cùng chủ thuê nhà tỷ tỷ làm về sau
Chương 14: Phòng chị gái thơm quá
Hứa Lợi xuống lầu ném rác, thấy Lưu Dật nhắm mắt dựa vào tường ngồi phịch trên mặt đất, dừng lại một chút, nhanh chóng ném rác về nhà tìm thuốc hạ sốt.
Này... "Hứa Lợi một tay cầm thuốc và bình nước, một tay đẩy vai Lưu Dật.
Lưu Dật ngẩng đầu nửa mở mắt, sau khi nhìn thấy người tới yếu ớt gọi: "Tỷ tỷ......
Ai là tỷ tỷ của ngươi a. "Hứa Lợi đem nước nhét vào trong tay Lưu Dật, chính mình móc cho nàng một viên thuốc ra," Tỷ tỷ của ngươi về quê, uống thuốc! "Lại đem dược phẩm đưa qua.
Lưu Dật nhận lấy viên thuốc bỏ vào trong miệng, muốn vặn nắp bình uống nước, lại không dùng được một chút khí lực, vặn nửa ngày khiến người mệt đến thở hồng hộc.
Hứa Lợi nhìn thấy cũng sốt ruột, nắm lấy cái chai vặn mở nắp chai đưa trở về.
Lưu Dật lúc này mới nuốt thuốc xuống, thấp giọng nói một câu "Cám ơn".
Hứa Lợi muốn đi vào trong túi mình còn có một miếng dán hạ sốt, lấy ra xé mở, bốp một tiếng vỗ vào trán Lưu Dật, có chút đắc ý trả thù, cười nói: "Không cần cám ơn~
Lưu Dật sờ sờ miếng dán hạ sốt trên trán, nhìn Hứa Lợi đang nở nụ cười, cảm thấy Hứa Lợi chính là tiên nữ, làm công việc Quan Âm Bồ Tát phổ độ chúng sinh.
Hứa Lợi lại nói: "Còn không về nhà nằm?"
Lưu Dật rũ mắt, gian nan nói: "Mẹ tôi...... Mẹ tôi không thích tôi......
Mẹ cô ấy? Hứa Lợi nhớ tới tựa hồ lúc trước là trong lúc vô tình nghe được Lưu Dật đang nói chuyện với người khác.
Bao nhiêu tuổi rồi mà còn giận mẹ con. "Hứa Lợi nhìn Lưu Dật, cảm thấy cô ngây thơ như đứa trẻ giận dỗi bỏ nhà đi," Vậy mẹ mặc kệ con.
Lưu Dật ngơ ngác nhìn Hứa Lợi, đột nhiên nói: "Ta sẽ không chết......
Hứa Lợi trợn trắng mắt, đang định cãi lại thì lại nghe Lưu Dật nói: "Em muốn... nhìn chị Hứa từ xa..."
"Bệnh thần kinh!..." Hứa Lợi sờ sờ cánh tay, đi ra gấp gáp, ăn mặc đơn bạc, buổi tối gió lạnh thổi qua làm cho nàng có chút phát run.
Lưu Dật nhìn thấy động tác của cô, dùng hết toàn lực ngã trái ngã phải đứng lên, cởi áo khoác của mình ra - -
Anh dừng! Tôi không cần! "Hứa gọn gàng ngăn không được, bị mạnh mẽ phủ thêm áo khoác.
Ấm áp là ấm áp, quần áo cởi ra trên người người phát sốt có thể không ấm áp sao!
Hứa Lợi muốn cởi Lưu Dật cũng không cho, còn buông lời tàn nhẫn "Ngươi trả lại cho ta ta cũng không mặc".
Thật tài giỏi, thằng nhóc này!
Hứa Lợi trong nháy mắt cái giá của trưởng bối liền đi ra, nếu không là Lưu Dật cao hơn nàng một cái đầu, nàng chỉ định kéo lỗ tai nàng xách về nhà cho nàng.
Hiện tại không cao bằng người ta, tư thế vẫn phải bày đủ.
Lưu Dật, anh theo tôi qua đây! "Nói xong liền đi vào trong lầu. Chủ nhiệm lớp tìm người nói chuyện cũng không gì hơn cái này.
Lưu Dật nghe lời ngoan ngoãn đi theo phía sau. Vào thang máy, bỗng dưng thốt ra một câu: "Chị, chúng ta đi đâu?
Hứa Lợi nghĩ xong rồi, người đã choáng váng... Chỉ có thể lạnh mặt nói: "Hỏi cái gì mà hỏi!
Ngược lại là đi theo về nhà, nhưng để cho nàng trở về phòng mình lại không vui.
Bên trong không có ai. "Có người không có người Hứa Lợi cũng không biết, nhưng dù sao cũng phải lừa nàng trở về chứ?
Tôi không tin... "Lưu Dật lắc đầu, trốn ở góc tường.
Thật không có, ngươi tin tưởng tỷ tỷ.
Lưu Dật lại lắc đầu.
Vậy ngươi có thích vào hay không? "Hứa Lợi đặt mặt xuống, quay đầu trở về phòng mình.
Mặc kệ!
Yêu ai ai!
Hứa Lợi lầu bầu trở về phòng, cởi áo khoác muốn tiện tay ném lên sô pha mới nhớ ra đây là của Lưu Dật.
Trả lại cho cô ấy đi, đừng để bị chết cóng.
Hứa Lợi muốn đi qua mở cửa phòng.
Đông - - Lưu Dật ngã xuống trước cửa nhà cô.
Hứa gọn gàng đang chờ Lưu Dật tự mình đứng lên, lại phát hiện người này một lúc lâu không có phản ứng, cuống quít ngồi xổm xuống đẩy cô, "Này này này! tỉnh lại! đừng làm tôi sợ!"
Người còn sống, nằm trên mặt đất, ánh mắt tan rã nhìn mình.
Thôi thôi, trước tiên kéo vào đi - - Hứa Lợi thở dài một tiếng, cầm lấy hai cánh tay Lưu Dật kéo nàng vào trong phòng.
Nhưng muốn chuyển đến sô pha thì khó, Hứa Lợi chỉ có thể vỗ vỗ mặt Lưu Dật, nói: "Lưu Dật, tự mình nằm lên sô pha.
Lưu Dật nghe hiểu, tay chân cùng dùng, mình chậm rãi bò lên sô pha nằm sấp liền không nhúc nhích.
Hứa Lợi dở khóc dở cười, đi tới lật mặt Lưu Dật, "Mệt chết ta rồi, ta tạo nghiệt gì vậy..." Lại đi tìm giường chăn đắp lên người Lưu Dật.
Lưu Dật ngược lại, mở to đôi mắt to ướt sũng, yên tâm thoải mái tiếp nhận chiếu cố.
"Ta không giận không giận... Ta kết thiện duyên! người tốt của ta có hảo báo!..." Hứa Lợi tự an ủi mình, lại đi rót một ly nước ấm, ép Lưu Dật uống.
Một ly nước đi xuống, người hơi có chút tinh thần, Lưu Dật nhìn Hứa Lợi nói: "Tỷ tỷ, trong phòng ngươi thơm quá... Là mùi của ngươi sao?"
Tha thứ cho cô ấy! Cô ấy bị sốt! Hứa gọn gàng khuyên mình đừng chấp nhặt với người bị bệnh, "Không có việc gì? Không có việc gì đi ngủ!
Hứa gọn gàng tắt đèn một tiếng, trở lại phòng ngủ khóa cửa.