cố nhân giường sự tình
Chương 17 - Nhạy Cảm
Thời gian hẹn sẽ đến đúng giờ, điểm này bọn họ giống nhau.
Mục Đông Thành đứng tại chỗ hút điếu thuốc, đợi không bao lâu, liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc.
Anh cũng không nói nhảm, trực tiếp lên xe chỉ đường, dẫn Văn Hi đến một nhà hàng Trung Quốc tay nghề khá tốt gần đó.
Văn Hi liên tục nhìn về phía hắn, hắn thuận miệng giải thích, "Lúc trước không chú ý, ngã một cái, qua vài ngày nữa sẽ khỏi.
Vậy gọi đồ ăn thanh đạm đi, em có vết thương không thể ăn đồ kích thích.
Văn Hi nhân nhượng khẩu vị của anh.
Em thích ăn cay, hay là gọi hai món cay, chúng ta mỗi người hai món, công bằng hợp lý.
Mục Đông Thành mỉm cười nhìn chăm chú Văn Hi, cùng người này ở chung ôn hòa như thế, thật tốt.
Ừ.
Văn Hi cũng rất hưởng thụ không khí lúc này, mặc dù đối phương vừa mới nói dối.
Hai tay Mục Đông Thành có vết thương phòng ngự rõ ràng, còn mang theo dấu vết đánh người, ai lại ngã thành như vậy.
Nhưng Văn Hi vô tâm truy cứu, nếu muốn cho nhau đủ không gian, không nên hỏi không nên quản, cũng không cần hao tổn tâm trí nhiều, như vậy tất cả mọi người rơi vào thoải mái.
Bất quá, trên đường ăn cơm trưa xong đưa đối phương trở về, Văn Hi vẫn bớt chút thời gian đi tiệm thuốc mua rượu i - ốt và kem tiêu viêm, ở trong xe xử lý vết thương đơn giản cho Mục Đông Thành một chút, bởi vậy nhận được một nụ hôn chủ động.
Mục Đông Thành cũng không nghĩ tới mình sẽ phóng khoáng như vậy, hoàn toàn khống chế không được cảm giác chua xót trong lòng, giống như một thiếu niên lâm vào mối tình đầu xúc động, ban ngày ban mặt ở trong xe nâng lấy mặt một người đàn ông liền hôn.
Văn Hi đương nhiên rất hưởng thụ, hóa bị động thành chủ động, dần dần dây dưa môi lưỡi sâu hơn.
Thâm nhập vào miệng đối phương ít nhất ba phút, Văn Hi mới buông đầu lưỡi đã chết lặng của Mục Đông Thành ra, tự đắc thưởng thức vẻ lúng túng thở hồng hộc của người đàn ông kia, "...... Thật mẫn cảm.
“……”
Mục Đông Thành hơn nửa ngày mới bình phục hô hấp, cười khổ nhìn Văn Hi, "Là kỹ thuật của cậu quá tốt.
Ừ.
Văn Hi tự kỷ lại vô sỉ thừa nhận, đồng thời đưa ra lời khuyên kỹ thuật với đối phương, "Cậu quả thật cần luyện tập nhiều hơn, bất quá có tôi, cậu sắp thăng cấp rồi.
Da mặt anh trở nên dày.
Mục Đông Thành trong lúc vui vẻ mang theo chút bất đắc dĩ, nhớ tới khuôn mặt đơn thuần lại nhiệt tình của người yêu này trong quá khứ, nhịn không được thở dài, lần đầu tiên bởi vì quá khứ mà xin lỗi Văn Hi, "Không xứng đáng, chuyện trước kia.
“……”
Văn Hi vừa rồi còn đang mỉm cười trầm mặc xuống, một lúc lâu mới nhẹ nhàng lắc đầu, "Không sao. Chúng ta đừng nói chuyện trước kia nữa, được không? Đều đã qua, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.
Ừ.
Mục Đông Thành cũng không muốn nhớ lại quá khứ, những năm này đối với hắn mà nói thống khổ nhiều hơn khoái hoạt, mà cực ít khoái hoạt đều cùng nam nhân trước mắt này có quan hệ.
Hắn ở trong lòng lần nữa nói tiếng "Cám ơn" nhìn Văn Hi chuyên tâm lái xe mặt, cho dù đối phương cả người trở nên thành thục, kia bộ chuyên chú biểu tình còn cùng trước kia tương tự, làm cho hắn vĩnh viễn quên không được cái kia đã từng chuyên tâm truy đuổi tình cảm thiếu niên.
Cho dù chỉ vì phần hồi ức kia, hắn cũng không thể chân chính cự tuyệt Văn Hi, nhưng hắn sẽ không nhắc tới điểm này, bởi vì đối phương nói tất cả đều đã qua, bọn họ cần chính là bắt đầu lại từ đầu.
Văn Hi sẽ không biết, cuộc sống của anh cằn cỗi cỡ nào, hồi ức Văn Hi từng để lại cho anh, chính là toàn bộ niềm vui của anh, khi anh thiếu chút nữa chống đỡ không nổi, một lần lại một lần chống đỡ.
Vẫn là lúc xuống xe buổi sáng, Văn Hi đặt cậu xuống nói lời tạm biệt, lần này cậu chủ động hẹn ăn tối, "Tan tầm hay là đến nhà cậu, tớ làm cho cậu ăn, được không?"
Vẻ mặt Văn Hi có chút kinh dị, như là không nghĩ tới hắn biết nấu cơm, hắn thì đối với vẻ mặt Văn Hi cảm thấy giật mình.
"Tôi có thể nấu ăn cho cả gia đình khi còn là một thiếu niên."
Chuyện này chưa từng nói với Văn Hi? Ngay cả chính hắn cũng giật mình.
A...... Ngươi lần đầu tiên nói.
Sau bữa tối tôi phải về ở, tối hôm qua không về nhà, chủ nhà sẽ tức giận.
Hắn có chút áy náy nhìn Văn Hi.
Chủ nhà......
Văn Hi tựa hồ muốn hỏi gì đó, sau đó nhếch khóe miệng thản nhiên cười, "Quên đi, cậu đi làm trước đi.