cùng chủ thuê nhà tỷ tỷ làm về sau
Chương 24: Người cùng cầm thú khác nhau
Về đến nhà Lưu Dật ỉu xìu vùi mình bên cạnh Hứa Lợi ôm nàng, thứ dưới đũng quần kia đã biến mất, nàng hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ có giận muội không?
Sinh a. "Hứa Lợi nhìn di động, hữu khẩu vô tâm nói.
Lưu Dật cọ cọ cổ Hứa Lợi, buồn bực nói: "Vậy ngươi đừng nóng giận có được không?
Hứa Lợi nhìn chằm chằm màn hình, tay trái sờ sờ đầu Lưu Dật, ừ, vẫn có lông vuốt thoải mái, thuận miệng nói: "Vậy ngươi biến thành chó con ta sẽ không tức giận.
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy người nào đó nhe răng trợn mắt "Gâu" một tiếng.
Hứa Lợi đặt điện thoại di động xuống nhéo mặt Lưu Dật, nhìn cũng quá dễ khi dễ - - vì thế sau một trận lôi kéo mới buông tha cho Lưu Dật.
Lưu Dật tựa vào người Hứa Lợi, dọc theo làn da trần trụi của nàng ngửi mùi vị của nàng, thỉnh thoảng hít một cái mũi, lại thở ra một trận nhiệt khí.
Thật coi mình là chó. "Hứa Lợi đẩy đầu Lưu Dật ra, đứng dậy đi vệ sinh.
Lưu Dật cũng đi theo.
Làm gì vậy? "Hứa Lợi trừng mắt nhìn người nào đó chen vào cửa.
Anh đi cùng em. "Lưu Dật thẳng thắn vô tư.
Ta cho ngươi đi cùng? Ra ngoài! "Hứa Lợi đẩy Lưu Dật một cái.
Lưu Dật lắc đầu, đóng cửa ngăn ở cửa.
Hứa Lợi liếc nàng một cái, không hề để ý, chính mình cởi quần ngồi vào bồn cầu -- nhưng bị nhìn cũng quá kỳ quái, cả giận nói: "Lưu Dật ngươi xoay qua!"
Lưu Dật lại lắc đầu, dứt khoát quỳ xuống đất, hai tay đặt trên đùi, lẳng lặng nói: "Ta là chó con.
Điên rồi...... "Hứa Lợi lầm bầm một câu, coi như Lưu Dật không tồn tại.
Trong không khí có mùi tanh nhàn nhạt, Lưu Dật lại phát hiện mình ở dưới cảnh tượng như vậy, cư nhiên lại cương.
Lúc Hứa Lợi đang muốn đứng dậy xách quần, Lưu Dật bò tới trước mặt cô, giữ chặt quần lót của cô.
Hứa gọn gàng ngước mắt nhìn Lưu Dật, muốn xem cô muốn làm gì.
Lưu Dật cúi đầu cắn cắn đầu gối Hứa Lợi, dùng tốc độ thật nhanh kéo quần lót và quần của Hứa Lợi xuống dưới cùng, cởi một chân của nàng ra khỏi quần.
Hứa gọn gàng vừa kịp phản ứng, lại bị nắm hai chân tách ra, Lưu Dật móc ra tính khí đứng thẳng, muốn nhét vào trong cô.
Lưu Dật... "Giọng Hứa Lợi lạnh xuống.
Lưu Dật ngừng động tác, khôi phục một tia lý trí, buông Hứa Lợi lui về phía sau vài bước, rụt người cúi đầu.
Hứa Lợi mặc quần xong, rửa tay, ném viên nước về phía Lưu Dật. Con chó nhỏ chột dạ ngẩng đầu, trong mắt ba quang lấp lánh.
Hứa Lợi nói: "Ngươi theo ta ra ngoài. Bò ra ngoài.
Hứa gọn gàng nằm trên sô pha, Lưu Dật quỳ trên mặt đất - - lộ ra chim.
Hứa Lợi vỗ vỗ mặt Lưu Dật, "Lời nói thấm thía" mà nói: "Tiểu Dật, người cùng cầm thú khác nhau ở chỗ, người có thể khống chế dục vọng của mình.
Lưu Dật ủ rũ than thở: "Nhưng tôi không phải chó con sao......
Hứa Lợi liền thay đổi sắc mặt, "Ngươi quỳ xuống cho ta. Chờ ngươi có thể khống chế được bản thân thì đứng lên.
A......
Hứa Lợi híp mắt một hồi, tỉnh lại Lưu Dật còn đang quỳ, lạnh đến hắt xì.
Người này...... Hứa Lợi không nói gì hỏi: "Còn khống chế không được?" Lại nhìn thoáng qua đũng quần Lưu Dật, vật kia thật đúng là sinh long hoạt hổ......
Lưu Dật một bộ nản lòng thoái chí bộ dáng, ủy khuất nói: "Ta cũng không biết... Nhưng là tỷ tỷ, ta lạnh quá..."
Anh có thể không lạnh khi trần truồng không? Hứa Lợi liếc mắt, sao mình lại tìm một tên ngốc như vậy, lạnh lùng nói: "Ta thấy ngươi không lạnh.
Lưu Dật liền cúi đầu không nói lời nào.
Hứa Lợi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài, "Đứng lên a, chờ chân quỳ tàn ta hầu hạ ngươi a?
Lưu Dật biết nghe lời, đứng dậy ôm lấy Hứa Lợi, vùi đầu vào ngực Hứa Lợi.
Còn ủy khuất. Hứa Lợi vừa bực mình vừa buồn cười, sau khi liếc xuống thì sẵng giọng: "Bỏ đồ của ngươi lại!
Lưu Dật sửa lại quần, lại ôm chặt Hứa Lợi: "Tỷ tỷ, ta có thể khống chế được chính mình, ngươi đừng nóng giận..."
Hứa Lợi đã không còn tức giận nữa. Bởi vì thích, cho nên có thể dung túng một chút, mềm lòng một chút......
Chó con nói ngửi được mùi của nàng sẽ có phản ứng, nghe được thanh âm của nàng sẽ có phản ứng, cứ như vậy nhìn nàng cũng sẽ có phản ứng......
Con chó nhỏ nói: Chị, em rất thích chị.
Không đợi cô đáp lại lại thở dài: Sẽ hỏng mất thôi...
Ô ô......
Còn chưa cùng tỷ tỷ trải nghiệm đủ......
Hứa Lợi cầm móng chó nhỏ lạnh lẽo, bình thản nói: "Buổi tối, phải nhớ mang bao.
Ân? Ân!! "Người nào đó ánh mắt đều sáng lên, gật đầu như giã tỏi.
Hứa Lợi ghét bỏ ném tay Lưu Dật, dặn dò: "Lột trái bưởi kia đi.
Được! "Lưu Dật sắp nhếch miệng đến bên tai.
Khống chế...... Ngươi có thể khống chế chính mình cái rắm......
Hứa Lợi lại trợn trắng mắt.