biểu muội tiểu nhã (sửa đổi cả bộ)
Chương 6
Ngày hôm sau là thứ hai, sáng sớm Tiểu Văn đã đi làm, tôi cùng lão Hà gọi điện thoại xin nghỉ, nói ở nơi khác xử lý chuyện khách hàng còn không về được.
Lão Hà nói đừng thổi nữa, tiểu tử ngươi ngược lại rất biết hưởng thụ, cuối tuần còn chạy ra ngoài chơi, đây là hưởng tuần trăng mật sớm a.
Bị lão Hà nhìn thấu, ta có chút xấu hổ, chỉ có thể liên tục nói phải.
Tôi mang theo Tiểu Nhã đi chợ nhân tài, có lẽ là ngày hôm qua bị lời tôi nói kích thích nhiệt tình, cô ấy khẩn cấp muốn bắt đầu cuộc sống mới ở chỗ này, cho nên, tìm việc làm liền trở thành nhiệm vụ khẩn cấp hàng đầu của cô ấy.
Chợ nhân tài người người nhốn nháo, quả thực còn hơn chợ buổi sáng.
Tôi cẩn thận dạy cô ấy cách chọn công ty, cách trả lời câu hỏi của người khác để giành được cơ hội phỏng vấn.
Tiểu Nhã nghe rất chăm chú, thái độ đối với tôi tự nhiên là phi thường sùng bái.
Cho tới trưa qua đi, Tiểu Nhã cầm vài cơ hội phỏng vấn, cô ấy hưng phấn không thôi, nói chuyện với tôi đều mang theo giọng điệu không giống nhau.
Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm chúc mừng, đây là sơ chiến thắng. "Tôi cười nói.
Tôi dẫn cô ấy đến khách sạn bình thường tôi chiêu đãi khách hàng, còn gọi một chai rượu vang đỏ nhỏ, mùi rượu và thức ăn cũng tinh xảo, tâm tình Tiểu Nhã không tệ, uống một ly rượu mặt đều ửng đỏ, càng thêm tản ra ý nhị mê người.
Chỉ là hóa đơn sau khi ăn xong đã làm cô ấy giật mình.
Oa, ít đồ như vậy đắt như vậy a! "Cô nhỏ giọng nói.
"Đúng vậy, đây chính là Thượng Hải," ta nói, nhìn nàng vẻ mặt kinh ngạc bộ dáng, cười bổ sung nói, "Ta bình thường cũng tới ít đâu, đây không phải là vì ngươi chúc mừng sao?"
Vậy cũng mắc chết người. "Tiểu Nhã lầm bầm.
Thời điểm nên tiêu tiền thì phải tiêu tiền, tiền nếu như có thể mang đến cho ngươi thứ tốt hơn, đương nhiên đều đáng giá tiêu. "Ta nói," Đi thôi, ta mang ngươi thả lỏng một chút, cũng nhìn Thượng Hải một chút.
Tôi dẫn Tiểu Nhã đi dạo một vòng, để cho cô ấy cảm nhận được thành phố lớn mà cô ấy hướng tới.
Tiểu Nhã lúc đầu còn hưng phấn ở trong xe nhìn chung quanh, mà dọc đường lên xe nhiều, nhiều người, khắp nơi chật chội như chợ nhân tài vừa rồi, khi tôi lần thứ ba gặp phải tắc đường, Tiểu Nhã rốt cục cảm nhận được lời tôi nói không sai.
Thậm chí chúng tôi đến khu vui chơi ngồi tàu lượn siêu tốc, đều xếp hàng hai tiếng, tôi cũng có chút buồn bực, hôm nay không phải thứ hai sao, sao khu vui chơi còn nhiều người như vậy, chẳng lẽ là cố ý làm khó Tiểu Nhã của tôi sao?
Tiểu Nhã hiển nhiên đã lâu không ra ngoài chơi, cô ở trên tàu lượn siêu tốc thét chói tai, lớn tiếng ca hát, tựa như bộ dáng nghịch ngợm khi còn bé.
Sau đó lại kích động muốn đi ngồi ngựa gỗ xoay tròn, ta nhìn nàng xoay từng vòng, vẻ mặt đơn giản ngây thơ tươi cười, phảng phất thời gian đảo ngược, lại nhớ tới thời gian vô ưu vô lự khi còn bé.
Tôi vặn mở một chai nước, đưa cho cô vừa mới xuống một thân đầy mồ hôi. Trong mắt cô có một tia kinh ngạc, nói: "Anh, phát hiện anh bây giờ là một người đàn ông rất cẩn thận.
Chỉ vì vặn nắp chai? "Tôi cười nói.
"Cho nên mới nói cẩn thận nha, nào có nam nhân sẽ nghĩ đến cái này." Tiểu Nhã nói, "Ngày hôm qua đi siêu thị ngươi lại còn mua dầu gội đầu sữa tắm lược... Nam nhân như vậy còn chưa đủ cẩn thận sao?"
"Đó không phải là đồ dùng sinh hoạt sao, chẳng lẽ bình thường anh không dùng sao?" tôi nói.
Đàn ông có thể nghĩ đến tỉ mỉ như vậy đương nhiên là ít rồi. "Tiểu Nhã cười hì hì.
Trên đường về nhà, Tiểu Văn gọi điện thoại tới, cô ấy nói hôm nay phải đi công tác, có thể phải ra ngoài vài ngày, bảo tôi ở nhà chăm sóc Tiểu Nhã thật tốt.
Tôi thở dài, thật ra tôi vẫn muốn Tiểu Văn đổi công việc, hoặc là dứt khoát ở nhà chăm sóc tốt cửa hàng internet của cô ấy, kiếm chút tiền tiêu vặt là đủ rồi.
Bởi vì công ty các cô ấy gần đây càng ngày càng bận rộn, ngay cả loại nhân viên nhỏ như cô ấy cũng phải đi công tác, tôi có chút không đành lòng cô ấy quá mệt mỏi, dù sao, công việc của tôi thường xuyên phải chạy ra ngoài, vất vả trong đó tôi hiểu rõ, hơn nữa hai người đều như vậy, ngay cả cơ hội ở cùng một chỗ cũng ít đi rất nhiều, đây cũng là điều tôi không muốn nhìn thấy.
Về đến nhà, quả nhiên Tiểu Văn không có ở nhà, hiển nhiên nàng còn trở về thu thập tùy thân hành lý, xem ra xác thực mấy ngày nay sẽ không trở lại.
Hai lựa chọn, hoặc là ra ngoài ăn, hoặc là ăn mì ăn liền. "Tôi nhìn tủ lạnh trống trơn, buông tay với Tiểu Nhã, nói.
Ra ngoài ăn đắt quá.
Tiểu Nhã hiển nhiên nghĩ tới bữa trưa tôi dẫn cô ấy đi ăn, "Ăn nhiều mì ăn liền không tốt cho sức khỏe, hay là để tôi nấu cơm.
Tôi cầu còn không được, dưới lầu chính là chợ, tôi đi theo Tiểu Nhã dạo một vòng, mua thức ăn trở về, Tiểu Nhã liền thành thạo bận rộn trong phòng bếp, tôi vốn định đi hỗ trợ, Tiểu Nhã lại không chịu, cô ấy nói ngoại trừ đầu bếp, đàn ông không nên xuống phòng bếp.
"Có phải trong nhà ngươi đều là mẹ ngươi xuống bếp, cho nên cho ngươi tạo thành ảnh hưởng này?"
Phải, cũng không phải.
Tiểu Nhã vừa khéo léo thái rau, vừa nói, "Thế giới của đàn ông rất lớn, phòng bếp quá nhỏ, không thích hợp với đàn ông. Nơi này là sân khấu của phụ nữ, một người phụ nữ nếu như ngay cả nhân vật chính của phòng bếp cũng không làm tốt, sao có thể làm nhân vật chính của đàn ông.
Quách Hải Tảo không phải là người phụ nữ như vậy, chị cô ấy lại càng không phải. "Tôi có chút kỳ quái hỏi.
Không phải, không liên quan đến Oa Cư, từ trước đến nay em luôn cho là như vậy. "Tiểu Nhã nói.
Tôi có chút kinh ngạc, con gái bây giờ đều đã sớm lấy không biết nấu nướng làm vinh dự, các cô theo đuổi bình đẳng giới tính, ủng hộ quyền lợi của phụ nữ, phụ nữ có loại ý tưởng truyền thống như Tiểu Nhã, nhất là phụ nữ trẻ tuổi thế hệ mới đã càng ngày càng ít.
Tay nghề của Tiểu Nhã rất tốt, so với Tiểu Văn tốt hơn nhiều, Tiểu Văn thuộc loại phụ nữ có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, nếu như cô ấy bận rộn nhận đơn, sẽ để cho tôi tự mình đi xuống mua thức ăn nhanh ăn, mà chính cô ấy thường thường mấy trái cây coi như là bữa tối.
Cơm nước xong Tiểu Nhã liền trở về phòng bên cạnh, trong lòng tôi rục rịch, giãy dụa thật lâu, cuối cùng vẫn nhịn xuống ý nghĩ đi qua nhìn cô ấy. Ta tắm rửa xong đang chán muốn chết, Tiểu Nhã cư nhiên chạy tới gõ cửa.
"Ngủ không được thật nhàm chán, em qua đây xem TV có được không?"Tiểu Nhã mặc áo ngủ, làm bộ ngây thơ, đáng yêu đến cực điểm.
"Trong máy tính của tôi có phim, có muốn xem không?" tôi đương nhiên sẽ không cự tuyệt cô ấy.
Được. "Tiểu Nhã nói," Em muốn khôi hài, thoải mái, tuyệt đối không được nhìn một nửa khiến em rơi nước mắt.
Đại Thoại Tây Du như vậy? "Ta hỏi.
Nhưng mà nàng cư nhiên ngay cả mạnh miệng Tây Du cũng chưa từng xem qua.
Ta rất tò mò hỏi nàng mấy năm nay làm sao qua được.
Tiểu Nhã nói, lúc đi học ở quê, mỗi ngày đều phải giúp mẹ bận rộn việc nhà, còn phải làm việc nhà nông, sau đó lên đại học, không mua nổi máy tính, mỗi ngày ngoại trừ đi học, phần lớn thời gian khác đều ở thư viện, so với tôi, hoạt động giải trí của bà ít đến đáng thương.
Anh, em chính là em gái nhà quê, sao có thể so với người thành phố của anh. "Tiểu Nhã không quên chế nhạo tôi một chút.
"Đúng rồi, ngươi không phải nói ngươi có bạn trai sao, vậy các ngươi bình thường như thế nào qua?"
Chúng ta là nơi đất khách, một năm cũng không gặp mặt được mấy lần. "Tiểu Nhã lầm bầm một chút.
Tôi dường như hiểu rõ cuộc sống của cô ấy, dứt khoát vậy xem Đại Thoại Tây Du đi, phim kinh điển như vậy còn chưa xem qua cũng là chuyện rất đáng tiếc.
Tiểu Nhã tựa hồ thật sự chưa từng xem qua, dùng lời của nàng mà nói, xem qua rất nhiều đoạn ngắn, nhưng chưa từng xem qua hoàn chỉnh.
Cô bị Châu Tinh Trì chọc cho ngửa tới ngửa lui, thỉnh thoảng xen lẫn "Thì ra những từ thịnh hành trên mạng đều là từ nơi này tới" các loại.
Tôi cũng không quá khắt khe yêu cầu cô ấy có thể xem hiểu câu chuyện của Châu Tinh Trì, trên thực tế tôi cũng đã xem qua nhiều lần mới có thể chậm rãi hiểu được, nếu có thể làm cho cô ấy cười vui vẻ là đủ rồi.
Chỉ là thỉnh thoảng thoáng nhìn đường cong như bóng như hiện trong cổ áo ngủ rộng thùng thình của nàng, sẽ làm cho ta nhịn không được tâm viên ý mã.
Có một câu thơ viết, bạn ở trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong cảnh ở trên lầu ngắm bạn.
Những lời này đặc biệt thích hợp với tình cảnh hiện tại, nhìn cô gái thanh mai trúc mã này, nghe tiếng cười nói nhẹ nhàng của cô ấy, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, tôi có loại cảm giác bị đánh thức trí nhớ.
Giữa chúng tôi tựa hồ cách một bức tường, hay là cách một tầng giấy, tôi không biết.