cố nhân giường sự tình
Chương 8 - Không Phải Ai Cũng Được Tha Thứ
Tinh thần Mục Đông Thành rất kém cỏi đi làm, nhưng còn có thể bảo trì tiêu chuẩn chuyên nghiệp, cho tới trưa tiếp đãi khách nhân không ít, sắp tan tầm mới bị thanh âm quen thuộc gọi lại.
Lúc anh phục vụ tính tình luôn rất tốt, nhìn thấy người này cũng đau đầu - - Tề Nghiệp Phi mang theo bạn gái mới Thi Thi Nhiên đi tới, dùng ngữ khí rất thân mật gọi anh, "Đông Thành, đây là bạn gái tôi Tiểu Kỳ.
Anh tránh tay đối phương muốn khoác vai anh, mỉm cười với cô gái trẻ đang khoác tay Tề Nghiệp Phi, "Xin chào.
"Tiểu Kỳ, hắn là Đông Thành, bạn tốt của ta, ngươi phát hiện không, ngươi bộ dạng có điểm giống hắn, không phải là thất lạc nhiều năm huynh muội đi?"
Làn da Tiểu Kỳ trắng nõn, dáng người thon thả, một đầu tóc ngắn, lỗ tai đục rất nhiều lỗ, ánh mắt không quá lớn nhưng hình dạng quyến rũ, ngũ quan thoạt nhìn quả thật có chút giống Mục Đông Thành, chỉ trừ màu da bất đồng, còn có mũi không cao bằng hắn.
Trên mặt cô gái lập tức hiện lên địch ý, "Bạn bè tốt bao nhiêu? Hai người từng ngủ?
Mục Đông Thành chỉ có thể tiếp tục mỉm cười, không nghe thấy, Tề Nghiệp Phi lại đổ thêm dầu vào lửa nói: "Thiếu chút nữa ngủ qua bạn tốt... Nếu hắn là con gái, ta đã sớm cưới hắn."
"Tề Nghiệp Phi, ít quấy rối, ngươi hai ba tháng liền đổi một cái bạn gái, đổi bạn gái liền đổi một cái giường mới, luôn lấy ta chắn súng làm gì?"
Mục Đông Thành không thể nhịn được nữa, không muốn nhịn nữa.
Tiểu Kỳ xoay người tát một cái lên mặt Tề Nghiệp Phi, "Khó trách dẫn em tới mua giường!
Tề Nghiệp Phi che mặt kêu thảm thiết, không để ý Tiểu Kỳ chạy như bay, oán giận Mục Đông Thành, "Tôi chăm sóc việc làm ăn của anh, anh còn phá đài của tôi.
"Bây giờ anh có thể chăm sóc công việc của tôi."
Mục Đông Thành nhướng mày nhìn hắn: "Anh cần tư vấn sao? Không cần thì mời rời đi.
Ta......
Tề Nghiệp Phi nén giận, tự cảm thấy mình thật đê tiện, "Tôi cần.
Quấn lấy Mục Đông Thành giới thiệu tất cả mẫu mới trong cửa hàng một lần, hắn rất nhanh lại mặt mày hớn hở, chỉ cần có thể chiếm cứ nhiều thời gian của Mục Đông Thành như vậy, hắn liền biến thái cảm thấy vui vẻ, bắt đầu nhắc lại đề tài đã nói một trăm lần kia, "Đông Thành, tha thứ cho tôi đi."
Mục Đông Thành không thèm nhìn hắn, mím chặt môi trực tiếp không nhìn.
Chờ anh nói đến lần thứ ba mới không ngại phiền toái, "Tề Nghiệp Phi, rốt cuộc em muốn thế nào?
Tề Nghiệp Phi bị thương nhìn anh, "Em chỉ muốn anh tha thứ cho em.
Có gì đáng tha thứ, chuyện quá khứ đã qua lâu rồi.
Mục Đông Thành cau mày, đừng mở mắt.
Nhưng anh không tha thứ cho em.
Tề Nghiệp Phi giống như vô lại tới gần hắn, bị hắn lắc mình né tránh.
Tránh xa tôi ra!
Trên trán Mục Đông Thành toát mồ hôi, bàn tay nắm chặt thành quyền đặt ở hai bên người.
Tề Nghiệp Phi nhìn phản ứng của cậu, biết không thể ép buộc nữa, đành phải cợt nhả, "Tôi thật sự hối hận, anh không thể cho một cơ hội? Trước kia chúng ta là bạn tốt nhất.
Mục Đông Thành không nhịn được nhắm mắt lại: "Tề Nghiệp Phi, cậu buông tha cho tôi, đừng nhắc đến từ bạn bè nữa.
"Em biết anh vẫn còn hận em."
Tề Nghiệp Phi rốt cục nghiêm mặt, dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.
Mục Đông Thành cười lạnh: Thời gian làm việc không nói chuyện riêng. Rốt cuộc cậu muốn mua loại nào?
Được rồi, ngươi hận ta đi, so với thời gian trước không nói chuyện với ta còn tốt hơn.
Tề Nghiệp Phi lại cười rộ lên, mang theo ngữ khí thần bí hạ giọng, "Văn Hi đã trở lại, cậu biết không? cậu ta mở tiệc mời tất cả bạn học đều không mời cậu, thật sự là đủ khốn kiếp."
Mục Đông Thành xoay người bước sang hướng khác, "Tôi phải đi làm việc, đi được không tiễn.
Tề Nghiệp Phi tình thế cấp bách, đưa tay kéo cậu, "Cậu còn thích cậu ta phải không? Nghe được tên cậu ta liền như vậy. Cậu ta không đáng! Năm đó cậu ta đối xử với cậu như vậy...
Mục Đông Thành rốt cục ra sức đẩy, ở ngoài vài bước căm tức nhìn Tề Nghiệp Phi, người này hoàn toàn không có nhắc lại người khác đối với hắn như thế nào tư cách, "Cút!"