chủ nhân của ta ta yêu
Chương 2
Tôi ngồi ở trước bàn nhìn Nhã Bình từng ngụm từng ngụm ăn bánh ngọt.
Anh không thể ăn chậm một chút sao? Hình như chưa từng ăn. "Cô liếc tôi một cái:" Lúc trước lúc tôi mời anh ăn gà rán cũng không oán giận tướng ăn của anh. "Tôi cười cười, đúng vậy, bộ dáng ăn như hổ đói của tôi khi đó làm cô sợ ngây người, bây giờ nhớ tới hình như vẫn là chuyện ngày hôm qua.
Ăn chậm một chút, còn có cái kia. "Bà bà lại đưa tới hai phần điểm tâm ngọt.
Nếu tôi béo chính là do anh làm hại.
Nhã Bình vừa ăn vừa nói: "Sao cậu lại phát hiện ra nơi này, so với điểm tâm ngọt ở trường ăn ngon hơn nhiều." Tôi cười cười nghĩ đây chính là tôi mời khách, người này thật đúng là không khách khí, ăn nữa tôi sẽ bị ép khô.
Vu Lam đi vào nói: "Mộng tỷ tỷ tới rồi, còn dẫn theo bạn bè đi cùng a." Tôi gật gật đầu cười nói: "Bởi vì sắp khai giảng, về sau rất khó có thời gian tới đây, cho nên thừa dịp hiện tại ăn nhiều một chút." Sau đó nói đùa với Nhã Bình: "Nếu không là cô ấy đạp xe đụng ngã em, em cũng không có khả năng biết nơi này lại có tiệm bánh ngọt ngon như vậy.
Nhã Bình gật đầu lia lịa, xem ra bây giờ cô không thể nói gì.
Chỗ anh trai em? "Tôi vừa nói xong liền nghe thấy tiếng xe máy nổ vang, Vu Lam nhìn bên ngoài nói với tôi:" Anh ấy lái xe máy đến bến tàu rồi. "" Xe máy? Sao lúc trước không thấy. "Vu Lam lắc đầu:" Mấy ngày trước anh trai đánh cược đua xe với bạn bè, kết quả thắng, nhưng xe cũng hỏng, cũng may tiền thắng vừa vặn có thể mua một chiếc mới, tối qua đưa tới anh ấy thưởng thức một đêm, sáng sớm hôm nay anh ấy đã lái xe mới đến bến tàu hóng gió, nhưng hẳn là sắp trở lại rồi.
Vừa dứt lời anh ta đã trở lại, chỉ là dáng vẻ của anh ta quả thực dọa chúng tôi nhảy dựng, anh ta ngồi ở trên xe không có xuống, áo khoác trên người đã bị cắt rách còn dính rất nhiều vết máu, anh ta tháo kính chắn gió trên mặt xuống trên mặt cũng có một chút xanh xao, Vu Lam nhanh chóng chạy ra ngoài, tôi và Nhã Bình cũng đi theo muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Đại Hải từ trong áo khoác lấy ra một bao thuốc lá đốt một điếu nói: "Lại là mấy tên côn đồ kia, Trần thúc sáng nay xuống biển đánh một ít hàng tươi, mấy tên kia ngại đắt nhưng lại muốn, cho nên đã xảy ra tranh cãi với Trần thúc, đây là lần thứ hai, lần trước Trần thúc nhịn, lúc này đây không thể nhường nữa, không nghĩ tới bọn họ dĩ nhiên dùng cướp còn đánh Trần thúc, ta nhìn không nổi liền giáo huấn mấy tên côn đồ kia một chút.
"Vì sao lại đánh nhau với người khác, không phải đã đồng ý tôi không động thủ sao? vạn nhất cậu bị thương hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn tôi và bà nội làm sao bây giờ cậu có nghĩ tới không?"
Đại Hải thấy thế cởi áo khoác ra lộ ra thân thể to lớn an ủi muội muội của mình: "Ngươi xem, không có việc gì, máu là của mấy tên khốn kiếp kia, ca ca ngươi ta là thân thể đinh sắt, sóng to gió lớn cũng không tổn thương được ta huống chi mấy tên côn đồ a." Hắn nói xong Vu Lam khóc càng lợi hại.
Đột nhiên cả người Đại Hải cứng ngắc như bị đóng băng, tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhã Bình dán lên người hắn lấy tay vuốt ve thân thể hắn.
"Cơ bắp thật lợi hại, làm sao luyện ra được." ta lập tức hô: "Ngươi đang làm gì, không thấy người ta bị thương sao?"Nhã Bình lấy tay vuốt ve A Hải trên người vết sẹo nói: "Những vết thương này là ở trong sóng gió chịu đi?"
"Vết sẹo là đồ trang trí đẹp nhất của đàn ông, đây là món quà của biển cả, là phần thưởng chỉ dành cho những dũng sĩ chống lại sóng gió." A Hải đỏ mặt như quả cà tím nhìn tôi nói: "Cái kia, cô ấy là bạn của anh sao?" không đợi tôi nói, Nhã Bình đột nhiên ngẩng đầu lên lớn tiếng nói: "Bạn? Được! tôi sẽ làm bạn gái của anh." Vừa dứt lời một dòng nước đỏ phun ra.
Vu Lam lau nước mắt quát lớn: "Ca ca! Ngươi không thể khống chế một chút sao?" Nhã Bình bị một màn này dọa nhảy dựng lùi lại vài bước nói: "Không xứng đáng, ta nói đùa, ngươi không sao chứ." Ta xấu hổ thật muốn nói không nhận ra nàng, dưới tình thế cấp bách ta một phen kéo Nhã Bình kéo nàng qua một bên.
Không cần náo loạn! "Lão bà bà rốt cục lên tiếng:" Có khách nhân ở các ngươi lăn qua lăn lại cái gì, A Hải nhanh chóng xử lý một chút, sau đó vào trong phòng ta có lời muốn nói.
Tôi và Nhã Bình uống nước trái cây nhìn Vu Lam đang sửa sang lại phòng, bầu không khí có chút xấu hổ, chúng tôi không biết có nên rời đi hay không.
Cậu bé kia đánh nhau bình thường không nên để ở trong lòng. "Nhã Bình an ủi phá vỡ trầm mặc, Vu Lam ngồi xuống trước mặt chúng tôi sắc mặt u buồn.
Ra biển đánh bắt cá có nguy hiểm rất lớn, hiện tại chính phủ có hạn chế, chỉ có đến mùa đánh bắt cá chỉ định mới có thể đến biển sâu làm việc, phần lớn thời gian đều chỉ có thể ở gần biển bắt một ít cá nhỏ tôm nhỏ trợ cấp cho gia đình, bởi vậy đến ngày chỉ định tất cả mọi người toàn lực ứng phó ra biển làm việc, vì bắt được cá lớn đáng giá không tiếc đi biển ngược gió làm việc, bởi vì nếu thu hoạch tốt cả thôn có thể thoải mái qua nửa năm, nếu không tốt thậm chí còn có thể ký không ít nợ nước ngoài, cho nên tất cả mọi người đặc biệt liều mạng, chính bởi vì như thế cơ hồ mỗi lần ra biển đều có thương vong, năm ngoái chú Trần bị bệnh phái con trai dẫn dắt mọi người ra biển, kết quả gặp phải bão táp, con trai ông Trần Dương không muốn bỏ qua thời gian vàng đánh bắt, kết quả tổn thất thảm trọng, mặc dù cuối cùng may mắn tránh được Một vụ cướp tàu được bảo vệ, nhưng bốn thuyền viên trong đó có anh Trần Dương gặp nạn.
Năm này qua năm khác đàn ông ra biển càng ngày càng ít, thuyền ra biển đánh cá cũng chỉ còn lại ba chiếc thuyền đánh cá của thương hội.
Vu Lam thấp giọng nói: "Đàn ông trong thôn không nhiều lắm, phần lớn đều đi thành phố lớn làm công, bỏ lại vợ con không ai bảo vệ, anh trai là trụ cột của cả thôn chúng tôi, lần trước anh ấy ra biển vì cứu một đồng nghiệp bị dây cáp vây khốn thiếu chút nữa đã mất mạng, ngay trước đó không lâu, anh ấy vì muốn lấy lại công bằng cho đứa trẻ bị người có tiền trong thành ức hiếp mà bị mấy vệ sĩ đánh cho sốc, tuy rằng cuối cùng nhận được bồi thường, nhưng anh ấy hôn mê suốt một ngày, lo lắng cho bà nội và trưởng thôn bao gồm tất cả mọi người trong thôn." Cô khóc: "Ngay cả Trần Dương đại ca của tôi cũng...... Tôi thật sợ có một ngày anh trai cũng sẽ như vậy, sau khi ra biển sẽ không bao giờ tới nữa." Nhìn cô ấy và Nhã Bình Cũng nhịn không được rơi lệ.
Các ngươi làm sao vậy, có chuyện gì thương tâm như vậy a? Nếu là vì Tiểu Hải đại cũng không cần, cho dù thuyền chìm hắn cũng không có việc gì, tên kia mệnh rất cứng rắn. "Ta ngẩng đầu vừa nhìn nhất thời nổi trận lôi đình hô to:" Lâm Chí Kiệt! Ngươi tới nơi này làm gì? Còn nói loại lời mát mẻ này. "Hắn kinh ngạc nói:" Đương nhiên là tới ăn bánh ngọt a, ta lúc trước tốn một học kỳ mới tìm được nơi này, không nghĩ tới ngươi vừa tới liền phát hiện, có thể thấy được đồ ngọt đối với mỹ nữ hấp dẫn bao nhiêu, cẩn thận đừng béo lên, bằng không công chúa Bạch Tuyết của ta có thể biến thành vịt con xấu xí.
"Ai là công chúa Bạch Tuyết của em, em cái tên không lễ phép này." Hắn cười cười: "Mộng tư duyên, chính là tìm kiếm nhân duyên đẹp nhất, chúng ta lại không hiểu bắt gặp, chính là duyên phận ông trời chỉ định, lần trước anh không lễ phép, cô bé lọ lem nơi đó xứng với dung nhan của em, cho dù là nữ thần đẹp nhất trong truyện cổ tích của công chúa Bạch Tuyết cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng để hình dung vẻ đẹp của em." Anh chóng mặt, khen tặng làm cho cả người anh đều nổi mụn "Mau ăn xong mau trở về, nơi này có một tên đáng ghét." "Anh ghét thế nào." Hắn lớn tiếng nói: "Không lễ phép chính là em, gặp học trưởng không chào hỏi, vừa mở miệng liền đụng đinh, chỉ dựa vào điểm này anh nên khấu trừ học phần của em cái gì đó."Học phần hay không học phần bổn cô nương không quan tâm. "" Ha ha ha ha khẩu khí thật lớn. Hắn nói: "Tốt nghiệp không lấy được giấy chứng nhận cũng đừng khóc nhè cầu xin ta, đương nhiên nếu như ngươi cầu, ta đây nhất định sẽ tha thứ, ai bảo ta là tiểu ải nhân trung thành của ngươi, công chúa Bạch Tuyết điện hạ của ta." Hắn nhìn biểu tình của ta nói: "Được rồi, không nói giỡn nữa, Tiểu Lam, vẫn là bộ dáng trước kia ta thích ăn nhất." Sau đó ngồi sang một bên.
Mặt tôi đỏ bừng.
Ánh mắt tràn ngập sát khí, nếu là mùa đông trên người tôi nhất định sẽ tức đến bốc khói, Nhã Bình nhỏ giọng nói: "Bây giờ không phải lúc nổi giận a." Tôi hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái: "Nếu có một ngày tôi lỡ tay giết anh ấy em ngàn vạn lần không nên ngoài ý muốn, bởi vì đây là anh ấy tự tìm lấy." "Ha ha" Nhã Bình xấu hổ cười cười: "Học trưởng là người rất tốt, cô ấy thấy Tiểu Lam thương tâm như vậy cho nên mới nói đùa, em xem Tiểu Lam vừa rồi nhịn không được cười trộm các em, ngay cả nước mắt cũng không kịp lau." Tôi ngồi xuống trừng mắt nhìn anh ấy thở hổn hển.
Được rồi, uống chút nước trái cây đi, ai bảo em châm lửa thì cứ đốt. "Tôi siết chặt nắm tay nói với Nhã Bình:" Em đang nói thay anh ấy, đợi lát nữa xảy ra chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm. "Cô ấy vội vàng đầu hàng, cười xấu xa đáp:" Nữ vương đừng giết tôi, tôi tuân lệnh.
Một nữ vương một công chúa, hai người bọn họ giống như là thông đồng muốn chỉnh ta vậy.
Anh Chí Kiệt, hôm nay sao lại tự mình tới đây, gọi điện thoại em có thể đưa qua. "Vu Lam nói xong Chí Kiệt lắc đầu:" Lần trước em gọi đồ ăn bên ngoài, kết quả đợi cả buổi chiều mới đưa đến, mỹ vị ngay trước mắt em lần này vẫn là tự mình tới đi. "" Lần trước đều trách em gái em tay chân ngốc, đúng rồi nếu đã tới không ngại nhìn xem xe mới của em. "Đại Hải từ trên lầu đi xuống.
"Ta chính là vì nhìn chiếc xe kia tới, ngươi lại cùng người khác đánh nhau, xem ra bị thương không nặng, có cơ hội chúng ta bão một hồi ta nhất định sẽ không bại bởi ngươi." xem ra bọn họ đã sớm quen biết.
Tôi đã nghe Vu Lam giải thích rồi.
Chí Kiệt vừa nói vừa dùng mắt nhìn tôi: "Chuyện lần trước không thể trách cô ấy, là một tên vụng về đụng ngã cô ấy, không có biện pháp bây giờ loại người đi đường không nhìn đường này rất phổ biến, hôm qua tôi cũng bị đụng ngã." Bàn bị đánh mạnh, âm thanh làm cho tất cả mọi người hoảng sợ, đương nhiên ngoại trừ Nhã Bình và tên khốn trước mặt tôi.
Ta đứng dậy đi ra bên ngoài chỉ vào Chí Kiệt hô: "Lâm Chí Kiệt! Ngươi ra đây cho ta!" Chí Kiệt chậm rãi gãi đầu đi ra.
A Hải cũng muốn đi theo thì bị Nhã Bình ngăn lại: "Đừng đi qua nguy hiểm, đứng xa một chút có trò hay để xem.
"Cái kia, ta không biết đụng ngã Tiểu Lam chính là ngươi, ta tùy tiện nói." "Câm miệng!" ta hai mắt bốc hỏa nói: "Ta hiện tại chỉ hỏi ngươi một vấn đề hảo hảo trả lời." hắn gật gật đầu.
Ngươi muốn ta giết ngươi như thế nào. "Ta vừa nói xong hắn xoay người đã muốn chạy, ta nhào tới chính là một cước, hắn xoay người né tránh, nhưng cánh cửa cũ bị biển rộng thay thế một bên bị ta đá gãy thành hai nửa.
Hắn trừng to mắt: "Trời ạ, công chúa biến thành mẫu dạ xoa, nữ hán tử thật đáng sợ." "Còn dám nói!"Ta đuổi theo một trận loạn quyền, không nghĩ tới hắn tất cả đều né tránh, chẳng lẽ hắn biết công phu, thật đúng là không nhìn ra, ta nâng chân lên bổ xuống, hắn dùng hai tay tiếp lấy chân của ta: "Được rồi, được rồi, coi như ta không đúng, không đánh được không? Biển rộng lại chảy máu mũi." Ta lúc này mới chú ý tới ta mặc chính là đồng phục học sinh váy ngắn, như vậy bổ chân tư thế quá xấu hổ, chỗ riêng tư không có bất kỳ che chắn hoàn toàn bại lộ.
A, màu vàng, cậu không mặc nội y theo quy định, đây cũng là vi phạm quy định phải trừ điểm. "Hắn mê mẩn nói xong tôi hét lớn:" Buông tay! Đồ ngu ngốc. "Tôi thật sự nóng nảy, dùng sức thu chân lại.
Hắn đột nhiên quỳ xuống trước mặt ta làm cho ta kinh hãi.
"Được rồi, ta sai rồi, ta nhìn thấy đồ vật không nên nhìn, xin trừng phạt ta đi nữ thần, ta sẽ không lại trốn cho đến khi ngươi trút giận tha thứ cho ta mới thôi." Ta vung nắm đấm lên đánh về phía hắn, cơ hồ tất cả mọi người nhắm mắt lại, ta lại ở thời khắc cuối cùng dừng lại.
Đứng lên cho anh, còn chê anh mất mặt không đủ sao? "Anh vui vẻ nở nụ cười:" Nói như vậy em tha thứ cho anh, thật tốt quá. "Anh hôn nắm đấm của anh một cái, sau đó đứng dậy chạy về phía mọi người, vừa chạy vừa nói:" Vu Lam lấy nước trái cây đến, hôm nay anh mời khách tùy tiện uống. "Anh vừa nói tôi theo bản năng khép hai chân lại, từ sáng sớm đến bây giờ Nhã Bình vẫn không cho anh đi tiểu, vốn định mời cô ấy ăn bánh ngọt sau đó cầu xin cô ấy buông tha anh, không nghĩ tới nửa đường giết ra một tên ngốc nào không mở bình nào.
Vừa mới uống nhiều nước trái cây như vậy, hắn lại nói uống đợt này thật gấp gáp, ta hoàn toàn không thể khống chế, nước tiểu vọt tới miệng bị vô tình ngăn trở, phải bình tĩnh, như vậy ta căn bản không thể nhúc nhích, dùng hết toàn lực đem nước tiểu nghẹn trở về, giống như là bàng quang bị rót ngược, đau nhức kịch liệt làm cho ta trong nháy mắt mồ hôi đầm đìa, đúng lúc này một ly nước dưa hấu xuất hiện ở trước mắt ta, Chí Kiệt nói: "Cho dù là ta bồi tội, thống khoái uống đi, ta mời khách." "Hỗn đản! Đừng nhắc tới cái này nữa." Ta hạ giọng nói xong một quyền nặng nề đánh vào trên mặt hắn.
Trong nháy mắt miệng hắn sùi bọt mép hôn mê bất tỉnh, không phải chứ, người này sao lại không nhịn được đánh như vậy, thật sự không có tri giác!
Người đâu, mau giúp tôi, tôi không cố ý.
Chí Kiệt được đưa lên lầu nghỉ ngơi, tôi ngồi ngẩn người bên cạnh Nhã Bình, sự căng thẳng vừa rồi khiến tôi tạm thời quên mất cơn tiểu tiện, Đại Hải từ trên lầu đi xuống sắc mặt khó coi đi tới trước mặt tôi: "Tư Duyên, tôi muốn nói với cô một chuyện, một mình, có thể tới đây một chút không?" Chúng tôi đi tới một góc anh khẩn trương nói: "Kỳ thật cũng không có gì, tôi muốn hỏi, cô và anh ấy, cùng anh ấy, là bạn trai sao?" Tôi lắc đầu: "Không phải, trước kia tôi có một người bạn trai, sau đó chia tay, nhưng không phải anh ấy." Sắc mặt Đại Hải tốt lên rất nhiều, cười nói: "Ha ha ha ha ha, không có việc gì, tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút, thật sự tùy tiện hỏi một chút, như vậy tôi đi rửa xe một chút.Đi ra ngoài.
Anh thật là, thích một người có gì khó, trực tiếp nói cho cô ấy biết không được sao. "Vu Lam nói thầm cầm lấy bánh ngọt lên xe đạp đi giao đồ ăn bên ngoài.
Hắn đang ăn dấm của tôi!
Ta rốt cục kịp phản ứng, mặt thoáng cái đỏ lên.
Tôi kéo tay Nhã Bình nói: "Chúng ta trở về đi, đồ uống uống nhiều quá tôi nhịn không được." Nhã Bình bĩu môi: "Vừa tới, đã có hai anh đẹp trai tìm tới cửa, vì sao không ai chú ý tới chỗ tôi, bản tiểu thư cũng là đại mỹ nữ a." "Đừng đùa với tôi." Nhã Bình trừng mắt nhìn tôi một cái: "Hôm nay rất không vui, vốn tưởng rằng có trò hay để xem, kết quả các người nhanh như vậy đã kết thúc, nghe cho kỹ, muốn đi tiểu cũng được, nhưng cậu phải biểu hiện rất kích thích, chỉ cần ít cũng phải có chút biểu tình rất sảng khoái biết không?" Yêu cầu này cũng quá kỳ lạ, tôi vội vàng gật đầu, nghĩ thầm mặc kệ như thế nào chỉ cần cô ấy để cho tôi đi tiểu là được.
Nhưng Nhã Bình còn nói: "Dù sao cũng là cậu đánh ngất học trưởng, bây giờ để người ta ở lại một mình không tốt, ít nhất cũng phải đợi anh ấy tỉnh rồi nói sau." Nhã Bình nói cũng có đạo lý, nhưng bàng quang của tôi thật sự làm cho tôi thống khổ không chịu nổi.
Nhã Bình ra sân sau tìm Đại Hải nói chuyện phiếm, tôi đi tới phòng khách, ngồi ở trước giường nhìn Chí Kiệt nằm ở trên giường, trong lòng vừa khổ sở vừa ủy khuất thật muốn khóc lớn một hồi.
Qua nửa giờ cậu ấy vẫn chưa tỉnh, nhưng hiện tại tôi cũng không thể cứng rắn kéo Nhã Bình trở về, mặc dù bàng quang trướng chua miễn cưỡng còn có thể nhịn một chút, nhưng lộ trình trở về trường học rất xa tôi không thể kiên trì đi rất lâu, bởi vì xe của Chí Kiệt dừng ở cửa, cho nên xuất phát từ tư tâm tôi muốn cậu ấy tiễn chúng tôi một đoạn đường.
Vu Lam đi vào trong phòng nhẹ giọng hỏi: "Hắn còn chưa tỉnh a?
Tôi gật đầu: "Anh đã trở lại." Trong lúc nhàm chán tôi hỏi: "Anh ấy và các anh hình như rất quen thuộc, trước kia các anh quen nhau sao?" Vu Lam lắc đầu: "Năm ngoái mới quen nhau, nói ra rất dài dòng.
Một năm trước, vào một buổi hoàng hôn, Vu Lam giống như thường ngày đưa đồ ăn bên ngoài về nhà, khi đó trong thành còn không có giống như bây giờ, rất nhiều đường còn chưa hoàn thành thậm chí không có đèn đường, Vu Lam muốn về nhà trước khi trời tối, bởi vậy lựa chọn con đường nhỏ rợp bóng cây gần cửa tây đại học, sắc trời dần tối đi, nhưng miễn cưỡng còn có thể nhìn thấy đường, cô phát hiện phía sau cây có mấy người lúc ẩn lúc hiện, vì thế xuất phát từ tò mò xuống xe lặng lẽ đi qua, phát hiện năm chàng trai đang vây quanh một cô gái, xem tình hình giống như muốn phi lễ với cô gái, trong đó một chàng trai Vu Lam quen biết, là Vương Lỗi thôn bên cạnh trước kia, người ta gọi là Tiểu Thạch Đầu, là một tên côn đồ cả ngày chơi bời lêu lổng, cái này không thể mặc kệ Lam gửi tin nhắn cho anh trai, sau đó chạy ra ngoài muốn ngăn bọn họ lại, không nghĩ tới mấy cậu bé kia đã bị dục hỏa làm cho đầu óc choáng váng, hoàn toàn không nghe khuyên bảo, Thậm chí ngay cả nàng cũng muốn cùng nhau phi lễ, các nàng xé rách cùng một chỗ, cô gái kia rất lợi hại, mặc dù quần áo đã xé rách còn bị thương, nhưng ba đại nam nhân cùng nhau vây công dĩ nhiên không chiếm được bất kỳ tiện nghi gì, mà Vu Lam chính mình lại bị hai người khác dễ dàng chế phục, mắt thấy đại thế đã đi cô gái buông tha chống cự, mấy nam nhân dùng đai vải đem tay các nàng buộc chặt ở phía sau, tiếp theo đem quần áo của các nàng cởi chỉ còn lại có một cái quần lót, trải qua một phen lăn qua lăn qua lăn qua lăn lại mấy nam nhân quyết định tra tấn con mồi trước mắt một chút, cầm lấy bình nước tùy thân rót nước cho các nàng, tuyên bố ai đái quần trước liền xuống tay với người đó, hai nữ hài liều mạng nhịn xuống nước tiểu càng ngày càng mạnh, theo trời hoàn toàn tối đen Thời tiết cũng theo đó chuyển lạnh, Vu Lam bị đông lạnh cả người phát run, mấy người đàn ông vừa hút thuốc vừa nói thô tục khó nghe với các cô: Vu Lam rốt cục nhịn không được tè ra quần, các nam nhân cười to, chỉ là tra tấn các nàng vui đùa, một nam nhân đến trên đường trông chừng, bốn người khác bắt đầu cởi quần, tính khí thô to đem Vu Lam dọa khóc lên, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vật kia ở khoảng cách gần như vậy, ngay khi nam nhân bổ nhào trên người các nàng chuẩn bị cởi quần áo cuối cùng của các nàng, nữ hài kia tránh ra trói buộc dùng sức đẩy nam nhân trên người ra, sau đó một quyền đem nam nhân trên người Vu Lam đánh tới một bên, nàng chỉ đối với Lam nói hai chữ "Chạy mau!" Sau đó một người cùng bốn nam nhân xé đánh lên.
Vu Lam hai tay cột ở phía sau, hơn nữa chân trần căn bản chạy không nhanh, không lâu sau đã bị người đàn ông Bả Phong đuổi theo mạnh mẽ ôm lấy, bởi vì tâm tình kích động, cho nên ai cũng không chú ý phía sau có một chiếc xe hơi chạy tới, thẳng đến khi đèn pha sáng lên mới phát hiện phía sau có xe, một nam sinh đeo kính mắt rất nhã nhặn đi xuống xe, hắn chính là Lâm Chí Kiệt, người đàn ông kia đi tới bảo hắn không nên xen vào việc của người khác, ai ngờ Chí Kiệt dùng gậy sắt giấu ở phía sau đánh hắn trở tay không kịp, người kia sau khi bị đánh ngã Chí Kiệt cởi trói buộc nhìn Vu Lam, lại khoác áo khoác của mình lên người cô, sau đó cầm gậy sắt cùng Vu Lam trở lại trong bụi cây.Tôi không biết.
Cô gái bị ba người đàn ông đặt trên mặt đất, một người đàn ông khác cởi quần lót của cô xuống ngăn chặn miệng cô, ngay tại thời khắc vạn phần khẩn cấp này Chí Kiệt chạy tới, anh ta tiến lên đánh nhau với mấy người đàn ông kia, Chí Kiệt rất linh hoạt bắt đầu hơi chiếm thượng phong, nhưng nhìn ra được anh ta không biết đánh nhau, mấy người đàn ông kia sau khi phục hồi tinh thần lại bắt đầu vây công Chí Kiệt, anh ta lần lượt bị đánh ngã, lần lượt đứng lên, thẳng đến khi kính mắt bị đánh rớt khiến anh ta hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, nhưng Chí Kiệt ôm chặt cô gái trên mặt đất, dùng thân thể ngăn cản người đàn ông có ý đồ phi lễ với cô ấy, vô luận quyền đấm cước đá anh ta cũng không né tránh, còn nói đùa, nói cái gì muốn động thủ với nữ thần của tôi thì phải qua cửa này trước.
Vu Lam nhìn không nổi, cầm lấy tảng đá bên cạnh ném qua, không ngờ hành động này lại chọc giận bọn họ, hai người đàn ông chạy tới vung tay với Lam, Vu Lam ôm lấy đầu ngã trên mặt đất không có sức đánh trả, đột nhiên xé đánh đình chỉ, Vu Lam ngẩng đầu, thấy một người đàn ông bị đánh ngã thật mạnh xuống đất, người còn lại bị biển lớn đè ngã xuống đất đánh cho mặt đầy máu, thì ra biển lớn nhận được tin nhắn của em gái liền cưỡi xe máy chạy tới, phát hiện ô tô đỗ ở ven đường liền theo bụi cây tìm tới đây, hai người khác hẳn là quen biết biển rộng, thấy tình thế không tốt nhanh chân bỏ chạy, Chí Kiệt đeo kính lên đứng lên, không rõ tình huống hắn coi biển rộng là người xấu, một tay ôm lấy Ca ca, hai người ngã sấp xuống đất đánh nhau, vô luận Vu Lam giải thích thế nào song phương đều nghe không lọt, Cuối cùng là cô gái nào dùng thân thể ngăn cản anh trai mới ngăn cản hiểu lầm, Chí Kiệt cũng là khi đó biết tật xấu chảy máu mũi của anh trai, đây cũng là không đánh không quen biết đi.
Nghe xong những gì Vu Lam nói, tôi thật sự vì cô ấy mà toát mồ hôi phẫn nộ nói: "Sau đó vì sao không báo cảnh sát, cái này cũng quá rẻ cho mấy tên bại hoại kia rồi." "Bởi vì ở đây không có cảnh sát." Vu Lam giải thích: "Trước đây trong trấn có một đồn công an, từ khi thành phố thành lập đã dỡ xuống, cảnh sát ban đầu đều điều đến nơi khác, bởi vậy thừa dịp hỗn loạn xảy ra nhiều vụ án phạm tội, bị áp lực, bên thi công mời một công ty bảo an cỡ lớn phụ trách trị an nơi này, cho nên hiện tại thái bình hơn nhiều." "Ai nói thái bình, lần đó bị anh trai cô đánh, hại tôi ở bệnh viện vài ngày, hiện tại lại bị một nữ hán tử đánh." Chí Kiệt che đầu nói gần đây mỹ nữ đều không hiểu ra sao Làm sao vậy, một đám bạo lực như vậy, những mỹ nhân thanh thuần kia đều đi rồi. "Thì ra hắn đã tỉnh. Nghe Vu Lam nói xong hình như tôi cũng không chán ghét nam sinh trước mắt này nữa, ngược lại còn khâm phục cậu ta hơn một chút.
Mấy người nói đùa rất lâu.
Nói chuyện đến buổi chiều, thật sự không còn sớm nữa, không đi bàng quang của tôi thật sự muốn tạo phản, Chí Kiệt đáp ứng đưa chúng tôi trở về, Nhã Bình và Đại Hải trò chuyện rất hợp ý, nhưng sau khi tôi hung hăng trừng mắt nhìn cô ấy một cái thì không tình nguyện rời đi theo.
Đoàn người chúng tôi đi tới cửa, một cô gái mặc đồng phục học sinh vội vã chạy tới đụng phải chúng tôi, không phải người khác chính là Minh Tử Huyên.
Cô thở hồng hộc đi tới trước mặt chúng tôi, giống như Chí Kiệt cúi đầu nói: "Chào học trưởng, ngày mốt chính là lễ khai giảng, hội học sinh phải thống kê số lượng học sinh mới và sổ sách đồ dùng sinh hoạt, em tìm anh cho tới trưa anh quả nhiên vẫn tới đây." Điều khiến em không ngờ tới chính là, thái độ của Chí Kiệt có chút lạnh lùng, anh dùng giọng điệu châm chọc nói: "Không làm thất vọng phó hội trưởng các hạ, em cho rằng anh không gì không làm được, chút việc nhỏ này hẳn là không làm khó được anh." Càng làm em giật mình chính là, Tử Huyên nhìn qua rất cứng rắn ở trước mặt Chí Kiệt trở nên vô cùng ngoan ngoãn, cô cúi đầu ủy khuất nói: "Không làm thất vọng học trưởng, có lẽ là em quá chuyện bé xé ra to".Nhìn ra được hắn vẫn rất để ý cô gái trước mắt này, Lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt nàng nói: "Chạy tới đi, quên đi, chúng ta cùng nhau trở về, ngươi nói đúng còn có rất nhiều chuyện phải làm." Tử Huyên ngẩng đầu vừa muốn mở miệng, đột nhiên phát hiện vết thương trên mặt Chí Kiệt, nhất thời sắc mặt đại biến nói: "Vì sao lại bị thương, không nên gạt ta, ta nhìn ra được đây là bị đánh." Nói xong nàng dùng ánh mắt tràn ngập sát khí quét nhìn chúng ta, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người ta, ta không dám cùng nàng cúi đầu đối diện, nghĩ thầm trực giác của nàng cũng quá chuẩn đi, lần này thảm rồi.
Chí Kiệt vội vàng giải thích: "Không có gì, cùng Tiểu Hải đùa giỡn, không nghĩ tới thật sự bị cậu ta đánh một quyền." Sau đó quay người lại bĩu môi với A Hải, Đại Hải rất nhanh phản ứng lại cười nói: "Không sai, là tôi đánh, người này một chút tiến bộ cũng không có." Tử Huyên thở dài: "Tôi nói các cậu không thể cẩn thận một chút sao, dù sao cũng không phải trẻ con." Vu Lam lúc này đi tới thấy Tử Huyên nói: "Sao lại đi a, Minh tỷ tỷ vào uống ly nước trái cây đi." Cũng may Tử Huyên chỉ là vừa tới khách khí một chút không có ý tứ lưu lại.
Tôi và Nhã Bình ngồi ở phía sau xe, dọc theo đường đi tôi suy nghĩ, cô gái Vu Lam nói thiếu chút nữa bị phi lễ kia đại khái chính là Tử Huyên.
Lúc này Chí Kiệt đột nhiên đưa cho tôi một chai nước khoáng nói: "Nước trái cây vừa rồi mua cho cậu đổ không xứng đáng, cái này xem như bồi thường cho cậu, cầm uống đi." "Không cần." Tôi còn chưa nói xong Tử Huyên quay đầu lại nhìn tôi một cái nói: "Học trưởng lái xe kia, còn không mau tiếp." Nhã Bình cũng bỏ đá xuống giếng nói: "Đúng vậy, cậu không phải khát nước sao." Tôi hung hăng trừng mắt nhìn Nhã Bình một cái, không thể tránh được nhận lấy nước khoáng uống hai ngụm lớn.
Uống từ từ, cái này còn có cái kia. "Chí Kiệt nói xong cười xấu xa nhìn tôi qua kính chiếu hậu.
Ta thiếu chút nữa phun nước ra, hắn nhất định là phát hiện ta đang nghẹn nước tiểu 囧 cảnh cố ý trả thù.
Tử Huyên thản nhiên nói: "Đối với học trưởng phải lễ phép, phải nói cám ơn." Sau đó lại đưa cho tôi một chai nước nói: "Cho tới bây giờ một lần." Bất đắc dĩ tôi nhận lấy nước nhẹ giọng nói: "Cám ơn học tỷ." "Như thế nào nước tôi cho chị không uống sao? Không phải chị khát sao?" Tôi thở dài, mở nắp ra miễn cưỡng uống hai ngụm nhỏ.
Chí Kiệt ha ha nở nụ cười nói: "Quên đi, người ta là học muội mới tới, ngươi không cần dọa sợ các nàng, không còn sớm, ta muốn đi đường tắt." Tử Huyên nhìn ngoài cửa sổ nói: "Được, bất quá đó là đường đá, ta sợ xóc, ngươi lái chậm một chút." Nói xong từ hình ảnh phản chiếu thủy tinh thấy trên mặt nàng lộ ra một loại nụ cười quỷ dị.
Ta kháo, nữ nhân kia chẳng lẽ cũng phát hiện ta đang nghẹn nước tiểu sao?
Xe chạy vốn không nhanh, chậm chút nữa thì không vội chết tôi đâu.
Không nghĩ tới lúc đi qua con đường rợp bóng đá thì xe không giảm tốc độ, lập tức xóc nảy rất lợi hại, muốn ở bình thường cũng không sao cả, nhưng trước mắt tôi chứa đầy một bụng nước, lắc tới lắc lui như vậy căn bản không thể khống chế, nước tiểu từng đợt từng đợt đánh sâu vào thần kinh của tôi, nếu không là phía dưới bị khóa tôi đã sớm nhất tả thiên lý, bàng quang cơ hồ đạt tới đỉnh cao, cảm giác đau đớn chua xót sảng khoái này, thật đúng là làm cho tôi sảng khoái về đến nhà.
Mới vừa có một chút hảo cảm với hắn, hiện tại đã không còn sót lại chút gì, ta thật hối hận một quyền kia đánh quá nhẹ.
Xe rốt cục dừng ở cửa ký túc xá, Tử Huyên nói: "Ngươi thật giống còn không có tiếp thu giáo huấn, còn không đem còn dư lại nước uống, phải biết rằng đối với hội học sinh tinh anh đoàn học trưởng động thủ, như vậy xử phạt đã coi như rất nhẹ."
Xong rồi, lời nói dối của Chí Kiệt không lừa gạt cô ấy, vừa rồi tôi không dám nhìn thẳng ánh mắt của cô ấy cũng đã bại lộ chính mình, đây chính là có tật chột dạ a, bất quá lực quan sát của cô ấy thật đúng là lợi hại, không hổ là phó hội trưởng kiêm chức vụ giám sát và hình phạt quan trọng, tôi phục rồi.
Chí Kiệt muốn cầu tình cho tôi, nhưng tôi không cho anh cơ hội này, một hơi uống sạch nước còn lại, sau đó tôi và Nhã Bình xuống xe, Tử Huyên cũng đi theo xuống nói: "Đứng sau lưng cho kỹ." Cô đi tới trước mặt Nhã Bình nói: "Chu Nhã Bình đúng không, thiên kim của công ty vận tải Thuận Thiên Chu tổng, cha của cậu là chủ tịch trường, sớm muộn gì cậu cũng phải vào hội sinh viên, sau này phải kiểm điểm một chút hiểu không? Sau khi khai giảng, mặc kệ đi đâu cũng phải mặc đồng phục học sinh, đương nhiên nội y cũng vậy, nếu không cho dù là thiên kim của chủ tịch trường cũng phải chịu phạt." Nhã Bình sợ tới mức liên tục gật đầu.
Sau đó đi tới trước mặt tôi: "Em mặc kệ lai lịch của anh là gì, đã đến nơi này nhất định phải tuân thủ quy củ." Cô ấy dán vào tai tôi nhỏ giọng nói: "Vậy mà có thể nhịn không tiểu ra coi như anh lợi hại, lần này buông tha anh, lần sau không được ví dụ nữa." Tôi mỉm cười trả lời: "Cảm ơn chị nhắc nhở, sau này em nhất định phải cẩn thận.
Không khí chợt khẩn trương, tràn ngập mùi thuốc súng.
Chí Kiệt mở cửa sổ xe nói: "Được rồi, còn có rất nhiều chuyện phải làm." Tôi cung kính cúi người bình tĩnh nói một câu "Tạm biệt học tỷ", cô lạnh lùng trả lời một câu: "Còn nhiều việc phải làm." Sau đó lên xe rời đi.
Nhã Bình hít một hơi khí lạnh nói: "Nguy hiểm thật, tôi tưởng các anh sắp khai chiến." Sau đó cô ấy bị bộ dáng của tôi dọa sợ, vì không muốn mất mặt trước mặt bọn họ, tôi đã dùng hết ý chí cuối cùng.
Hiện tại ta ôm bụng mặt đầy mồ hôi, sắc mặt lại càng khó coi, nước mắt đã không thể khống chế chảy xuống.
Nhã Bình lập tức ý thức được vấn đề nghiêm trọng.
Cô ấy đỡ tôi trở lại ký túc xá, sau khi cởi sạch quần áo hai tay bị Nhã Bình dùng băng dính cột ở phía sau, xem ra cô ấy vẫn rất cẩn thận không cho tôi bất cứ cơ hội lợi dụng nào, tôi ngồi trên bồn cầu tách hai chân ra, Nhã Bình cắm ống tiêm chữ thập vào niệu đạo của tôi, cẩn thận nối ống tiêm vào, sau khi dẫn ra hai lần cô ấy đột nhiên dừng lại.
Tôi nghi hoặc hỏi: "Đừng dừng lại, tôi còn có rất nhiều cái kia." Cô ấy kéo quai hàm nhìn tôi nói: "Chính là vẻ mặt bây giờ, dáng vẻ thẹn thùng của anh thật đáng yêu." Cô ấy nhìn cốc đo nói: "Đã một lít rồi, hẳn là không có nguy hiểm, cứ như vậy tiếp tục nhịn, để tôi thưởng thức dáng vẻ của anh." Nói xong bắt đầu vuốt ve thân thể tôi, tôi vội vàng khép hai chân lại, sợ Nhã Bình không thể tự kiềm chế vội vàng nói: "Mau giúp tôi bài tiết không, bàng quang của tôi cần chăm sóc, giúp tôi lấy dịch chăm sóc ra." Nhã Bình nghe xong tò mò dừng tay lại, lấy từ trong rương ra một chai thuốc "Là cái này sao? Phải dùng như thế nào?", "Một viên nước hóa mở ra." Tôi đỏ mặt trả lời: "Sau đó Đến bàng quang của tôi." "Trời ạ, còn có thể chơi như vậy a, ngươi như thế nào không nói sớm." Nàng vừa xuống tinh thần, Ta biết ta đã nói lời không nên nói, hiện tại hối hận cũng không kịp.
Nhưng mặc kệ như thế nào ít nhất nàng giúp ta thả không bàng quang, để cho ta ít nhiều thoải mái một chút.
Sau đó Nhã Bình rót dịch hộ lý vào cơ thể tôi, sau đó dẫn ra rồi lại rót vào, liên tiếp bốn năm lần nói: "Biểu tình khá hơn một chút, chính là như vậy." Tôi hét lớn: "Đủ rồi, dừng tay đi, nếu như anh còn coi tôi là bạn, xin anh đừng tra tấn tôi nữa." Tôi khóc.
Nhã Bình buông ống kim trong tay xuống: "Không xứng đáng, là em quá đáng, em không đúng, anh đừng khóc nữa." Sau đó hung hăng tự tát mình một cái cũng khóc lên.
Làm ơn, hiện tại người chịu tội chính là ta a.
Ta nhẹ giọng nói: "Ta không phải đang trách cứ ngươi, nhưng chúng ta không có khả năng cùng một chỗ." Nhã Bình lau nước mắt giải khai trói buộc của ta nói: "Đồ vật trả lại cho ngươi, ta chỉ muốn hỏi một câu, chúng ta còn có thể làm bằng hữu sao?"
Tôi đứng dậy ôm lấy cô hôn môi cô thật sâu, cô ngơ ngác nhìn tôi nói: "Không phải đang nằm mơ chứ." Tôi lắc đầu: "Không phải, chúng ta vĩnh viễn đều là bạn tốt nhất, chính là đáp án, đồ đạc anh bảo quản đi, đặt ở chỗ anh an toàn hơn.
Đêm khuya tôi nhìn Nhã Bình ngủ say trong lòng, trong lòng vô cùng áy náy, hiện tại tôi đưa mắt không quen, cô ấy là người bạn duy nhất của tôi, cũng là chỗ dựa duy nhất của tôi, cha cô ấy là chủ tịch trường, có thể ở một mức độ nhất định lợi dụng Nhã Bình bảo vệ chính mình, vì sao tôi phải làm như vậy với cô ấy, vì tìm được che chở có rất nhiều phương pháp, mà tôi lại chọn một phương thức quá mức trực tiếp, lợi dụng Nhã Bình ái mộ tôi.
Con người phải lớn lên, theo sự trưởng thành của một số thứ thuần khiết nhất đang chậm rãi đi xa, ví dụ như tình bạn, chúng ta đều không còn là thiếu nữ đơn thuần nữa, thật hy vọng cô ấy trong lòng vĩnh viễn không hiểu được hiện thực này.