coi trọng bạn học mới sau như thế nào vứt bỏ bạn trai
Chương 3 - Khai giảng
Bạch Khê từ nhỏ đến lớn học ba trường học, mỗi nhà vệ sinh đều có một mặt gương rất lớn, làm cho người ta tự mãn, nhà vệ sinh H sáng loáng đèn chiếu rọi, không thua gì phòng thử đồ trong trung tâm thương mại.
Bạch Khê trước gương một tay tháo kính mắt xuống, người trong gương cô độc cùng bộ dáng điềm đạm nho nhã vừa rồi khác nhau rất lớn, ngay cả khí chất cũng không hề khiêm tốn, khóe mắt giương lên lộ ra ý nhị nhè nhẹ nói không nên lời.
Đeo kính lên, Bạch Khê lại đánh giá mấy phen, cuối cùng điều chỉnh váy, lại thả xuống, lần này hoàn toàn song song với đầu gối.
Mới vừa đi tới cửa phòng học, liền cùng ngồi ở hàng trước nữ sinh đối diện tầm mắt, là vừa mới ở hành lang nhìn thấy vị kia, gọi Dư Lê Giai.
Không ngờ lại là bạn học.
Bất quá Bạch Khê không có biểu hiện ra đặc biệt lớn phản ứng, trực tiếp đi ngang qua cửa trước từ cửa sau đi vào, tấm thốn nam sinh còn đang cùng hắn bằng hữu nói chuyện, nàng nhìn thoáng qua không nghe rõ.
Ngẩng đầu theo bản năng nhìn về phía Dư Lê Giai, không ngờ cô cũng đang nhìn mình.
Cô nghiêng đầu, cười cười với cô.
Vô hại và đơn giản.
Dư Lê Giai ngồi trên ghế trống.
Từ sau khi nhận ra Bạch Khê, cô liền bối rối.
Bạch Khê trong ấn tượng, hẳn là mái tóc xoăn mềm mại xõa tung, có một đôi môi đỏ mọng chói mắt, cho dù mặc quần áo thể thao không lộ dáng người cũng làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp động lòng người.
Xinh đẹp đặt ở một cái mười sáu mười bảy tuổi học sinh trung học giống như cũng không thích hợp, nhưng là Bạch Khê chính là như vậy, nàng tìm không ra có cái gì từ có thể tới hình dung nàng.
Cô diễm lệ mà đường hoàng, đi đâu cũng là một phong cảnh, bạn bè bên cạnh như đám đông, tính cách tùy tính tiêu sái, cho dù bình luận ác liệt lớn hơn khen ngợi, ít nhất cô sẽ không có cảm xúc chán ghét.
Những lời bình luận ác độc kia cũng chỉ là những người ghen tị với nàng mà thôi.
Cấp hai cô học cùng trường với Bạch Khê, bạn tốt cấp hai của cô và Bạch Khê quan hệ không tệ, thường xuyên gặp nhau ở trường, cô cũng có thể nói vài câu với Bạch Khê, coi như là quen biết.
Vừa mới nhìn thấy Bạch Khê cô thiếu chút nữa không nhận ra, trong lòng cô buồn bực, nghĩ không ra vì sao.
Trạng thái này kéo dài đến khi chủ nhiệm lớp đến.
Người phụ nữ tóc nâu ngắn giẫm lên giày cao gót đi vào lớp học, trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy, từng tiếng từng tiếng gõ vào tim mỗi người.
Cô giáo nhìn qua có chút lớn tuổi, nhưng khí chất mười phần, đặc biệt là đôi mắt sắc bén dưới kính mỏng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Đầu tiên cô cầm phấn viết tên mình lên bảng, "Chào các bạn, tôi là chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên tiếng Anh của các bạn, tôi họ Thiệu.
Điểm danh trước, sau khi mọi người đến đông đủ chúng ta sẽ đi tham quan trường học, cuối cùng chuyển tài liệu học kỳ này, trở về sẽ nói những việc cần chú ý.
Thiệu lão sư nói đơn giản rõ ràng, một chút cũng không dây dưa dài dòng, mang theo sự ổn trọng của người phụ nữ trưởng thành.
Thầy Thiệu lật ra một danh sách, bắt đầu điểm danh từng người một.
Bạch Khê cố ý để ý, nam sinh nghiêm túc tên là Dư Từ.
Có lẽ là ngày đầu tiên, tất cả mọi người rất an phận, nhanh chóng tổ chức xuống lầu.
Diện tích H rất lớn, Thiệu lão sư mang theo bọn họ nhất nhất giới thiệu, phòng học của bọn họ thuộc về khu một, đối diện là lầu đa nguyên, lầu một lầu hai là phòng thí nghiệm chuyên môn vật lý và hóa học, lầu ba lầu bốn là phòng học đàn dương cầm học âm nhạc, lầu năm tầng cao nhất là phòng học thư pháp và hội họa.
Nối liền với quá khứ chính là tầng một hai ba bốn của tòa nhà dạy học khu hai toàn bộ là phòng học trống, dùng để thi chuyên dụng, tầng năm là thư viện.
Tòa nhà dạy học khu hai tới gần một tầng thấp là phòng đa năng của trường học, tầng một là phòng hội nghị đủ để ngồi xuống hai ngàn người cũng là phòng biểu diễn, rất nhiều hội nghị và hoạt động lớn đều cử hành ở chỗ này, lầu hai có phòng trang phục và phòng hóa trang chuyên môn.
Lúc này mọi người đi một vòng lại trở lại dưới lầu tòa nhà dạy học khu 1, có thể nhìn thấy phòng đa năng từ xa.
Ở giữa cách chừng trăm mét vuông xanh hóa, phía trên bồn hoa là suối phun, kiến trúc điêu khắc tạo hình tượng Âu Mỹ, lộ ra hơi thở nghệ thuật.
Chủ nhiệm lớp dẫn đến tòa nhà dạy học khu 3 ôm sách, đúng lúc tan học, không ít học sinh lớp 11 lớp 12 cũng dần dần hội tụ ở tòa nhà dạy học khu 3.
Mùa khai giảng luôn xôn xao bất an nhất, không ít học trưởng lớp 11 lớp 12 ở lại không rời đi tìm kiếm trong đám người có học muội xinh đẹp hay không.
Cầm sách trở lại phòng học, không ít người đã cùng bạn học mới thành lập bước đầu hữu nghị, chính như cô cùng Tô Viện Viện?
Tô Viện Viện, em cầm mấy quyển sách?
Nam sinh tên La Văn kia đột nhiên lại gần, đứng ở Tô Viện Viện nghiêng người hỏi, Bạch Khê thậm chí không cần ngẩng đầu cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt kia của hắn, nhìn thấy bóng ma nhợt nhạt dưới tóc ném ở trên mặt.
Tay trái của anh chống ở góc bàn của cô, lộ ra một đoạn cổ tay, âu phục màu đen tôn lên làn da trắng nõn của anh, ngón tay thon dài, cô liếc mắt một cái, đối diện với tầm mắt của Rowan.
"Cậu thì sao, cậu có mấy quyển sách?"
Bạch Khê sửng sốt một chút, cúi đầu đếm: "Chín quyển.
Nam sinh gãi gãi tóc mình, giọng nói lộ vẻ không xác định, "Hình như tôi thiếu một quyển.
Tô Viện Viện xung phong nhận việc đưa ra đề nghị cùng hắn đi lấy sách, Bạch Khê nhìn hai người đi xa, ấn tượng trong lòng đối với Tô Viện Viện lại đổi mới.
Cô nhàm chán ngồi ở vị trí, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy cổng trường H, cửa chính đã đóng lại, cửa còn dừng lại mấy chiếc xe sang trọng chưa lái đi, so với cảnh quan ngựa xe như nước lúc đến, lúc này bên ngoài có vẻ tịch mịch hơn nhiều, không có người đi đường thậm chí xe cũng khó thấy có một chiếc chạy tới.
Bầu trời xanh thẳm thuần trắng tầng mây, ngoài cửa sổ sáng ngời, ánh nắng tươi sáng, Bạch Khê lại nhịn không được nhớ tới thời khắc lần đầu gặp Lâm Tiêu.
Cũng không tính là hồi ức quá tốt đẹp.
Khi đó Bạch Khê, phản nghịch thiếu nữ, cả ngày lêu lổng, cùng Lâm Tiêu quen biết, đều là cách vài tầng bằng hữu bằng hữu bằng hữu.
Trước khi tiếp xúc với Lâm Tiêu, cô cảm thấy anh cao lãnh, lạnh lùng, cao ngạo.
Cho dù quen biết gần nửa năm, cô cũng không thể nói được mấy câu, đương nhiên, khí chất cả người anh cũng không dám để cô tới gần.
Không biết từ lúc nào quan hệ với hắn đã bắt đầu thay đổi.
Hẳn là có một lần cô say rượu.
Lâm Tiêu lúc ấy là thanh tỉnh, xuất phát hảo ý đem nàng đưa trở về.
Buổi tối hôm đó cô cũng không biết cô nói gì với Lâm Tiêu, ngày hôm sau khi tỉnh lại mình nằm ở trên giường nhà mình, điện thoại di động trên tủ đầu giường đè một tờ giấy.
Một người ít uống rượu về nhà sớm.
Cô không biết đêm đó cô có phát điên đùa giỡn hay không, luôn cảm thấy tờ giấy kia không phải đơn giản như vậy, từ đó về sau cô liền cố ý vô ý trốn tránh anh, nhìn thấy anh luôn vô ý thức chột dạ.
Thẳng đến có lần Lâm Tiêu ở ngoài phòng WC cửa ngăn chặn nàng, hắn đè đầu vai của nàng dựa vào đặc biệt gần, thanh âm trầm thấp xẹt qua tai của nàng vén lên trong lòng khác thường, "Ngươi trốn ta làm gì?"
Mà một màn này vừa vặn không tốt bị bằng hữu bắt gặp, hơn nữa còn chụp được ảnh truyền ra ngoài.
Vì thế Lâm Tiêu và các loại lời đồn của cô liền truyền ra ngoài.
Có người nói cô trả lời, có người nói cô câu dẫn không thành, cũng có người nói cô chiếm tiện nghi thật lớn, tóm lại, bình luận ác ý của cô cô luôn luôn rất rõ ràng.
Đã quen rồi.