cố nhân giường sự tình
Chương 19 - Lẽ Phải
Hai người cùng nhau vào phòng, Mục Đông Thành vẫn duy trì cảm xúc vui vẻ vừa rồi, tiến vào phòng bếp tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn có thể dùng.
Văn Hi sớm đã mua không ít, chỉ chờ hắn đại triển thân thủ.
Hắn cũng thật lâu không có nấu cơm, tay chân có một chút chậm, nhưng bằng thân thể trí nhớ vẫn là làm được không tồi, bốn mươi lăm phút chung đùa giỡn ra mấy cái mặn chay phối hợp đồ ăn.
Văn Hi lúc anh mang thức ăn lên đã bắt đầu nếm thử, mỗi lần nếm một món, đều khen ngợi một câu, "Ừ, mùi vị gia đình rất ngon... Thật không nhìn ra anh làm tốt hơn tôi... Xem ra sẽ ngon... Màu sắc thật đẹp..."
Mục Đông Thành đều bị khen đến có điểm đỏ mặt, kỳ thật hắn làm chính là bình thường nhất món ăn gia đình, khi đó làm cho cả nhà ăn, có rất ít người khích lệ hắn, thậm chí còn thường xuyên bị mắng.
Anh đừng dỗ em, đồ ăn em làm chưa ai nói ngon cả.
Văn Hi hơi khoa trương kêu nhỏ: "Cái gì? Không thể nào! Lãng phí của trời mà, đều là những người nào không biết tốt xấu!
Mục Đông Thành bị dỗ đến vui vẻ, mỉm cười suy nghĩ một chút mới nói: "Mẹ tôi, cha dượng tôi, em trai tôi, ăn cơm tôi làm rất nhiều lần. Bất quá...... là thật lâu trước đây.
Văn Hi vốn không có ý định hỏi đến chuyện nhà của hắn, nghe hắn ngữ khí phiền muộn thương cảm, quyết đoán nói sang chuyện khác, lôi kéo hắn liền hướng trước bàn ngồi xuống, đưa qua đũa, "Chính ngươi ăn, tay nghề thật sự không tồi."
Anh gắp một đũa bỏ vào miệng, cười nhạt, "Ừ, không khó ăn.
Mạnh hơn anh rất nhiều. Sau này chúng ta cùng ăn cơm, em làm được không?
Văn Hi thừa cơ làm ra yêu cầu quá đáng.
Có thể a.
Mục Đông Thành như thật cao hứng, giơ tay gắp thức ăn bỏ vào bát Văn Hi, "Nếu em thích, anh rảnh sẽ làm cho em ăn.
“……”
Thật đúng là rất đáng yêu...... Văn Hi vừa vui vừa buồn mà cảm thấy.
Mục Đông Thành vẫn ăn không nhiều lắm, Văn Hi nhìn vẻ mặt của hắn cũng không giống tâm tình trở nên kém đi, thuận miệng hỏi một câu, "Mỗi bữa cậu đều ăn ít như vậy?"
...... Có lần sinh bệnh, không thể ăn nhiều, thích ứng một lúc liền quen ăn ít một chút.
Mục Đông Thành ánh mắt trì trệ, đáp hàm hồ.
Lại là chuyện không muốn nói nhiều...... Văn Hi hiểu rõ mình chạm vào đối phương không biết điểm sấm nào.
Một đại nam nhân cứ như vậy che che giấu giấu, lại không thể nào đáng yêu.
Con người luôn như vậy, không thể thập toàn thập mỹ, có chỗ đáng yêu thì nhất định có chỗ đáng giận, làm sao có tình nhân hoàn mỹ độ thân tạo ra?
Văn Hi tận lực hạ thấp chờ mong, đem sự chú ý đều đặt ở ưu điểm của đối phương - - bộ dạng xinh đẹp như vậy, dáng người nóng bỏng như vậy, biết làm món ăn gia đình hương vị rất ấm áp, đáng yêu giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành...... Còn muốn bao nhiêu đây?
Là một người tình trong mối quan hệ, đã vượt qua tám mươi điểm.
Chỉ bằng vào những thứ này, tương lai khi chia tay, Văn Hi cũng tuyệt đối sẽ không bạc đãi anh.
Ánh mắt quét qua người đối phương một hồi, Văn Hi cảm thấy thèm ăn cùng một loại dục vọng khác đều rất tràn đầy, nhanh chóng tăng nhanh tốc độ ăn cơm, vội vàng giải quyết xong bữa này liền kéo Mục Đông Thành, trần trụi nói rõ, "Đi tắm!"
...... Bát còn tịch thu.
Mục Đông Thành không hiểu phong tình nói.
Để tôi thu! Cô đi tắm trước, nhớ rửa sạch sẽ một chút.
Văn Hi hạ giọng nhẹ nhàng thổi vào lỗ tai anh.
Ách...... Được.
Mục Đông Thành đỏ mặt: "Anh tắm xong ở trong phòng chờ em, nhưng nói trước, tối nay anh phải đi.
Ừ.
Văn Hi mới mặc kệ hắn hiện tại nói cái gì, thật sự mệt mỏi, ai còn có thể đi được, "Ta để ở phòng tắm đồ vật, ngươi phải nhớ kỹ dùng, đợi lát nữa ta muốn hảo hảo kiểm tra, hài lòng lời nói...... Cho ngươi thưởng bữa tiệc lớn."
“……”
Nghe Hi nói thần bí, Mục Đông Thành tò mò đi vào phòng tắm xem là cái gì muốn dùng, kết quả vừa nhìn thấy thành viên mới gia nhập phòng tắm kia, thân thể hắn liền cứng ngắc khẽ phát run.
Thuốc xổ - - hắn cũng không xa lạ gì, thậm chí có thể nói là đồ vật ấn tượng sâu sắc, nhưng đã thật lâu không thấy qua.
Hắn không dám đụng cũng không dám động, chỉ đứng tại chỗ kinh ngạc nhìn chằm chằm nó, một bước không nhúc nhích, tựa như nhìn thấy mãnh thú đả thương người.
Nhưng mà thanh âm Văn Hi từ bên ngoài truyền đến, "Đông Thành, cậu tự đi được không? Có muốn tôi vào không?
...... Không cần! Chờ tôi một lát! Cậu đừng vào!
Mục Đông Thành như vừa tỉnh mộng, khẽ cắn môi đi qua cầm lấy nó.
Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn không buông xuống được, vẫn luôn phẫn nộ...... Nhưng những thứ kia cùng Văn Hi có quan hệ gì đâu?
Hắn không thể dùng ác mộng của mình, đi trừng phạt Văn Hi vô tội.
Bệnh của anh đã khỏi, đây chẳng qua là công tác dọn dẹp thường thấy trước khi quan hệ tình dục, làm tốt bước này, Văn Hi mới có thể càng thêm hài lòng với anh, đây là chuyện thân là một người yêu... theo lý phải làm được.