chưa hẳn chân thực
Chương 1 bắt đầu
Bài văn này cho nên gọi cái tên này là bởi vì tất cả chuyện xưa đều ở trong đầu tôi, trí nhớ của tôi không tốt lắm, khó tránh khỏi sẽ có chỗ nhớ lầm, hoặc là ăn bớt ăn xén, hoặc là thêm mắm dặm muối, cho nên cũng không nhất định đều là thật, vì thế đành phải đặt một cái tên như vậy, nếu như sau khi bạn xem xong hoàn toàn tin tưởng sau đó lại quay đầu lại nói tôi gạt người, như vậy tôi rất vui lòng nói với bạn một câu: Bạn đáng đời!
Anh hỏi tôi là ai?
A, ta quả thật nên tự giới thiệu trước, ta họ Tô, Tô Cẩm, tên rất nữ nhân đi?
Đúng vậy, tôi là phụ nữ.
Anh hỏi ngực tôi có lớn không?
Có liên quan gì đến anh không?
75B sẽ nói cho bạn biết?
Kỳ thật tôi cảm thấy mười người bán nội y có chín người là lừa đảo, các cô ấy vẫn lừa dối tôi mua cỡ này, nhưng tôi luôn cảm thấy mình nên mặc cỡ nhỏ hơn mới đúng.
Tôi không phải là một cô gái xinh đẹp, diện mạo rất bình thường, đáng tự hào chỉ có làn da của mình, rất trắng rất nhẵn nhụi, chỗ không tốt chính là tùy tiện đụng vào chỗ nào không ra năm phút đồng hồ khẳng định là bầm tím một khối, cũng may khôi phục cũng nhanh, qua đêm cơ bản cũng không nhìn ra.
Còn có một điều khiến tôi vừa yêu vừa hận chính là cái mông cực đại của tôi, quỷ mới biết nó sao có thể lớn lên lớn như vậy, vượt xa tỉ lệ các bộ phận khác trong dáng người tôi, may mắn hình dạng còn có thể làm tôi hài lòng, nếu không thật sự là tâm tư chết cũng sẽ có.
Tôi sinh ra trong một gia đình phần tử trí thức, cha mẹ cả ngày đều nghiêm trang, lúc đi học đừng nói nam sinh, cho dù nữ sinh đến nhà chơi cũng sẽ bị cha mẹ tra xét ba đời tổ tông, khiến cho cho đến trước khi lên đại học tôi cũng không có nam sinh theo đuổi, may mắn chính là tôi tương đối có tiền đồ, thi đậu vào một trường đại học trọng điểm ở nơi khác, nếu không không chừng bốn năm đại học kia cũng chỉ có thể tự thương hại mình.
Ăn ngay nói thật, khi cha mẹ đưa tôi đến trường học làm xong thủ tục nói lời tạm biệt với tôi, tôi thật sự không có cách nào giống như những cô gái khác lên tiếng khóc lớn, bởi vì lúc ấy trong lòng thật sự là quá cao hứng, còn kém mừng rỡ cười toe toét, chuyện này cho tới bây giờ bị mẹ nhắc tới còn nói tôi là một nha đầu nhẫn tâm.
Trở lại chuyện chính, câu chuyện lộn xộn này của tôi hẳn là bắt đầu kể từ năm tôi lên năm hai đại học.