cày cấy mảnh này đất màu mỡ
Chương 20
Khụ...... Chị dâu sắp đến giờ cơm rồi, nếu không em đi mua cơm trước. "Tôi chủ động mở miệng, muốn thoát khỏi loại xấu hổ hít thở không thông này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Hân nhẹ nhàng cúi xuống, mấy ngày nay lăn qua lăn lại đã làm cho nàng gầy yếu nhìn qua càng thêm nhỏ gầy, cả người giống như là một trận gió vừa qua là có thể thổi ngã.
Tiểu Sơn... có phải anh cảm thấy em giống ngôi sao chổi không... "Uyển Hân vừa nói hốc mắt đỏ hơn phân nửa.
Ta nào ngờ được nàng cư nhiên sẽ nói mình như vậy, lập tức quay đầu chân tay luống cuống muốn giải thích, ai ngờ động tác xoay người quá lớn, cánh tay của ta cọ vào thân trên mềm mại của nàng.
Trong nháy mắt, hồi ức đêm đó tràn vào trong đầu ta, Uyển Hân bị ta đè ở dưới thân thể trơn bóng, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ......
Chỗ ta cư nhiên mơ hồ có chút phản ứng!
Uyển Hân sau khi kinh hô một tiếng ngượng ngùng cúi đầu.
"Chị dâu, chị đừng nghĩ lung tung chuyện không có, cho dù là nhìn thấy cô gái khác bị người ta bắt nạt, anh trai em cũng sẽ xông lên thấy việc nghĩa hăng hái làm!
Ta khẳng định nói.
Uyển Hân đỏ mặt gật gật đầu, xem ra còn chưa khỏi chấn động khi tôi không cẩn thận đụng phải ngực cô ấy, một hồi lâu sau cô ấy mới mở miệng lần nữa: "Vậy còn anh... thấy những người phụ nữ khác bị... cũng sẽ xông vào phòng cứu cô ấy như hôm đó sao?"
Bộ dáng thẹn thùng của Uyển Hân làm cho ta mơ màng bất định, nàng vì sao lại hỏi như vậy, chẳng lẽ nàng đối với ta có ý tứ?
Đột nhiên lĩnh ngộ được suy nghĩ của Uyển Hân, trong lòng ta vừa vui vẻ vừa khổ sở, vui vẻ chính là ta cùng Uyển Hân cũng không phải ta tình nguyện, khổ sở chính là cho dù biết suy nghĩ của Uyển Hân, vì ca ta ta cũng không thể đáp lại nàng.
Chỉ là nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cô ấy, bộ ngực căng thẳng mà hơi kéo, làn da trắng nõn lộ ra trong không khí... Những thứ này đều khiến tôi thiếu chút nữa liền khó có thể tự kiềm chế ôm cô ấy vào trong lòng mình.
Ta đành phải quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn biểu tình có chút thất vọng của Uyển Hân.
Cũng may lúc này mẹ tôi tới, thấy tôi và Uyển Hân đứng ở cửa mở miệng hỏi: "Tiểu Sơn, Tiểu Hân, các cậu đứng ở chỗ này làm gì?
Tôi thu hồi mơ màng của mình, nói với mẹ tôi anh trai tôi đã tỉnh, muốn một mình ở trong phòng lẳng lặng.
Mẹ tôi thở dài, bảo chúng tôi đi mua cơm với bà, sau đó vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh anh trai tôi giống như một người chết không hề có sức sống ngơ ngác nhìn về phía trước, mãi đến khi phát hiện chúng tôi đi vào anh mới kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Mẹ, mẹ đến rồi à?"
Bộ dáng của anh trai tôi làm cho trong lòng tôi cực kỳ khó chịu, anh ấy chính là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa như vậy, coi như là đến lúc này anh ấy còn suy nghĩ đến cảm thụ của người nhà chúng tôi, không muốn để cho một mặt bi ai tuyệt vọng của mình biểu lộ ở trước mặt chúng tôi!
Uyển Hân tự nhiên cũng nhìn ra điểm này, trốn ở phía sau ta len lén lau nước mắt.
Sau khi cơm nước xong, anh trai tôi đột nhiên bảo tôi và mẹ tôi ra ngoài đi dạo, anh ấy muốn thì thầm với Uyển Hân một chút.
Một giờ sau Uyển Hân mới từ trong phòng bệnh đi ra, nhìn thấy tôi, mặt liền đỏ lên, cô ấy bảo tôi đi vào, nói anh trai tôi cũng có vài lời muốn nói riêng với tôi.
Bộ dáng Uyển Hân làm cho ta khó có thể miêu tả, nàng ý vị thâm trường nhìn ta một cái, cái gì cũng không nói.
Trong lòng tôi "lộp bộp" một chút, có phải sau khi anh tôi biết chuyện tôi khôi phục thị lực muốn trách cứ tôi không, đích xác tất cả mọi chuyện tôi làm đều không làm thất vọng anh tôi, cho nên chờ lát nữa đi vào mặc kệ anh tôi muốn đánh chửi tôi như thế nào, tôi cũng sẽ không trả lời một câu.
Ai ngờ đợi sau khi ta đi vào, biểu tình trên mặt ca ta lại là vẻ mặt ôn hòa, không có một chút trách cứ.
Tiểu Sơn tới rồi? Mau tới ngồi xuống đi.
Bộ dáng của anh trai tôi khiến tôi có chút thấp thỏm, không biết rốt cuộc anh ấy muốn nói gì với tôi, chẳng lẽ anh ấy phát hiện tình cảm của tôi đối với Uyển Hân có chút không bình thường sao?
Anh gọi em là chuyện gì?
"Không có chuyện gì, ca chính là muốn hỏi ngươi, ngươi đối với tẩu tử của ngươi thấy thế nào?"
Xong rồi, anh tôi chắc chắn phát hiện chuyện của tôi và Uyển Hân, cho nên mới gọi Uyển Hân và tôi một trước một sau vào phòng thẩm vấn.
Tâm tình tôi bây giờ giống như là khi còn bé bị cha tôi phát hiện trộm tiền trong nhà, nói chuyện cũng có chút không lưu loát: "Chị dâu...... Chị dâu rất tốt a.
Tiểu Sơn ngươi đừng khẩn trương, ngươi thành thật nói cho ca, ngươi rốt cuộc là thấy tẩu tử ngươi như thế nào.
Có lẽ là bộ dáng ôn nhu của anh trai tôi làm cho tôi chậm rãi trấn định lại, chuyện đã đến nước này, làm cho tôi cảm thấy tôi không thể giống như một đứa trẻ trốn tránh trách nhiệm của mình, cũng không thể nói dối anh trai tôi nữa, vì thế cắn răng nhắm mắt nói: "Tôi cảm thấy Uyển Hân là một người phụ nữ rất tốt.
Chần chừ trong chốc lát, ta còn nói thêm: "Ca, ta có thể thay ngươi chiếu cố tẩu tử thật tốt.
Sau khi nói xong ta liền gắt gao nhắm hai mắt lại, không dám nhìn biểu tình của ca ta, ta sợ từ trong ánh mắt của hắn nhìn thấy thất vọng đối với ta.