cố nhân giường sự tình
Chương 3 - Đã Lâu Không Gặp
Ngày hôm sau, Mạnh Sở cùng Văn Hi đến cửa hàng theo như lời Tề Nghiệp Phi, cửa hàng dây chuyền lớn nhất dưới trướng ngành chăn nuôi giường chiếu Phẩm Bồi.
Tâm tình Văn Hi rất bình tĩnh, chờ mong duy nhất chính là hoàn toàn chấm dứt, nhưng khi hắn chân chính nhìn thấy người đã nhiều năm không gặp kia, hắn giật mình một chút.
Bề ngoài Mục Đông Thành vẫn rất mê người, điều này làm cho hắn ngoài ý muốn.
Mặc dù đối phương mặc áo sơ mi trắng giá rẻ, cắt may quần dài màu đen bình thường, giống như bất kỳ nhân viên bán hàng bình thường đến chán ghét nào, nhưng dáng người cao ngất, tư thế đứng thẳng tắp, toàn bộ đường cong phía sau lưng lưu loát, cắt tóc rất ngắn đen đến mức khiến người ta tim đập nhanh, thoạt nhìn đặc biệt sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, cổ lộ ra dưới gốc tóc cũng không phải trắng nõn như trước, mà là làn da màu mật mịn màng săn chắc, dưới ánh đèn chiếu rọi của cửa hàng phảng phất tự mang theo ánh sáng lấp lánh.
Cái này cùng trong tưởng tượng của hắn kém quá nhiều, hắn cho rằng sẽ nhìn thấy một cái uể oải phù phiếm, hình dạng hèn mọn tiểu nhân, kết quả nhìn thấy một cái gợi cảm dương cương bóng lưng, cùng thiếu niên ngây ngô nhỏ gầy không thể so sánh, cũng so với trước kia cao hơn chút.
Hắn nhìn Mạnh Sở một cái, từ trong ánh mắt khẳng định của đối phương xác định đó chính là Mục Đông Thành, vội vàng ổn định tâm thần, lúc này mới chú ý tới người nọ đang giới thiệu hàng hóa với hai vị khách, giọng nói hơi sa, so với trước kia trầm thấp hơn rất nhiều, mang theo một loại cảm giác hấp dẫn kỳ dị.
Mạnh Sở kêu một tiếng, người nọ quay đầu lại, lần đầu tiên nhìn thấy Văn Hi hơi giật mình, nhưng lập tức thay bằng nụ cười chuyên nghiệp, "Mạnh Sở, Văn Hi, đã lâu không gặp. Hai người đây là?
Văn Hi nhìn thấy mặt hắn, trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ tức giận, tại sao có người từ trong ra ngoài đều nát bét, còn có thể nhìn qua sạch sẽ xinh đẹp như vậy, cái loại mỉm cười giả dối này so với mình dùng còn thuần thục hơn.
Tôi mua giường, anh ấy đi cùng tôi.
Văn Hi không muốn cười, ít nhất hôm nay ở trước mặt người này không muốn.
Giọng điệu nghiêm túc mà lãnh đạm của hắn không làm mất đi nụ cười của đối phương, Mục Đông Thành dùng thái độ nhiệt tình hoàn toàn trái ngược với thời niên thiếu để chào hỏi hắn, "Cần tôi giới thiệu?
Lúc trước cố vấn hai người khách lại náo loạn lên, "Thái độ gì! Chúng tôi muốn khiếu nại anh! Phục vụ của anh so với Dịch thị giường chiếu kém hơn nhiều! Mục Đông Thành đúng không, gọi ông chủ của anh tới!
Văn Hi lạnh lùng nhìn Mục Đông Thành đối với hai người kia cười bồi giải thích, phát hiện hoàn toàn là nhằm vào cố tình gây sự, Mạnh Sở cũng phát hiện điểm này, lại tại quản lý tới can thiệp lúc mở miệng hỗ trợ giải vây, chứng minh Mục Đông Thành phục vụ không có bất kỳ vấn đề gì.
Văn Hi lại cảm thấy không thoải mái, người này bị người khác khi dễ, hắn không thoải mái. Mạnh Sở hỗ trợ giải vây, hắn càng không thoải mái, hắn cũng không biết như thế nào mới có thể thoải mái, có lẽ tới gặp người này bản thân chính là sai lầm.
Mặc kệ tâm tình như thế nào, Văn Hi vẫn mua một cái giường đắt nhất cửa hàng kia.
Nhìn, nghe Mục Đông Thành lõi đời lại thành thạo đẩy mạnh tiêu thụ thủ pháp, hắn càng không có tư vị.
Đến chuyến này, vốn định uyển chuyển chế nhạo người nọ, thuận tiện từ trên cao nhìn xuống xóa bỏ quá khứ, nhưng chân chính nhìn thấy đối phương khom lưng vì cuộc sống, tùy tiện người nào cũng có thể làm khó dễ, người bị sỉ nhục kia thành chính hắn.
Đây là người duy nhất anh từng thật lòng thích, mối tình đầu của anh, từng thông minh, xinh đẹp lại kiêu ngạo như vậy, nhưng trong thời gian anh bỏ lỡ hoàn toàn biến thành một người khác.
Tuổi thanh xuân và niềm vui của anh cũng giống như những khoảng thời gian đã mất này, thật sự không thể quay về nữa.
Làm xong khoản này đại sinh ý, Mục Đông Thành đối với hắn cùng Mạnh Sở đều nói cảm tạ, hắn nhìn đối phương trên mặt cười giả, rất có đánh lên một bạt tai xúc động.
Hắn nắm chặt lòng bàn tay, thốt ra, "Chỉ dùng miệng cảm tạ không đủ thành ý, buổi tối mời chúng ta ăn cơm.
Mục Đông Thành cuối cùng cũng không cười, trên mặt hiện ra vẻ khó xử: "Tôi tan làm muộn, sợ chậm trễ các cậu.
Văn Hi thấy đối phương khó xử, tâm tình tốt hơn một chút, ôn nhu hòa ái mỉm cười, "Không sao, chúng tôi chờ anh.
Mục Đông Thành nghi hoặc nhìn hắn, ánh mắt chăm chú hơn trước rất nhiều: "Thật sự không sao? Ta sợ ngươi bận rộn.
Trong lòng hắn lại có chút tức giận, nụ cười không thay đổi nhưng giọng nói lại thấp hơn vài phần, "Không cần lo phí tổn, ta mời ngươi.
Nếu đổi lại là trước kia, Mục Đông Thành nghe được câu này mặt lạnh rời đi, bây giờ Mục Đông Thành chỉ bất đắc dĩ cười cười, "Ta không phải ý này. Vậy đêm nay đi, các ngươi chọn địa điểm.
Mạnh Sở thân thiết giải vây cho hai người: "Để tôi sắp xếp. Đông Thành, cậu đưa danh thiếp cho tôi, chúng tôi đến nơi gọi điện thoại cho cậu.
Mục Đông Thành lúc này mới lấy ra danh thiếp, hai tay cầm cho bọn họ mỗi người một tấm, hình thức rất mộc mạc, in lên danh hiệu phó quản lý, một số điện thoại di động, mặt sau là quảng cáo nhỏ của cửa hàng này cùng điện thoại mua trực tiếp.
Văn Hi thiếu chút nữa bị loại thiết kế ác tục này chọc cười, nhưng vẫn bỏ vào kẹp danh thiếp tùy thân, đặt ở tầng dưới cùng.
Sáu giờ rưỡi tối, Mục Đông Thành đúng giờ xuất hiện ở nhà hàng đã hẹn, không sớm không muộn, vẫn đúng giờ như trước.
Văn Hi nhìn trên trán hắn có một chút mồ hôi, biết hắn vội vàng chạy tới, trong lòng có chút sung sướng.
Có thể ưu điểm lưu lại trên người đối phương, cũng chỉ còn lại cái này.
Mạnh Sở cũng từng cùng Mục Đông Thành rất quen thuộc, cho nên an bài hắn trước đây yêu thích món ăn Tứ Xuyên, bởi vì tạm thời đặt chỗ, chỉ chọn ở lầu hai gần cửa sổ bàn nhỏ, cũng không có cố ý tuyển chọn bao phòng, để tránh gia tăng hắn tiêu phí.
Đến sau khi mang thức ăn lên, Văn Hi phát hiện Mục Đông Thành khẩu vị bình thường, cơ hồ không có động đũa, nhịn không được hỏi một câu, "Như thế nào, không hợp khẩu vị?
Mục Đông Thành vẻ mặt trì trệ, xin lỗi cười cười, "Ừ, thật ngại quá, bây giờ ăn tương đối thanh đạm.
Mạnh Sở gọi nhân viên phục vụ tới thêm vài món ăn thanh đạm, Mục Đông Thành khách khí nói cảm ơn, Văn Hi nhìn bộ dáng thận trọng của đối phương, trong lòng lại bắt đầu không thoải mái, may mà tay nghề của nhà hàng này còn không có trở ngại, vì bữa tối nhàm chán tăng thêm một tia lạc thú.
Năm đó đi theo Mục Đông Thành cùng nhau ăn cay, đem hắn ưa thích cơm Tây khẩu vị đều cho thay đổi, ai ngờ bây giờ thích ăn cay chỉ còn hắn, ảnh hưởng hắn người kia đã thay đổi khẩu vị.