cưỡng gian chủ nhiệm lớp kim khiết
Chương 1
Buổi sáng cậu đi đâu? "Vừa vào phòng học đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Kim Khiết.
Ta không khỏi âm thầm kêu khổ, Kim Khiết là của ta chủ nhiệm lớp lão sư, dạy tiếng Anh, đại khái hơn ba mươi dáng vẻ, bộ dạng tuy rằng rất nhỏ nhắn nhưng là nổi danh "Ác độc", ta buổi sáng vểnh nửa ngày khóa học, cái này khẳng định là sự việc bại lộ. Ta mang theo ý sợ hãi mãnh liệt cúi đầu, không lên tiếng.
"Không nói lời nào ta liền không có biện pháp với ngươi sao? không cần đi học, đến văn phòng của ta đến."
Kim Khiết lạnh lùng nói xong cũng không quay đầu lại xoay người rời đi. Trong lòng ta bất ổn, đành phải xám xịt đi theo, dọc theo đường đi chỉ nghe thấy Kim Khiết giày cao gót va chạm sàn nhà thanh âm. Đến phòng làm việc, Kim Khiết cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái liền ngồi xuống tự mình sửa bài tập, tôi cũng không dám thở mạnh một hơi, muốn hỏi lại sợ chọc giận cô ấy, đành phải đứng ở một bên.
Kim Khiết dường như đã quên tôi, rất lười nhác dựa lưng vào ghế dựa, đặt chân lên, một tay thuần thục phác thảo trên sách bài tập, mái tóc dài hơi cong không buộc lại, giống như gợn sóng màu đen xõa tung trên bả vai mảnh mai, sợi tóc lộn xộn trên trán che khuất mắt, nhìn qua có chút mông lung, mũi không cao lắm, nhưng rất khéo léo, phía trên có tàn nhang rất nhỏ, đôi môi hồng nhuận mím chặt, trên mặt không có trang điểm, làn da hơi đen tản mát ra sáng bóng khỏe mạnh.
Trước kia tôi chưa bao giờ chú ý đến khuôn mặt của giáo viên chủ nhiệm, bình thường cô ấy không đứng cao trước bục giảng, thì cũng nghiêm khắc giáo huấn trước mặt mình, giáo viên đối với học sinh, đặc biệt là học sinh biểu hiện không tốt mà nói, là động vật tuyệt đối nguy hiểm, cảm giác ngày thường đối với giáo viên ngoại trừ cảm xúc đối địch cũng chỉ còn lại cái loại sợ hãi bẩm sinh này, cho nên cũng chưa từng quan tâm diện mạo của giáo viên, quan sát gần như thế, đây là lần đầu tiên tôi. Thành thật mà nói, vứt bỏ trong lòng chán ghét cảm, Kim Khiết bộ dạng cũng không tính là khó coi, tuy rằng cũng không phải cái loại này chọc người chú ý mỹ nữ, nhưng ít nhất cũng coi như là trung đẳng tư sắc, bởi vì ngày thường bị nàng nhục mạ quá nhiều, cho nên mới luôn cảm thấy nàng rất đáng ghê tởm.
Loại cảm giác này cũng không duy trì được bao lâu, có lẽ Kim Khiết cảm thấy đã để cho tôi đứng thời gian đủ dài, rốt cục dừng bút.
"Thôi bỏ học đi," Ginger nói, giọng lạnh như băng, giọng mà cô luôn thích phát biểu.
Học sinh như cậu còn đi học cái gì? Cút về nhà sớm đi, học tiếp cũng sẽ chỉ làm cha mẹ cậu mất mặt. "Cô khinh miệt nhìn tôi, giống như đang nhìn một con chó.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên bị nàng nhục nhã như vậy, nhưng ta vẫn cảm giác được lửa giận trong lồng ngực, Kim Khiết luôn có thể tìm được lời có thể đau đớn nhất, ta phảng phất nghe thấy thanh âm sôi trào trong mạch máu.
Kim Khiết cũng không có cảm giác được, nàng đã đối với răn dạy như vậy tập mãi thành thói quen, có lẽ, đây chính là công việc của nàng, cuộc sống của nàng, kỳ thật, cho dù nàng cảm thấy được cũng sẽ không như thế nào, ở trước mặt học sinh, địa vị của lão sư là chí cao vô thượng, điều này đủ để chấn nhiếp những phẫn nộ của học sinh. Cho nên, nàng tiếp tục dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ta.
"Mắng thế nào ngươi cũng không có tác dụng, loại người như ngươi vốn là không có tự tôn, ngươi coi như là nam nhân?"
Các giáo viên khác trong văn phòng đều đi học, tôi biết Kim Khiết buổi chiều không có tiết.
Thời gian còn rất dài. Tôi chịu đựng. Kim đồng hồ treo tường cuối cùng cũng dịch qua một ô.
Kim Khiết có lẽ là phát tiết xong lửa giận trong lòng, có lẽ là mắng mệt mỏi, liền tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Tôi hung tợn nhìn cô ấy chằm chằm, mỗi một chữ cô ấy nói giống như roi quất vào lòng tự tôn của tôi, nhưng cô ấy là giáo viên, tôi chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Em gái có lẽ là đối mặt với học sinh vẫn là trẻ con trong mắt mình, Kim Khiết rất thích ý nửa nằm, không hề cố kỵ chút nào, cô gối đầu lên lưng ghế, mái tóc dài gợn sóng theo lưng ghế rủ xuống xõa tung, lông mi dài ầm ĩ che khuất mắt, hơi cong cong, môi khẽ nhếch, lộ ra gần nửa hàm răng.
Dâm đãng giống! "Đáy lòng ta mắng, nhưng ánh mắt của ta cũng không khỏi dừng lại ở trên người nàng.
Kim Khiết hôm nay mặc một bộ màu vàng sữa sườn xám thức váy liền áo, là váy hai bên xẻ tà loại kia, xẻ tà khẩu rất cao, nàng lơ đãng mà đem chân phải vểnh ở trên đùi trái, làn váy liền hoàn toàn mở rộng, bọc lấy màu da tất chân đùi triệt để bại lộ ở dưới ánh mắt của ta, ta thoáng cái bình tĩnh hô hấp, ánh mắt nào rốt cuộc không nỡ rời đi.
Vóc dáng Kim Khiết rất thấp, nhưng ngồi ở trên ghế lại có vẻ chân rất xinh đẹp tuyệt trần, đùi tròn trịa no đủ, tất chân ống dài cuộn lên, lộ ra làn da trắng nõn ở gốc đùi, bắp chân mảnh khảnh rắn chắc, phát ra ánh sáng mê người, chân khéo léo hướng lên trên móc, giày cao gót màu trắng ngà, gót chân không có cài nút áo, nửa bên treo ở mũi chân, lộ ra mắt cá chân mượt mà, gót giày rất cao, ước chừng 20 cm.
Hạ thể của ta thoáng cái đỉnh ở trên quần jean, ta không tự chủ được đi về phía trước một bước nhỏ tới gần nàng.
Kim Khiết vẫn ngủ say, váy liền áo bó sát người bọc lấy thân thể nhỏ nhắn nhưng có lồi có lõm, hai ngọn núi cao chót vót đỉnh quần áo theo hô hấp nhẹ nhàng phập phồng, tôi tựa hồ có thể nhìn thấy hình dáng núm vú đang rung động nhẹ nhàng. Có một khoảng trống nhỏ trên cổ áo và ngực của cô ấy, cho phép tôi mơ hồ nhìn thấy bên trong. Ngực đầy đặn được bọc trong áo ngực kiểu dáng truyền thống, chỉ có thể nhìn thấy khe ngực trắng như tuyết, áo ngực là màu trắng.
Tôi đột nhiên cảm thấy một sự thôi thúc như dã thú trong cơ thể và dường như có một chất lỏng chảy ra từ cơ thể dưới. Kim Khiết đúng lúc này tỉnh lại.
Cô dụi dụi đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, hiển nhiên không phát hiện tôi đã tới gần cô.
"Hãy lăn ra và đứng bên tường và giận dữ khi nhìn thấy bạn!" cô vẫn nguyền rủa với sự tức giận.
Tôi hung hăng đáp ứng.
Mặt trời chiều ngã về tây, ráng chiều mang theo màu đỏ tươi thê thảm chiếu lên bầu trời.
Ta xoa xoa đứng được có chút đau nhức chân, xuyên thấu qua trong văn phòng cửa sổ thủy tinh nhìn ra phía ngoài, trong sân trường đã không có người.
Kim Khiết cũng đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Nàng lạnh lùng nhìn ta một cái, "Ngày mai đem người nhà của ngươi gọi tới, bằng không đừng tới đi học!""A..." Ta không khỏi ai hô, tuy rằng đã qua tuổi đánh chửi, nhưng từ nhỏ cha mẹ liền cực kỳ nghiêm khắc, cho dù cả ngày bận rộn làm ăn cũng không buông lỏng đối với ta quản giáo, đối với bọn họ ta vẫn là có nói không nên lời sợ hãi.
Bọn họ không ở nhà, đi công tác ở nơi khác. "Tôi cúi đầu.
Tốt, ngươi đã không muốn để cho bọn họ đến, vậy ta đêm nay hay là trực tiếp đến nhà các ngươi bái phỏng một chút đi, đỡ cho bọn họ không có việc gì chạy khắp nơi."Kim Khiết phương diện này kinh nghiệm xem ra không ít, thoáng cái liền vạch trần ta.
Ta chỉ có thể đứng ngây ngốc, không nghĩ tới nàng nhất định phải đuổi tận giết tuyệt, thăm nhà chỉ có thể khiến sự tình trở nên tồi tệ hơn.
Kim Khiết không thèm nhìn tôi, đi thẳng ra ngoài, đột nhiên dừng lại ở cửa, "Chuyện của cậu tôi đã báo lên phòng chính giáo rồi, xem ra cậu phải lưu lại chút hồi ức trước khi tốt nghiệp, cha cậu có lẽ còn muốn biết tin tức này hơn cậu." Kim Khiết mỉm cười. Có lẽ chỉ có lúc này, cô ấy mới có thể mỉm cười như vậy.
Các giáo viên khác trong văn phòng cũng mỉm cười.
Sân trường rộng lớn dường như chỉ còn lại một bóng dáng cô tịch.