chế phục hạ dụ hoặc
Chương 10 - Giáo Viên Múa
Ngày đầu tiên đến gia sư, Hàn Anh yêu cầu Phạm Vĩ không hoài nhắc tới chuyện giáo viên dạy kèm với bạn học khác, miễn cho bạn học cảm thấy lập trường của giáo viên không công bằng.
Phạm Vĩ nghe xong cảm thấy có chút là lạ nhưng cũng có chút đạo lý liền đáp ứng lão sư, trải qua lão sư tỉ mỉ chỉ đạo lý hóa của Phạm Vĩ dần dần có khởi sắc, mặt khác Phạm Vĩ phát giác mình cũng càng ngày càng mê luyến vị thiếu nữ xinh đẹp thanh thuần trước mắt này.
Vì có thể thường xuyên nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Hàn Anh, Phạm Vĩ đem máy quay lỗ kim mua được trước kia cất ở phòng của mình, ghi lại bộ dáng nghiêm túc của giáo viên dạy học cho Phạm Vĩ, dưới lòng hiếu kỳ xu thế Phạm Vĩ còn đem lỗ kim cất ở dưới bàn học, vừa nhìn phong cảnh dưới váy tuyệt vời, mỗi lần đi học đều là nhìn không được uống không được, khiến cho Phạm Vĩ ngứa ngáy khó nhịn, cuối cùng Phạm Vĩ rốt cục nhịn không được, hướng tây hiệu thuốc mua một chai thuốc ngủ, chuẩn bị hướng lão sư xuống tay.
Đợi đến khi giáo viên đến gia sư Phạm Vĩ rất lễ phép bưng một ly nước chanh cho giáo viên uống, đương nhiên bên trong bị Phạm Vĩ âm thầm bỏ thuốc ngủ.
Phạm Vĩ làm bộ như học sinh ngoan, khúm núm nói với Hàn Anh: "Thầy! Em thấy thầy không uống nước, hôm nay là nước chanh, thầy uống ít nhiều một chút, nếu không lãng phí đáng tiếc.
Cảm ơn cậu! Bạn học Phạm Vĩ. "Hàn Anh nói xong liền cầm lấy ly nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Phạm Vĩ nhìn tim đập không thôi, không nghĩ tới sự tình thuận lợi như vậy, lại đến chính là chậm rãi chờ cô hôn mê!
Cả tiết học Hàn Anh dưới sự nhắc nhở của Phạm Vĩ uống vài ngụm, Phạm Vĩ không ngừng quan sát phản ứng của cô, cứ như vậy đợi đến khi tan học.
Kết quả sau khi tan học Hàn Anh lại làm như không có việc gì trở về, tiểu đệ đệ vốn hưng phấn ngang nhiên cứng rắn hạ nửa cờ, thật sự là một đêm thống khổ, tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ bị ông chủ hiệu thuốc lừa?
Phạm Vĩ cầm lấy nước chanh Hàn Anh chưa uống hết chuẩn bị mang đi đổ, lúc này Phạm Vĩ mới phát giác nước chanh căn bản là cả ly đầy ắp!
Hàn Anh kia không phải một ngụm cũng không uống, chỉ là dính dính môi mà thôi, xem ra nhất định lại là chim hoàng oanh đang phá rối, bằng không Hàn Anh đối với Phạm Vĩ cảnh giác hẳn là không nặng như vậy, thật thống khổ a!
Xem ra không thể làm gì khác hơn là sử dụng chiêu đê tiện nhất, lần sau đi học Phạm Vĩ đem lỗ kim cất ở trong WC trong phòng, chuẩn bị đem tình cảnh Hàn Anh đi toilet xấu hổ chụp lại, lại lấy ra uy hiếp cô, xem cô nên làm cái gì bây giờ.
Đương nhiên Phạm Vĩ giống nhau chưa từ bỏ ý định bưng ra hạ dược nước chanh, còn ân cần đối Hàn Anh nói: "Lão sư! ngươi lần trước như thế nào uống được ít như vậy, kết quả ta cả chén cầm đi đổ thật đáng tiếc nha!"
Hàn Anh mỉm cười nói: "Ồ! Thầy không khát, nào, bạn học Phạm Vĩ, ly nước chanh này cho em uống.
Không có biện pháp, giáo viên đều nói như vậy, lúc đi học Phạm Vĩ không thể làm gì khác hơn là uống vài ngụm, đồng dạng vẫn đợi đến tan học, Hàn Anh cứ như vậy trở về, ngay cả WC cũng không đi nửa lần, ngẫm lại cũng đúng, ngay cả nửa giọt nước cũng không uống làm sao có thể chạy WC chứ!
Ai......
Thật sự là đau đến không muốn sống!
Tiểu đệ đệ đáng thương lại giơ cờ trắng kháng nghị Phạm Vĩ, thảm nhất chính là cả buổi tối đều hỗn loạn, đúng như lời cổ nhân nói, hại người hại mình, hại đến chính mình, lần thứ hai xác minh phải nghe lời lão nhân gia mới đúng!
Từ đầu kỳ đến kỳ có thể nói là mọi thứ không thuận lợi, kỳ thật so với các bạn học khác Phạm Vĩ đã tiến bộ hơn rất nhiều, chỉ là chim hoàng oanh đáng hận tìm mọi cách làm khó dễ, cuộc sống của Phạm Vĩ mới có thể khổ sở như vậy.
Nhìn mọi người bị vây khốn bởi áp lực việc học cường đại của trường học, sau khi tan học rất nhiều người đều vào lớp bổ túc, chỉ là bạn học trẻ tuổi khí thịnh nơi đó chịu được cuộc sống trầm buồn như thế, nhao nhao bỏ học bổ túc cùng Phạm Vĩ đi đánh điện, bạn học lớn lên tương đối khôi còn có thể khi dễ nhỏ yếu, sau đó Phạm Vĩ cũng không dám cùng bọn họ chơi đùa, miễn cho bị đánh.
Chỉ là như vậy Phạm Vĩ có thể phát tiết đường ống càng ngày càng ít, mà ở trường học hoặc là sau khi tan học chim hoàng oanh lại đem chính mình làm cho một bộ dáng bất mãn dục cầu, thật sự rất muốn đánh người, nhưng xác thực lại chỉ có phần bị đánh.
Phạm Vĩ bị ép lại đem toàn bộ tâm tư trở về trên người Hàn Anh xinh đẹp thanh thuần, nhớ tới cảnh ngộ của mình kỳ thật rất may mắn, bởi vì có rất nhiều cơ hội có thể thân cận nữ lão sư, nhưng giống như là đá bóng, rõ ràng cũng đã nhảy vào cấm khu, nhưng chính là thiếu một cước phá quan kia, khiến cho trên dưới giơ lên bi thống vạn phần, còn tiếp tục như vậy chẳng những ăn cũng ăn không được, bài tập lại càng đọc không nổi, Phạm Vĩ nghĩ học kỳ này mình xong rồi!
Lúc này trường học đột nhiên sắp xếp chương trình học mới vào cuối ngày thứ tư - - tiết vũ đạo, có thể là trường học cho rằng một đám nam sinh trung học và tiểu học trong nước quá mức hoạt bát hiếu động, luôn gây thêm phiền toái cho trường học, không bằng sắp xếp nhiều hoạt động để giải tỏa tinh lực quá nhiều của bọn họ, nhớ tới trường học dụng tâm lương khổ như thế, Phạm Vĩ liền ngoan ngoãn đến phòng dụng cụ dọn bảng trắng.
Than ôi!
Thật sự là xui xẻo liên tục hai học kỳ đều được chọn làm lớp trưởng, thật không biết chim hoàng oanh nghĩ như thế nào, thành tích nát như vậy còn muốn mình làm lớp trưởng, khiến cho cả lớp tiếng oán giận nổi lên bốn phía, tin vịt mình có một chân với cô, Phạm Vĩ đến mức muốn có một chân, thật ra là có cực khổ nói a, người khác sáu mươi điểm là có thể đạt tiêu chuẩn miễn đánh, Phạm Vĩ làm lớp trưởng đề cao mười phần mới có thể miễn đánh, thật sự là khổ không thể tả.
Bất quá nhớ tới lại là một môn học mới hơn nữa lại không có áp lực về bài tập, nói không chừng lại là một nữ giáo viên xinh đẹp, Phạm Vĩ liền hưng phấn cầm bảng trắng đi theo mọi người đến sân vận động.
Sau khi các bạn học đi vào sân vận động, bầu không khí vốn ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, bởi vì mọi người đang nhìn mỹ nữ trước mắt không chớp mắt, đây không phải là giáo viên dạy múa của chúng ta chứ!
Chào các bạn, tôi là giáo viên dạy múa của các bạn - - Hạ Lâm, sở trường của tôi là múa của các dân tộc, học kỳ này tôi sẽ dạy các bạn mỗi tiết múa thổ phong của một quốc gia.
Phạm Vĩ chấn động, oa một tiếng, thật đúng là mỹ nữ thật to, chỉ là không nghĩ tới hội trưởng giáo viên vũ đạo xinh đẹp như vậy, thân cao ước chừng một mét bảy, mặc một thân áo múa màu đỏ thẫm, trên quần áo còn khảm các loại mảnh kim loại, váy ngắn liền thân còn bồng bềnh, phía dưới lộ ra hai chân khỏe mạnh đều đều nhìn liền làm người ta chảy nước miếng.
Nhất là khi giáo viên làm mẫu các loại bước nhảy, váy ngắn còn có thể theo giáo viên nhảy lên mà tung bay, đùi trắng noãn như ẩn như hiện, thật sự kích thích không gian tưởng tượng vô hạn, kỳ thật người luyện vũ đạo có dáng người thành thục hoàn mỹ như thế cũng không làm người ta kinh ngạc.
Phạm Vĩ cứ như vậy ngơ ngác nhìn lão sư làm mẫu, về phần lão sư đang nói cái gì Phạm Vĩ cũng không nghe thấy, chỉ có thể dùng hai mắt mê hoặc híp híp nhìn lão sư.
Trong lúc bất chợt Phạm Vĩ bị bạn học đẩy ra, lúc này Phạm Vĩ mới hoảng hốt tỉnh táo lại, thì ra là giáo viên gọi lớp trưởng ra làm mẫu.
Thật xấu hổ! May mắn Phạm Vĩ vừa mới rất chuyên tâm nhìn động tác của giáo viên, liền đại khái làm theo một chút, Hạ Lâm còn khen Phạm Vĩ rất nghiêm túc!
Phạm Vĩ đỏ mặt thật sự là ngượng ngùng nở nụ cười.