chìm đắm trong sợ hãi, buổi tối nằm mơ thậm chí mơ thấy mình đứng ở đầu đường, bị đám người vây quanh, bọn họ đều nhìn tôi, ánh mắt khinh bỉ chán ghét, nói tôi ghê tởm biến thái...
Tôi sợ đến mức ở nhà khóc một mình, gọi điện thoại cho Diệp Tử, cô ấy cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, đành phải gọi tôi ra ngoài uống rượu.
Hẹn Cố An Ngôn, anh ấy dẫn chúng tôi đến quán bar của bạn anh ấy chơi, giới thiệu cho chúng tôi rất nhiều người thú vị, mọi người trời nam đất bắc trò chuyện, uống rượu chơi số, chơi đến khí thế ngất trời.
Tôi vẫn chưa hết ý về đến nhà, đã là mười hai giờ đêm, đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy cậu nằm sấp trên giường, đã ngủ.
Không gọi điện cho tôi, cũng không đợi tôi...
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng giống như một tảng đá, khó chịu muốn chết, tôi xoay người trở về phòng mình, ngã đầu liền ngủ.
Cuộc sống sống mơ mơ màng màng trốn tránh hiện thực này trôi qua không được mấy ngày, tôi cũng có chút chịu không nổi, ngày đó cùng Cố An Ngôn ăn khuya ở quán ven đường, tâm sự nói tới rất muộn, anh đưa tôi về nhà, tôi cảm thấy rất cảm kích, vỗ vỗ bả vai anh nói, "Cố An Ngôn anh đối với tôi thật tốt.
Hắn xoa xoa đầu ta, cười nói, "Tuy rằng không biết ngươi tâm sự nặng nề là vì cái gì, bất quá, đừng quá để tâm vào chuyện vụn vặt, cuộc sống tóm lại phải trôi qua.
Tôi nghe giọng điệu cũ rích của anh không khỏi cười rộ lên, "Tôi biết rồi. Cảm ơn anh, Cố An Ngôn.
Lên lầu vào cửa, đèn sàn phòng khách sáng lên, cậu thế nhưng ngồi ở trên sô pha, trong tay cầm một ly nước, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đã rất nhiều ngày tôi không gặp mặt anh, đáy lòng biết chiến tranh lạnh tổn thương tình cảm, nhưng làm thế nào cũng không khống chế được chính mình.
Cậu quay đầu nhìn tôi, sắc mặt cậu tái nhợt, đại khái cảm mạo còn chưa khỏi hẳn.
Tôi cúi đầu, mệt mỏi nói một tiếng, "Tôi về phòng nghỉ ngơi trước.
Cậu thản nhiên mở miệng, "Cũng sắp khai giảng rồi, con mỗi ngày uống đến say khướt trở về, giống cái dạng gì?"
Tôi nhìn sàn nhà không lên tiếng, một lát sau, anh đứng dậy đi về phía tôi, tôi không biết vì sao lui về phía sau hai bước, anh nhíu mày, vươn tay muốn ôm tôi, theo bản năng, tôi lại lùi về phía sau, "Đừng chạm vào tôi.
Tôi buột miệng nói ra.
Cậu đứng yên ở nơi đó nhìn tôi, sắc mặt tái nhợt càng có vẻ tiều tụy, mi tâm nhíu chặt, đôi mắt nhiễm một tia đau đớn không thể tin.
Ta làm hắn bị thương sao...
Không kịp nghĩ, xoay người chạy về phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại, tôi thất hồn lạc phách ngã xuống giường, trong lòng từng trận từng trận đau quá. Tại sao lại biến thành như vậy......
***
Trằn trọc, tôi xoay người bật đèn, ba giờ rưỡi sáng, không ngủ được.
Rời giường đi ra khỏi phòng, đèn sàn phòng khách vẫn sáng, cậu không có ở đó.
Tôi vào bếp pha một ly trà chanh, thong thả đứng trước cửa phòng anh một lúc, đầu càng lúc càng tỉnh táo, tôi thở dài thật sâu, xoay người đi đến thư phòng.
Nơi này là nơi cậu thích nhất, lúc cậu đọc sách hoặc làm việc sẽ đeo kính, tôi nằm sấp trên giường bên cạnh, vừa ăn đồ ăn vặt vừa đọc tiểu thuyết ngôn tình.
Trong ngăn kéo đều là đồ của anh, bình thường tôi cũng không có động qua, mở ra xem, quả nhiên nhìn thấy hộp kính mắt đặt ở bên trong, còn có bút máy, văn kiện, USB, dây số liệu của anh.
Tôi cũng lấy ra như vậy, thưởng thức một chút, sờ một cái, nhìn một cái, bỗng nhiên trong túi tài liệu thấy được một quyển bệnh án.
Hôm trước anh ấy bị cảm sốt, đi bệnh viện chưa? Sao tôi không biết gì cả?
Mở ra xem, cái gì cái gì cái gì phẫu thuật cái gì... Tôi cho là mình nhìn lầm, cuống quít nhìn từ đầu không rơi xuống đất mấy lần, trong đầu ong ong rung động, không khỏi mở to hai mắt... Cậu cậu...
Nước mắt liền rơi xuống, tôi nhìn thời gian phẫu thuật, dĩ nhiên là hai tháng trước khi tôi thi đại học, chính là hai tháng kia...
Tôi đẩy ghế ra chạy ra ngoài, xông vào phòng anh, không thấy anh, đèn phòng tắm sáng, tôi đi tới, thấy anh mặc quần áo ngâm mình trong bồn tắm, cánh tay buông xuống, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, gạt tàn thuốc trên sân khấu đã nhét đầy tàn thuốc, anh nhắm mắt lại tựa vào đó, sắc mặt không tốt lắm.
Tôi lấy điếu thuốc lá trong tay hắn, trực tiếp dập tắt trên sàn nhà, nắm tay hắn, lạnh đến phát lạnh, hắn cứ như vậy ngâm trong nước lạnh không biết đợi bao lâu!
Tôi kéo cánh tay anh, anh theo động tác của tôi yên lặng đứng lên, đi ra khỏi bồn tắm, tôi cởi quần áo ướt của anh ra, dùng khăn lông lau khô, sau đó vây quanh hông anh, nắm tay anh, đi ra khỏi phòng tắm, để cho anh ngồi xuống bên giường.
Ngươi ngốc sao?
Ta ngồi ở trên đùi hắn, ôm lấy hắn, vuốt ve hắn lạnh như băng sống lưng, "Muốn đau lòng muốn chết ta sao?"
Hôn mi tâm của hắn, sống mũi, khóe môi, hắn cứ như vậy không rên một tiếng mà nhìn ta, nước mắt của ta rơi xuống, hắn liền vuốt ve mặt của ta, ta nói, "Buồn ngủ sao?"
Anh không nói lời nào, tôi lại dịu dàng nói, "Chúng ta nằm vào trong chăn được không? Anh ôm em.
Hắn nhắm mắt lại, đem cái trán lạnh lẽo dán lên trán ta, ta nhịn không được cọ cọ hắn, hít hít mũi, "Cậu, ta hiện tại tâm đều sắp nát rồi. Ta muốn cùng ngươi ân ái... Được không?"