cữu cữu
Chương 15
Ngày quen biết Cố An Ngôn là ngày có nhiệt độ không khí cao nhất trong cả tháng bảy, điều hòa trong quán sách bị hỏng, quạt sắt phục cổ trên đỉnh ô ô thổi, tôi ăn hết que kem thứ ba.
Hắn cầm một quyển tiểu thuyết Giới thiệu về Giới thiệu mù tạt đi tới ngồi xuống đối diện tôi, khuôn mặt u buồn tái nhợt, tôi nhìn sách trên tay hắn, hắn cho rằng tôi nhìn hắn, liền nhìn tôi, tôi phát hiện hắn nhìn tôi, liền nhìn hắn, hắn nhìn sách trên bàn tôi, phát hiện lần này tôi thật sự nhìn hắn, lại nhìn tôi...
Và rồi chúng tôi cười với nhau.
Tôi nói, "Tôi cũng thích tiểu thuyết của Ryunosuke Akutagawa, rất nhân văn và đen tối."
"Tôi cũng thích tiểu thuyết của Borges, tinh tế và đầy triết lý," ông nói, "nhưng có vẻ như các cô gái không đọc nhiều sách của ông ấy."
Tôi lật lật trang giấy, "Con quả thật cũng xem không hiểu lắm." Bất quá là cậu xem qua, con yêu ai yêu cả đường đi lối về mà thôi.
Sau đó chúng tôi trò chuyện, từ tác giả mình thích, đến mấy quyển sách yêu thích, rồi đến cách nhìn khác nhau về cùng một tiểu thuyết, dường như có lời nói không hết.
Tôi nói trước kia lúc xem<
Thật sự là đọc sách gì thì phối nhạc đó, tốt nhất là có âm hưởng tốt một chút, cũng rất dễ lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Cố An Ngôn nói: "Tôi thích nghe radio hơn, trước kia thích bài hát gì thì phải đi mua băng ghi âm mới nghe được, thỉnh thoảng nghe trên radio, cả người đều hưng phấn nhảy dựng lên. Không giống như bây giờ, có thể tải xuống bất cứ lúc nào trên mạng, ngược lại không còn niềm vui đó nữa."
"Cuốn băng... và một cuốn sách ca từ!"
Tôi vui mừng nhảy nhót cùng anh hoài niệm, anh thích vượt qua, Tề Tần, Trương Học Hữu và Michael Jackson, tôi nói tôi không phải người cùng thời với anh, khi còn bé tôi đều nghe SHE và Châu Kiệt Luân.
Hắn cười rộ lên, khuôn mặt trong trẻo trở nên sinh động, hoàn toàn không giống vừa rồi u buồn ít nói dáng vẻ.
Trong nhà tôi hình như cũng có mấy hộp băng ghi âm của Tề Tần và Vương Kiệt, hai mươi năm trước, không biết còn có thể để hay không. Cậu đã thích, lúc nào tôi lấy ra tặng cho cậu, cất giữ cho cậu.
Ta hưng phấn đề nghị, cùng hắn hẹn ngày mai ở chỗ này gặp mặt.
Tôi gọi điện thoại cho Diệp Tử, nói tôi gặp được tri kỷ, hận gặp nhau quá muộn.
Cô ấy nói, "Tôi còn tưởng tôi là tri kỷ của anh.
"Cái đó không giống, người kia... A, Cố An Ngôn, chúng ta có rất nhiều đề tài chung, giống như bạn cũ quen biết rất nhiều năm, hơn nữa ở chung rất nhẹ nhàng, sẽ không bởi vì không quen mà xấu hổ hay gì đó."
Tôi cười ha ha, "Anh ấy rất thú vị, tôi cảm thấy chúng ta nhất định có thể trở thành bạn tốt.
Tối hôm đó tôi lục tung tủ sách ở nhà, cuối cùng cũng tìm được mấy hộp đồ cổ cũ ở tầng cao nhất của tủ sách, đây là thứ cậu tôi mua từ thời niên thiếu, dù sao cậu ấy cũng đã sớm không cần nữa, tôi muốn đem tặng cho Cố An Ngôn.
Ngày hôm sau ra ngoài, buộc hai bím tóc nhỏ, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt cùng quần jean cũ, tâm tình vô cùng tốt.
Tôi cảm thấy Cố An Ngôn có chút ý tứ không ăn khói lửa nhân gian, cho nên cũng làm cho mình hồn nhiên hàng xóm một chút, thật sự là gần mực thì đỏ.
Không ngờ, anh lại tặng cho tôi một cái radio!
Nhà tôi sưu tầm rất nhiều, cái này tương đối khéo léo, rất thích hợp với cậu.
Nhìn ra được là đồ của thập niên 90, tôi mang nó về nhà, đặt trên bàn học hăng hái bừng bừng nghiên cứu, ngay cả cậu bảo tôi ăn cơm cũng không chú ý.
***
Nằm sấp trong lồng ngực ấm áp, thân thể dần dần chậm lại, ta mệt mỏi thở dài một hơi.
Nói chuyện với cậu một câu không một câu, bỗng nhiên nhắc tới Cố An Ngôn, tôi nói trên thế giới này có một loại người, giá trị quan của cậu ấy không phù hợp với thói quen của đại đa số mọi người trong xã hội này, không có dã tâm sự nghiệp, không tiến bộ, dường như an phận với những ngày bình thường nhất, làm công việc không có tiếng tăm gì, nhưng thế giới tinh thần của bọn họ lại tinh khiết như vậy, không trộn lẫn sự xốc nổi và mù quáng của xã hội vật chất, tôi cảm thấy rất quý giá.
Cậu nói, Cố An Ngôn là ai?
Tôi nói là bạn mới quen, "Là một người rất thuần phác.
Cậu không nói gì nữa, tôi ngáp một cái, "Ngày mai phải cùng Cố An Ngôn và Diệp Tử đi câu cá, tôi lớn như vậy còn chưa từng tự mình câu cá..."
Nói xong, dần dần ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau đi nông trường vùng ngoại ô, trời trong nắng ấm, cảm giác gần gũi với thiên nhiên đặc biệt tốt.
Ba giờ chiều cậu gọi điện thoại tới hỏi tôi buổi tối có muốn trở về ăn cơm hay không, vốn là chúng tôi dự định ở giải trí nông thôn ăn món ăn dân dã, bất quá nghe giọng cậu có chút khàn khàn, hình như có chút cảm mạo, tức giận chính là chính cậu cư nhiên không để ở trong lòng, nói uống chút nước nóng là tốt rồi, tôi bảo cậu ở công ty chờ tôi, hiện tại mua thuốc cho cậu.
Trên đường ném Diệp Tử và Cố An Ngôn thật sự có chút băn khoăn, cũng may bọn họ không so đo với tôi, Diệp Tử nói dù sao tôi cũng thường xuyên làm loại chuyện này.
Vừa gọi điện thoại hỏi bệnh trạng của cậu, vừa đi tiệm thuốc mua thuốc, thời tiết gần bốn mươi độ, làm tôi bận rộn đến thở hồng hộc mồ hôi đầm đìa.
Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy An Ly đều khiến tôi có chút không thoải mái.
Nếu tôi là đồng nghiệp của cô ấy, mỗi ngày có một đôi ngực sữa lộ ra lắc lư trước mắt, còn có thể chuyên tâm làm việc sao? Trắng như vậy, mạch máu xanh thẳm rõ ràng có thể thấy được, quầng vú của cô cũng sắp nặn ra......
Cậu tựa vào ghế, không biết đang suy nghĩ cái gì, tôi đặt thuốc lên bàn, đi qua sờ sờ trán cậu, có chút nóng, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Rất khó chịu sao? Có muốn đi tiêm không?
Hắn bất động đánh giá tôi, đột nhiên đưa tay vuốt ve khuôn mặt bị phơi nắng nóng bừng của tôi, "Sao đầu đầy mồ hôi vậy?
Ta thở hổn hển, ngồi vào trên đùi hắn, theo thói quen dựa vào hắn, "Có thể không gấp sao, ngươi đã lớn như vậy, như thế nào cũng không chăm sóc tốt chính mình?"
Không muốn ăn. "Anh nhắm mắt dán trán lên trán tôi, nhẹ nhàng ma sát," Em ở đây với anh, hả?
Ta thấy hắn giống làm nũng bộ dáng, tâm đều mềm nhũn, đột nhiên nghĩ tới cái gì, còn nói: "Nhưng là ngươi đừng nháo ta, đây là ở công ty..."
Cằm bị nhéo nhéo, "Sợ cái gì? Cả tòa nhà này đều là của cậu." Cậu bỗng nhiên vỗ vỗ eo tôi, "Đi rót cho tôi ly nước, khát rồi.
Ta liền rót cho hắn ly nước nóng, lúc đưa qua hắn lại không nhận.
Này cho ta uống. "Hắn có chút trêu tức ánh mắt nhìn ta, nhíu mày, nói:" Dùng miệng của ngươi đút.
Tôi hít sâu một hơi, "Anh......
Thật sự khát. "Anh nói.
Trừng mắt liếc hắn một cái, ngậm một ngụm, cúi người đút vào trong miệng hắn, nghe thấy thanh âm yết hầu của hắn lăn lộn, môi trên bị liếm liếm, cữu cữu cười liếc ta, khàn giọng nói: "Lại đến.
Cái kia chén nước nóng thấy đáy thời điểm ta đã xụi lơ ở cậu trong lòng, áo sơ mi không biết lúc nào bị cởi ra, hắn nóng bỏng tay đưa vào trong áo ngực của ta, xoa bóp vú, ta kêu một tiếng, bắt lấy tay của hắn, "Không muốn..."
Nhưng anh muốn. "Anh nói xong cúi đầu hôn lên khe ngực tôi," Ngoan, chỉ sờ một cái, đừng lộn xộn.
Tôi bối rối cắn khóe môi nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy sắp hỏng rồi.