cùng ngươi tại ánh rạng đông bên trong trùng phùng
Chương 1 chạy trốn
New Orleans, Louisiana, Hoa Kỳ. Sân bay quốc tế Louis Armstrong.
Tôi đưa tay tháo mũ bóng chày trên đầu xuống, ở trong phòng vệ sinh dùng nước máy rửa sạch khuôn mặt còn ngái ngủ, rốt cục hoàn toàn khiến mình thoát khỏi giấc mộng quái dị vừa mới chợp mắt kia.
Tôi lắc lắc đầu, từng chi tiết của giấc mơ đó trong đầu tôi càng thêm rõ ràng, nhưng kỳ quái chính là khuôn mặt của cô gái kia lại trở nên mơ hồ không rõ, tôi vắt hết óc cũng không nhớ ra dáng vẻ của cô ấy.
Tôi ra khỏi nhà vệ sinh và mất vài phút cố gắng trấn tĩnh hoàn toàn khỏi giấc mơ kỳ lạ đó.
Tôi nhận thức rõ tình trạng nguy cấp của mình vào lúc này: Tôi có thể đã bị các nhân viên mật vụ của Citigroup theo dõi.
Có lẽ sau một khắc tôi sẽ bị mấy người xa lạ bỗng nhiên nhảy ra áp đảo trên mặt đất bắt giữ chế phục, hoặc là đang cùng một người xa lạ lau vai thì bị hắn lặng lẽ diệt khẩu.
Bất kể như thế nào, trước mắt đối với tôi mà nói lựa chọn sáng suốt nhất chính là trốn, lập tức thông qua thông đạo hải quan cách đó không xa đáp chuyến bay rời khỏi Hoa Kỳ Quốc, càng nhanh càng tốt.
Hành lang xuất cảnh của Hải quan Ô - xtrây - li - a có rất nhiều người chen chúc, từ sau khi tình hình dịch bệnh và cuộc bãi công liên tục không ngừng bắt đầu, tất cả ở quốc gia này đều lặng lẽ trở nên càng thêm hỗn loạn và hiệu quả thấp.
Tôi chọn một đội tương đối ít người, đè thấp vành mũ bóng chày đứng ở cuối đội im lặng chờ đợi.
Phía trước tôi có ít nhất mười người, nhưng coi như có chút trật tự, mỗi người đều quy củ chậm rãi di chuyển về phía trước.
Có thể là do khẩn trương cao độ, lúc này tôi bỗng nhiên cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa mãnh liệt, mắt bốc sao vàng, cũng may chỉ hoảng hốt vài giây, loại cảm giác này liền rút đi.
Cuối cùng đến lượt tôi, kiểm tra hộ chiếu của tôi là một phụ nữ da trắng trung niên với mái tóc xoăn màu hạt dẻ.
Ta âm thầm siết chặt nắm tay, cố gắng bảo trì bình thường đối với nàng cười cười, thật che giấu cực độ khẩn trương trên tay ta run rẩy.
Đồng thời, dùng ánh mắt dư quang liếc nhìn phía sau nàng cách đó không xa mấy cái súng vác vai đạn lên nòng cảnh sát.
"Take your summer break? well... enjoy your vacation" (Nghỉ hè vui vẻ chứ?) Hãy tận hưởng kỳ nghỉ của bạn.)
Nhân viên hải quan trước mắt thoạt nhìn không có gì dị thường, cô ấy ngẩng đầu, lễ tiết cười nói với tôi, trên khuôn mặt mập mạp bóng loáng nổi lên vài nếp nhăn, mấy sợi mao mạch máu tinh tế cũng theo nụ cười hình thức hóa kia hiện lên trên hai má, tay cầm chương xuất cảnh nhanh nhẹn gõ "Đông" lên hộ chiếu của tôi một cái - - điều này có nghĩa là tôi có thể xuất cảnh bình thường, hơn nữa cũng nói rõ trong hệ thống xuất nhập cảnh của bộ an ninh quốc thổ Hoa Kỳ, tôi chưa bị thiết lập bất kỳ truy nã nào.
"Thanks a lot...yap...I do miss my girlfriend very badly..." Tôi nhớ bạn gái tôi quá.
Trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm, cố gắng trấn định nhìn nàng cười đáp ứng. Sau đó đội mũ bóng chày, nhận lấy hộ chiếu cúi đầu bước nhanh về phía khu vực chờ máy bay.
Sáng sớm sân bay cất cánh không nhiều lắm, cho nên khu vực chờ máy bay cũng có chút vắng ngắt.
Đi được hơn hai trăm mét, con số màu trắng bắt mắt ở cửa lên máy bay số 170 xa xa xuất hiện trong mắt tôi.
Khác với những cửa lên máy bay khác, giờ phút này nơi đó đã ngồi đầy hành khách châu Á chờ lên máy bay.
Tôi suy nghĩ một chút, không lập tức đi qua, mà thuận thế ngồi xuống ở khu chờ máy bay 166.
Trái tim đập kịch liệt trong mấy giờ qua cuối cùng cũng thoáng bình tĩnh lại.
Ánh mặt trời buổi sáng sớm ở phía nam Hoa Kỳ quốc xuyên thấu qua cửa kính sát đất của tòa nhà chờ máy bay chiếu rọi trên người tôi, cho dù vị trí điều hòa trong tòa nhà chờ máy bay đã theo lệ thường của Hoa Kỳ quốc mở đến lớn nhất, tôi vẫn cảm nhận được trong không khí ánh mặt trời đã nướng qua một loại nóng rực đặc biệt của khu đầm hồ New Orleans.
Tôi tên là Hàn Yến Nhi, trường Đại học Công an Nhân dân...... Rất vui được gặp cô!
Trong đầu ta bỗng nhiên hiện ra lúm đồng tiền của một nữ tử, còn có thanh âm êm tai như chuông bạc lúc nàng và ta lần đầu quen biết.
"Đúng vậy... Yến nhi... chúng ta đã lâu không gặp rồi... lần đầu tiên gặp được ngươi... nụ cười của ngươi tươi sáng như ánh mặt trời trước mắt ta lúc này, nhưng vì sao giọt nước mắt trong suốt xẹt qua khuôn mặt ngươi lại mang theo một tia ưu thương ngàn năm?
Một cỗ chua xót xông lên trong lòng, tôi âm thầm lắc đầu, ép buộc chính mình không hề nghĩ đến khuôn mặt của cô ấy nữa, tay lại không tự chủ được móc về phía túi áo, lấy điện thoại di động ra mở ra một tấm ảnh chụp Yến Nhi trong album ảnh.
Hình ảnh trên màn hình điện thoại di động hơi rung động một chút, ảnh chụp Yến nhi xuất hiện trên màn hình.
Đây là tấm ảnh tốt nghiệp Yến Nhi gửi cho tôi vào ngày tốt nghiệp.
Trong ảnh cô mặc cảnh phục mùa hè, đối mặt với ống kính quyến rũ động lòng người cười: một khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn trơn bóng, hai hàng lông liễu tinh xảo đen nhánh như đại, đôi mắt phượng kế tiếp lưu chuyển như mộng như ảo, lấp lánh hữu thần nhìn về phía ống kính.
Trong ánh mắt của cô, tràn đầy vui sướng khi trở thành một cảnh sát dân sự.
Sống mũi cao thẳng, môi son đỏ sậm, trong anh khí bừng bừng ẩn chứa phong tình nói không hết.
Một mái tóc dài đen nhánh mềm mại búi lên sau trán, dưới mũ cảnh sát màu đen nổi bật, lại càng làm nổi bật vẻ đẹp thanh xuân của giai nhân.
Cổ ngọc đeo cà vạt đen trắng noãn thon dài.
Áo sơ mi màu lam nhạt dịch ở trong váy đồng phục phía dưới, xa hoa phác họa ra đường cong thướt tha nửa người trên của mỹ nhân, rồi lại làm cho trong quyến rũ của nàng lộ ra một cỗ thần thánh không thể khinh nhờn.
Váy cảnh sát phía dưới vốn là kiểu dáng chính trang đến đầu gối, đoán chừng là do chân cô dài mông vểnh lên, chiếc váy kia lại bị cô trong ảnh mặc ra một tia ý nhị gợi cảm.
Dưới làn váy một đôi bắp chân thon dài thẳng tắp, không có mang tất chân lại trắng noãn trong suốt.
Một đôi đùi đẹp như vậy, không cần đụng vào cũng có thể tưởng tượng được xúc cảm tuyệt hảo của làn da bóng loáng nhẵn nhụi.
Ánh mặt trời ở tòa nhà chờ máy bay càng thêm mãnh liệt, trên màn hình điện thoại di động của tôi phản xạ ra một đốm mặt trời chói mắt nhưng có chút quái dị: ở giữa điểm sáng kia thỉnh thoảng hiện ra ngụy trang giống như khảm, vừa vặn chồng lên khuôn mặt xinh đẹp của Yến Nhi trên ảnh chụp điện thoại di động, làm cho tôi không thấy rõ khuôn mặt của cô ấy.
"Yến nhi... có lẽ ngay từ đầu ta đã không nên vượt trùng dương đến Hổ Lang chi vực này... cuộc đời này của hai chúng ta... còn có cơ hội gặp lại nhau sao?"
Tôi âm thầm nỉ non, thu hồi điện thoại di động, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi ở tòa nhà chờ máy bay, suy nghĩ trong đầu không khỏi lại một lần nữa bay về đêm đầu tiên gặp Yến nhi năm 2015...