biểu muội tiểu nhã (sửa đổi cả bộ)
Chương 3
Tan tầm về đến nhà, Tiểu Văn đã làm xong cơm tối.
Tiểu Văn là bạn gái tôi, sau khi tốt nghiệp đại học, theo tôi đến Thượng Hải, phiêu bạt vài năm, hôm nay cuối cùng tôi cũng có thể làm cho cuộc sống của cô ấy khá hơn một chút.
Tiểu Văn thiện lương hiền lành, ngoại trừ thỉnh thoảng có một chút không phóng khoáng, cùng tôi lay chuyển vài lần tức giận.
Khoảng thời gian tôi vừa tới Thượng Hải, theo tôi ngủ trên sàn nhà mấy tháng, thiếu chút nữa cũng không kiên trì được phần tình cảm này.
Tiểu Văn là một người phụ nữ không có cảm giác an toàn, nhất là ở cùng một chỗ với tôi.
Gia cảnh Tiểu Văn không tốt lắm, cha mẹ ly dị từ rất sớm, mẹ gian khổ lôi kéo cô và em trai lớn lên, mục tiêu lớn nhất của cô chính là cho người nhà cuộc sống hạnh phúc yên ổn.
Trẻ con nhà nghèo luôn tự lập tự cường, trẻ con như vậy trong lòng lại cất giấu một tia tự ti không dễ phát hiện, cho nên Tiểu Văn đối với Tiền trời sinh mẫn cảm, cô quan tâm không nhiều lắm, nhưng mỗi một phân tiền đều có thể tính đến chỗ tốt.
Tôi hiểu cảm giác của cô ấy, tiền không phải là tất cả, nhưng tiền có thể mang đến cảm giác an toàn, có thể chống lại sự tự ti trong lòng.
Nghĩ cái gì vậy, chờ sang năm anh tiết kiệm đủ tiền, chúng ta trở về kết hôn được không?
Chúng ta ở vùng ngoại ô mua một căn nhà, mở một cửa hàng nhỏ, cô thì coi như bà chủ, rảnh rỗi thì có thể cùng bạn học cũ của cô ra ngoài dạo phố, chơi mạt chược, được không?
Lần nào tôi cũng xoa dịu cô ấy như vậy. Tiểu Văn sẽ rất nghiêm túc thảo luận hình ảnh tôi miêu tả, cô ấy là một cô gái nhỏ, luôn dễ dàng thỏa mãn.
Tôi nói với Tiểu Văn chuyện của Tiểu Nhã.
"Ngươi quyết định rồi, nếu như muốn ở chúng ta nơi này, ta đây liền đem phòng khách thu thập xuống đi, bất quá ta chung quy cảm thấy có chút không tiện..."
Tôi đã hỏi chủ nhà rồi, bên cạnh có một phòng, tuần trước vừa dọn đi, nếu không tôi thuê trước đi.
Tôi cũng không biết Tiểu Nhã chuẩn bị ở bao lâu, ở cùng chúng tôi tôi sợ ủy khuất Tiểu Văn, cho nên vẫn thuê trước, gần một chút cũng tiện chiếu cố Tiểu Nhã.
Tôi tìm chủ nhà cầm chìa khóa, lúc mở cửa đi vào, bỗng nhiên nhớ tới tình huống mình vừa mới tốt nghiệp tới Thượng Hải, ở trong tầng hầm tối không thấy ánh sáng, mỗi ngày ngủ trên sàn nhà, sáng sớm 5 giờ thức dậy đi bắt xe buýt sớm nhất đến công ty làm việc.
Ta lắc đầu cười cười, lầm bầm lầu bầu nói, ngươi so với ca ngươi hạnh phúc hơn nhiều.
Ngày hôm sau là cuối tuần, tôi lái xe đến nhà ga đón Tiểu Nhã.
Một đường dòng xe cộ cuồn cuộn, kẹt xe không giới hạn.
Lúc đến nhà ga, đoàn tàu của Tiểu Nhã đã sớm đến nhà ga.
Xa xa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mà xa lạ kia, tuy rằng rất nhiều năm không gặp, tôi vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra nữ sinh nhìn chung quanh ở quảng trường kia.
Mũ lưỡi trai, áo thun quần jean, sạch sẽ có chút không ăn khói lửa nhân gian.
Ta hạ cửa sổ xe xuống hướng nàng vẫy tay, trên quảng trường người quá nhiều, nàng cũng không có nhìn thấy, ta dứt khoát lớn tiếng kêu lên: "Lưu Tân Nhã!"
Tiểu Nhã cuối cùng cũng nghe thấy, nhưng mà cô ấy vẫn ngốc nghếch đi một vòng, mới nhìn thấy tôi trong xe. Cô kích động chạy tới, có chút kinh ngạc nói: "Anh, anh mua xe kéo?
Ừ ừ. "Tôi mơ hồ nói.
Xe thật ra là chị tôi tặng tôi, Cruz hơn mười vạn cũng không tính là đắt, tôi vốn không chịu nhận, sau lại ngẫm lại chạy nghiệp vụ ngay cả xe cũng không có quả thật rất bất tiện, hơn nữa Tiểu Văn có đôi khi đi làm không kịp xe buýt, liền tiếp nhận.
Tôi cố ý nói rõ là cho cô ấy mượn, về sau sẽ đưa tiền cho cô ấy - - mặc dù tôi biết cô ấy chắc chắn sẽ không cho tôi trả.
Ngoài cửa sổ xe, một khuôn mặt thanh tú, không trang điểm lộ ra hơi thở tuổi trẻ.
Tiểu Nhã đã trưởng thành, tiểu nữ sinh non nớt trước kia hiện tại đã trưởng thành thành nữ nhân.
Cô mặc áo T - shirt màu da cam bó sát người, dáng người yểu điệu lồi lõm hấp dẫn, tràn ngập hơi thở thanh xuân, quen thuộc lại mang theo một tia xa lạ.
Có người từng nói, bỗng nhiên mọc ra thứ gì đó luôn thô ráp, tỷ như râu mép, nhưng nhìn thấy Tiểu Nhã, những lời này lại bị ta phủ định, bởi vì thân thể Tiểu Nhã bỗng nhiên phát dục đầy đặn lên không chỗ nào không lộ ra ý nhị tươi mát tỉ mỉ.
"Hắc, tiểu nha đầu bây giờ cũng đã trưởng thành đại mỹ nữ rồi, thật thiếu chút nữa không nhận ra." Ta đem tầm mắt từ trên người Tiểu Nhã thu hồi lại, nói: "Sao lại nhìn chằm chằm anh trai ngươi vậy, có phải già rồi không?"
"Già thì không già, chỉ là so với trước kia trưởng thành hơn nhiều, còn béo hơn!"Cô ấy nhìn tôi, cười hì hì.
Đừng nói nhảm nữa, mau lên xe. "Tôi ngắt lời cô.
Tiểu Nhã nói cũng không sai, quản lý nghiệp vụ của mọi người trong công ty, thực tế đều chạy tiêu thụ, xã giao đã trở thành một phần công việc, tuy rằng cồn không gây mê trái tim tôi, bia lại đầy đặn cái bụng rắn chắc năm đó, tuy rằng so với lão Hà Lai tôi xem như gầy, nhưng cơ bụng rõ ràng năm đó hiện giờ chỉ còn lại có hình dáng mơ hồ.
Mỗi ngày tắm rửa xong soi gương, tôi đều cảm khái một phen, sau đó vừa lên bàn lại cùng khách hàng nâng chén cạn nước, mắt cũng không chớp.
Tiểu Nhã giống như chim sẻ mới từ trong lồng thả ra, dọc theo đường đi líu lo không ngừng, nàng không ngừng đưa ra đủ loại vấn đề, rất nhiều chuyện không đâu vào đâu, ly kỳ cổ quái.
Cô rất tò mò về thành phố nổi tiếng, phồn hoa nhưng lại tràn ngập hơi thở văn nghệ trong các loại tiểu thuyết điện ảnh này.
Anh, anh làm việc ở đâu?
Một công ty truyền thông rất lớn, anh thường xuyên có thể nhìn thấy trên TV. "Tôi nói.
Vậy anh nhất định là lãnh đạo lớn đi? "Cô chớp mắt.
Chỉ là một nhân viên nhỏ thôi mà. "Tôi nói.
Không thể nào, không phải anh tốt nghiệp đại học trọng điểm sao? "Cô có chút kinh ngạc.
Tiểu nhân viên cũng không tệ, ít nhất cũng kiếm đủ tiền tiêu. "Tôi nói.
Tiểu Nhã nhìn tôi, hiển nhiên không biết kiếm đủ hoa là khái niệm gì, tôi nói, một tháng hẳn là đủ cho một năm học phí của cậu, cứ như vậy, ánh mắt Tiểu Nhã liền tỏa ra ánh sáng kinh ngạc.
Anh, sau này em có thể sống ở đây không? "Cô nhìn chằm chằm dòng xe cộ qua lại như kiến ngoài cửa sổ, nói.
"Tại sao phải sống ở đây?" tôi nói.
Đây là Thượng Hải lớn, thành phố lớn như vậy. "Cô nói.
Em thích thành phố lớn không? Anh không thích, nhất là Thượng Hải. Chờ em ở đây lâu, sẽ phát hiện nơi này ham muốn vật chất giàn giụa, xốc nổi ồn ào, không có một chút hương vị thuần phác như quê hương.
Ta nói.
Tiểu Nhã đương nhiên không cách nào lĩnh hội cảm thụ của ta, nàng líu lo nửa ngày rốt cục có chút mệt mỏi, dựa vào chỗ ngồi ngủ gật.
Khi tôi quay đầu nhìn, Tiểu Nhã dựa vào chỗ ngồi, bộ ngực phồng lên không hề xứng đôi với dáng người mảnh khảnh, khiến tôi có chút tâm viên ý mã.
Về đến nhà, Tiểu Văn đã dọn dẹp sạch sẽ trong nhà.
Loại động vật nữ nhân này tụ cùng một chỗ luôn hòa hợp hơn nam nhân, không đến nửa giờ, hai nữ nhân phảng phất như khuê mật nhiều năm chưa từng gặp mặt, không có chút cảm giác xa lạ nào.
Khi còn bé tôi chưa bao giờ phát hiện miệng Tiểu Nhã cũng ngọt như thế, từng ngụm một chị dâu, gọi Tiểu Văn tâm tình vui vẻ, rất nhanh hai người liền ở trong phòng bếp vừa thu dọn bữa tối, vừa trò chuyện.
Tôi lại gần nghe một chút, quả nhiên nữ nhân đề tài nhiều, từ quần áo giày dép có thể tán gẫu tới minh tinh bát quái các loại ăn uống vui chơi.
Cơm nước xong tôi dẫn Tiểu Nhã đi siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt, Tiểu Văn không đi, cô ấy muốn trông coi tiệm net của cô ấy, cô ấy nói buổi tối là lúc đặt hàng nhiều nhất.
Từ khi Tiểu Văn mở tiệm net này tới nay, tất cả thời gian rảnh rỗi của cô đều tiêu ở trước mặt, mặc dù mỗi tháng thu nhập chỉ đủ tiền tiêu vặt, nhưng cô vui vẻ không thôi.
Tôi đã từng có lời từ chối, cô ấy sẽ giống như tôi an ủi cô ấy nói, ông xã, dù sao tan tầm cũng nhàn rỗi, kiếm nhiều tiền một chút cũng tốt, nếu không, buổi tối hảo hảo hầu hạ anh có được hay không?
Chị dâu đúng là một người phụ nữ hiền lành. "Ra khỏi cửa, Tiểu Nhã nói.
Ta ha ha cười, vươn tay với nàng.
Chị dâu nhìn thấy sẽ không ghen chứ. "Tiểu Nhã tựa hồ có chút bất an.
"Vậy thì ghen nhiều rồi, chị tôi và mẹ tôi theo tôi ra ngoài, đều là người bên trái, người bên phải."
Tiểu Nhã liền rất nhu thuận kéo cánh tay của tôi.
Muốn mua gì thì cứ lấy, hôm nay coi như anh trai khao em, tất cả đều miễn phí. "Tôi cười nói.
Em cũng sẽ không khách khí, xem ra anh em cũng là người có tiền. "Tiểu Nhã hì hì cười nói.
Dòng người trong siêu thị rộn ràng nhốn nháo, trong xe mua sắm của tôi chất đầy, ngoại trừ đồ dùng sinh hoạt, những thứ khác tất cả đều là các loại đồ ăn vặt.
Lúc tính tiền ta tự nhiên sẽ không để cho nàng trả tiền, nàng liền có chút ngượng ngùng hướng ta làm mặt quỷ nghịch ngợm, tựa như khi còn bé mỗi lần làm sai chuyện giống nhau.
Phòng bên cạnh còn phải dọn dẹp, tôi liền bảo Tiểu Nhã tạm thời ở lại đây một đêm.
Tiểu Nhã có chút từ chối nói cô ấy tự mình đi qua dọn dẹp là được rồi, Tiểu Văn nói không có việc gì, buổi tối em ngủ với anh, để anh trai em ngủ sô pha phòng khách là được rồi.
Vậy sao tốt được, tôi ngủ sô pha là được rồi. Tiểu Nhã lần này kiên quyết không muốn, cô gái nhỏ này, hiển nhiên hiểu không ít thứ, quả nhiên đã trưởng thành.