cao làm lão công thao khóc ta
Chương 1: Mặc tình thú đồ lót bị đưa lên bá tổng giường
"Sạch sẽ không?"
Bạn yên tâm, cô gái này là một sinh viên đại học. Nghe nói vẫn còn là một đứa trẻ. Chúng tôi không bao giờ dám làm việc cho Nghiêm Đổng mà không có tâm.
"Ừm, sau khi xong việc đi đến trang viên nhận phần thưởng đi".
"Ai, vâng vâng!"
……
Nghiêm Minh Xuyên nằm trên giường, sức nóng trong cơ thể khiến anh vô cùng khó chịu.
Bữa tiệc hôm nay hắn tham dự, trên danh nghĩa là một bữa tiệc tối nhưng lại là bữa tiệc mai mối do phụ thân sắp xếp cho hắn.
Các gia đều ít nhiều có tình bạn với Nghiêm gia, nhưng Nghiêm Minh Xuyên cũng không muốn sống theo quy củ như vậy.
Hắn đã theo yêu cầu của phụ thân thừa kế gia sản, trong lựa chọn của vợ hắn hy vọng tuân theo bổn tâm.
Trong cơ thể dục vọng làm cho hắn không nhịn được nguyền rủa một tiếng.
Mẹ kiếp!
Nghiêm Minh Xuyên đứng dậy, đi một đường cởi ra cho đến khi cởi mình ra sạch sẽ. Anh vào phòng tắm để nước lạnh từ trên đầu đổ xuống, sợ rằng chỉ có như vậy mới có thể làm anh giảm bớt.
Sau khi anh bước ra ngoài với chiếc khăn tắm, tất cả đều nhìn thấy một cô gái nằm trên giường của anh.
Hắn tức giận từ đó đến một cái nhấc lên cô gái đắp lên người chăn bông, chỉ thấy cô gái mặc một bộ đồ lót gợi cảm, đột nhiên bị nhấc lên dùng để che giấu chăn bông, cô sợ hãi cuộn tròn lại với nhau, bàn tay nhỏ bé còn vô thức nắm chặt một góc chăn bông nhỏ giọng nói một câu, "Không cần".
Nghiêm Minh Xuyên cười lạnh một tiếng, "Nếu đều đi ra bán còn giả làm linh nữ trinh khiết thật sự thì làm gì?"
"Không phải"... Cô gái trong tiềm thức muốn bác bỏ, nhưng cô nghĩ về sự khác biệt giữa vẻ ngoài của mình và những gì cô ấy bán? Cuối cùng cô ấy buông chăn ra, đứng dậy và quỳ xuống giường.
Cô ấy đã chấp nhận.
Người trước mắt này chính là Nghiêm Minh Xuyên, đó chính là ở thành phố B lật tay vì mây lật tay vì mưa nhân vật.
Chỉ có phục vụ tốt hắn, đệ đệ mới có thể được cứu.
Dùng đêm đầu tiên của cô đổi lấy cuộc sống của em trai, nghĩ thế nào cũng có lợi.
Cô ngẩng đầu nhìn một cái, ánh mắt lạnh lẽo đối với đôi mắt của Thượng Nghiêm Minh Xuyên khiến cho sợ hãi cúi đầu.
Đồ lót tình cảm màu tím trên người cô gái thực sự rất hợp với màu da của cô ấy, Nghiêm Minh Xuyên cẩn thận đánh giá cô ấy để thực sự là một cô gái đánh dấu.
"Ai bảo bạn đến vậy?" Nghiêm Minh Xuyên ngồi trên ghế sofa da thật, nửa dựa nửa dựa vào khí thế của vị trí trên hoàn toàn tự nhiên khiến anh ta chỉ vì một chiếc khăn tắm, trông cũng rất cao quý và độc đoán.
Cô gái không dám ngẩng đầu lên, mà cúi đầu nói chuyện khiến giọng nói của cô nghe có vẻ ngột ngạt.
Không có thời gian.
"Không?"
Không có ai cả. Là tôi tự đến. Cô gái lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, Tổng giám đốc Nghiêm, xin ông.
Hai người bốn mắt tương đối Nghiêm Minh Xuyên đột nhiên lại ngẩn người.
Là cô ấy!
Trong nháy mắt, chuyện năm đó giống như đèn lồng chạy qua tâm trí Nghiêm Minh Xuyên, rất nhiều cảm xúc dâng trào trong lòng nhưng lại bị Nghiêm Minh Xuyên che đậy rất tốt.
"Bạn tên là gì? Bạn đến đây làm gì?"
"Tôi"... Cô gái nhìn một cái Nghiêm Minh Xuyên rồi nhanh chóng cúi đầu, "Tên tôi là Doãn Tuyết Nhi. Tôi đến... tôi đến đây.
Giọng Doãn Tuyết Nhi run rẩy, bởi vì sợ hãi thậm chí nước mắt to lớn rơi xuống. Nghiêm Minh Xuyên trước mặt kẹp chặt cằm cô, "Cô có biết leo lên giường của tôi sẽ có hậu quả gì không?"
Doãn Tuyết Nhi gật đầu, "Cầu xin... cầu xin Nghiêm tổng để lại cho tôi".
Nước mắt của Doãn Tuyết Nhi giống như một lưỡi dao sắc bén, mỗi viên đều giống như một con dao đâm vào trái tim của Nghiêm Minh Xuyên.
Đừng khóc!
Đột nhiên bị hắn như vậy một sau Doãn Tuyết Nhi nước mắt càng ngày càng hung mãnh, Nghiêm Minh Xuyên có chút không biết làm sao đầu óc nóng lên trực tiếp hôn lên.