cùng chủ thuê nhà tỷ tỷ làm về sau
Chương 22: Nhà ai chó nhỏ
Hứa Lợi lại đưa Lưu Dật về nhà. Ngày hôm sau còn phải đi làm, nhưng cô lại hăng hái bừng bừng coi Lưu Dật là búp bê, đội tóc giả, trang điểm, thay đồ cho cô, chơi đến quên cả trời đất.
Lưu Dật mặc kệ bài bố, chỉ cần Hứa Lợi cao hứng nàng liền vui vẻ.
Đó là chiếc váy bong bóng mà Hứa Lợi chưa từng mặc, một mái tóc giả màu trắng bạc, một lớp trang điểm ngọt ngào đáng yêu.
Nguyên bản phối hợp với khuôn mặt ngoan ngoãn đáng yêu của Lưu Dật cũng là vô cùng tốt, nhưng người này quá cao một chút, thiếu phần cảm giác xinh xắn lanh lợi.
Hứa Lợi nhìn nhìn liền nhớ tới từ "em gái đáng yêu", cười khúc khích.
Lưu Dật không rõ vì sao trừng mắt nhìn, có chút co quắp.
Hứa Lợi dịu dàng sờ sờ mặt Lưu Dật, giơ điện thoại lên chụp ảnh cho hai người, thấy Lưu Dật vẻ mặt nghiêm túc, lại nói: "Lưu Dật, cậu có thể cười một cái không?"
Nghe vậy người nọ giống như một tên ngốc nhếch môi.
... "Hứa Lợi liên tục chụp mấy tấm, bỏ điện thoại di động lại, điên cuồng bóp mặt Lưu Dật.
Tùy nàng kéo đông kéo tây mặt mình như thế nào, bày ra các loại bộ dáng quái dị, Lưu Dật trốn cũng không trốn một chút, chỉ là ánh mắt sáng quắc nhìn Hứa Lợi.
Hứa Lợi có chút không chịu nổi Lưu Dật nhìn nàng như vậy, toàn tâm toàn ý, tràn ngập không muốn xa rời...... giống như chó nhỏ nhìn chủ nhân tin cậy duy nhất của nàng.
Hứa Lợi luyến tiếc - - nàng luyến tiếc đem chó con trả lại cho người khác. Hai tay nàng ôm lấy mặt Lưu Dật, gọi: "Lưu Dật...
Ừ. "Lưu Dật từ trong xoang mũi mềm mại đáp một tiếng.
Tiểu Cẩu Dật...... "Hứa Lợi nhếch khóe miệng.
Ừ. "Lưu Dật tiếp tục đáp.
Gọi cậu là chó con mà.
Vậy ta chính là.
Hứa Lợi nâng mặt Lưu Dật kéo nàng lại gần, hỏi: "Vậy ngươi là chó nhỏ nhà ai?
Nhà Hứa Lợi.
Lưu Dật vừa dứt lời, Hứa Lợi ôm lấy nàng, đặt cằm lên vai nàng, không khỏi ủy khuất nói: "Lưu Dật, ngươi ôm ta một cái.
Lưu Dật từ trong luống cuống phản ứng lại, ôm lấy Hứa Lợi, áp mặt lên tóc Hứa Lợi.
"Vậy ngươi không được đến nhà người khác nữa..." Hứa Lợi nói xong giọng nghẹn ngào, bản thân cũng cảm thấy khó hiểu, hít hít mũi, mắt vẫn cay cay.
Ừ, không đi... "Lưu Dật ôm chặt Hứa Lợi một chút, trong lòng chua xót khó chịu.
Hứa Lợi lại cảm thấy mình kêu Lưu Dật cạo trọc đầu là quá đáng, người này sao bây giờ lại ngốc đến mức khiến người ta tùy ý khi dễ......
Tóc cô vốn mềm mại mượt mà, cảm giác so với trụi lủi tốt hơn nhiều......
Hứa Lợi nghĩ ngợi liền nhịn không được khóc, một bên cùng Lưu Dật nói "Không xứng đáng", một bên ở trong lòng nghĩ ảnh hưởng kích thích tố thân thể này dẫn đến cảm xúc hóa cũng quá đáng sợ - -
Lưu Dật cọ cọ tóc Hứa Lợi, nói: "Chị không sao, chị bảo em làm gì em cũng nguyện ý.
Đồ ngốc! "Hứa Lợi đem mặt chôn ở trên vai Lưu Dật, vừa khóc vừa cười.
Ngày hôm sau Lưu Dật bò dậy đi làm trước, Hứa Lợi mơ mơ màng màng mở mắt đưa tay cho Lưu Dật đi qua.
Cô sờ sờ cái đầu trơn bóng của mình, nói: "Nhớ về nhà ăn cơm.
Được. "Lưu Dật hôn mu bàn tay Hứa Lợi," Ta đi đây.
Ừ. "Hứa Lợi lại nhắm mắt híp lại một lúc.
Buổi tối lúc hai người ngồi ăn cơm cùng nhau, Hứa gọn gàng hỏi: "Thế nào? Kiểu tóc mới quen chưa?
Lưu Dật đem trong miệng đồ vật nuốt xuống, chậm rãi nói: "Ngay từ đầu không quá thói quen...... Sẽ có người nhìn ta..."
Hứa Lợi dừng đũa nhìn Lưu Dật, hỏi: "Sau đó thì sao?
Lưu Dật tựa như học sinh tiểu học về nhà báo cáo tình huống một ngày ở trường học, nói mình làm sao chậm rãi thích ứng một chút, chẳng qua bị đồng nghiệp vây xem thật lâu, lãnh đạo còn hỏi cô là bị bệnh hay là làm sao......
Hứa Lợi nắm lấy mặt Lưu Dật, hờn dỗi nói: "Vậy ngươi có trách ta không?
Lưu Dật lắc đầu, lại nói: "Ta cảm thấy, ta bắt đầu không quá để ý người khác nghĩ gì ta..."
Hứa Lợi mỉm cười, vỗ vỗ mặt Lưu Dật.
Lưu Dật nghiêng ngả lảo đảo lớn lên, ngã đến mình đầy thương tích.
Hứa Lợi là hậu tri hậu giác cảm giác được. Bây giờ cô đã biết, cô muốn chữa lành vết thương của Lưu Dật, muốn cô học cách chấp nhận bản thân, yêu bản thân, dũng cảm làm chính mình.
Đêm khuya ngày hôm qua, nàng nói cho Lưu Dật nàng thích nàng, sẽ không bởi vì nàng dài bao nhiêu một thứ liền không thích, cũng sẽ không bởi vì thiếu liền càng thích, nàng thích nàng, chính là thích toàn bộ nàng, thích nàng tất cả...
Lúc ấy Lưu Dật trầm mặc hồi lâu, nói mình vẫn muốn tiết kiệm tiền làm phẫu thuật cắt bỏ thứ kia.
Hứa Lợi nói thế nào cũng được, vui vẻ là tốt rồi.
Lưu Dật lại trầm mặc một hồi, sâu kín thở dài: Nhưng lúc bị tỷ tỷ bao lấy thật sự rất thoải mái......
Hứa Lợi ở trong bóng tối trợn mắt, thầm nghĩ người này hết thuốc chữa rồi, đã rơi vào trong sắc dục......
Hứa Lợi thu hồi suy nghĩ, lại nhìn Lưu Dật đang phồng má ăn cơm.
Thật sự, vui vẻ là tốt rồi.
Cô sẽ làm cho con chó nhỏ của cô không còn lo lắng hãi hùng, không còn cơ khổ không nơi nương tựa.
Cô ấy sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc.