biểu muội tiểu nhã (sửa đổi cả bộ)
Chương 1
Lần cuối cùng nhìn thấy Tiểu Nhã, đã là sáu năm trước, cho nên khi nhận được điện thoại của cô ấy lần nữa, tôi hơi sửng sốt một chút, sau đó mới phục hồi tinh thần lại.
Trong điện thoại Tiểu Nhã nói, anh tốt nghiệp, em mua vé đi Thượng Hải, nếu không tìm được việc làm, sẽ đầu nhập vào anh.
Thanh âm Tiểu Nhã dịu dàng tươi mát, mơ hồ còn có thể nghe ra âm sắc quen thuộc khi còn bé.
Có người, đừng tưởng rằng thành tích tốt là có thể kiêu ngạo.
Tiếng phó tổng nói chuyện trên sân khấu bỗng nhiên lớn lên, ánh mắt cũng cố ý liếc tôi một cái, lão Hà bên cạnh kéo tôi một cái, tôi vội vàng nói với điện thoại hiện tại có chút bận, đợi lát nữa tôi gọi cho anh.
Công ty chúng tôi rất lớn, lớn đến mức tôi có thể quen biết không đến một phần mười người, đây vẫn chỉ là chi nhánh công ty.
Quy củ công ty càng lớn càng nhiều, cho nên, nhân viên cấp thấp giống như tôi có thể ngồi vào phòng họp rộng rãi này cùng lãnh đạo cấp bậc như phó tổng họp, tự nhiên không dễ có được, tôi thu hồi điện thoại di động, sau đó chuyên tâm ngồi nghe phó tổng ở trên đài nói chuyện.
Lúc hội nghị kết thúc, khi tôi ngẩng đầu nhìn, vừa lúc phó tổng ném tới một ánh mắt hung ác, tôi vội vàng mỉm cười gật đầu với anh ta, coi như là biết sai rồi.
Đi ra khỏi phòng họp, một tay vỗ vỗ bả vai tôi, lại làm cho thần kinh vừa thả lỏng của tôi trong nháy mắt căng thẳng lên. Quay đầu nhìn lại, lão Hà đưa tới một điếu thuốc.
Tôi nhận lấy điếu thuốc, vội vàng kéo anh đến khu hút thuốc, "Để phó tổng nhìn thấy tôi hút thuốc ở khu cấm hút thuốc, lát nữa lại nổi đóa.
Hắn tự châm điếu thuốc, thở ra một hơi nói, "Tiểu tử ngươi còn biết phó tổng hội nổi đóa a?Ở trước mặt phó tổng còn không có quy củ như vậy, không sợ phó tổng khởi xướng bưu đến giết chết ta?"
Xử lý thành tích hàng năm của tôi ít nhất cũng phải mấy trăm vạn. "Tôi cười hắc hắc, ở trước mặt lão Hà tự nhiên không cần băn khoăn nhiều như vậy, khẩu khí nói chuyện cũng thẳng thắn.
Như thế nào, hiện tại trâu bò đúng không? "Lão Hà híp mắt nhìn tôi.
"Cái này gọi là tự tin sao, không phải anh thường xuyên huấn luyện em như vậy sao?" tôi phun ra một hơi thuốc, nói.
Có thực lực mới có thể tự tin, nên cố gắng còn phải cố gắng. "Lão Hà vỗ vỗ bả vai tôi.
Tôi đang định hỏi xem tháng này có thể thêm chút tiền thưởng hay không, Phó tổng bỗng nhiên trở lại, tôi hết hồn hết vía, vội vàng giấu điếu thuốc ở phía sau, may mà ông ta chỉ trừng mắt liếc tôi một cái, sau đó gọi lão Hà đi.
Tôi nhớ tới Tiểu Nhã, nhanh chóng gọi điện thoại lại cho cô ấy.
Tiểu Nhã nói cô đã lên xe lửa, nếu như không có ai tiếp đãi, buổi tối liền ngủ dưới cầu vượt.
Tôi nói vậy không tiện nghi cho những kẻ lang thang kia, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tôi liền hảo tâm thu lưu cậu đi, đợi đến Thượng Hải tôi đi đón cậu.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười ha ha của cô, anh, cuối cùng anh cũng có chút lương tâm.
Vui đùa thì vui đùa, cúp điện thoại, suy nghĩ của tôi cuồn cuộn, những hồi ức nhiều năm kia giống như điện ảnh bị ấn nút phát, chậm rãi triển khai trong đầu tôi.
Tiểu Nhã là em họ tôi, khi còn bé cha mẹ cô ấy làm công ở mỏ quặng xa xôi, ông bà nội lại qua đời rất sớm, cho nên từ nhỏ sống nhờ ở chỗ bà ngoại, mà cha tôi làm việc ở thị trấn, mẹ tôi làm việc ở công ty cung cấp tiêu thụ trên trấn, cho nên tôi bị ở lại trong thôn cùng bà nội sinh hoạt, mà Tiểu Nhã thì trở thành người bạn duy nhất của tôi khi còn bé.
Tiểu Nhã là cái đuôi nhỏ của tôi, ngoại trừ có thể dẫn cô ấy đi chơi, còn có thể giúp cô ấy cái đầu nhỏ đáng thương kia, bởi vì từ nhỏ thành tích học tập của tôi đã rất tốt, theo cách nói của cô ấy, khi còn bé tôi quả thực chính là người cô ấy sùng bái nhất.
Mẹ tôi đến cuối tuần đôi khi sẽ về nhà, sau đó trong túi luôn chứa các loại kẹo điểm tâm hoặc hoa quả, ngoại trừ chia một ít cho hàng xóm xung quanh, còn lại đều là của tôi - - mẹ luôn thiên vị.
Nhưng kỳ thật mỗi lần nàng vừa đi, ta chưa bao giờ keo kiệt cùng Tiểu Nhã mỗi người một nửa.
Khi đó tôi mang theo Tiểu Nhã lên núi đào chim, xuống nước bắt cá, nghỉ hè ở dưới tàng cây trong sân giúp nó làm bài tập nghỉ hè, trừ lần đó ra, lúc nó bị khi dễ tôi còn giúp nó trút giận, cãi nhau với người khác cũng là chuyện thường xuyên.
Bây giờ nghĩ lại, khi đó uy vọng nhà chúng tôi ở trong thôn cũng không thấp, năm đó ông nội tôi là bí thư chi bộ thôn, cố gắng gạt bỏ ý kiến của mọi người tổ chức đào đập chứa nước trong thôn không cẩn thận hi sinh vì nhiệm vụ, ba tôi quân nhân xuất ngũ, chú tôi tốt nghiệp đại học nghiêm túc làm việc ở đơn vị huyện, nhà tôi cũng coi như giàu có, trên bảng xếp hạng các loại sửa đường xây từ đường trong thôn quyên tiền, tên nhà chúng tôi luôn xếp hàng đầu, rất nhiều chuyện trưởng thôn đều phải hỏi ý kiến của ba tôi.
Đối với ta tuổi nhỏ mà nói những thứ kia quá phức tạp, chỗ tốt duy nhất ta có thể lĩnh hội là đánh nhau thắng không có việc gì, thua cũng có thể chơi xấu không chơi không hết, cha mẹ người khác còn thường thường tới cửa nói tốt với nhà chúng ta.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Tiểu Nhã mới tính là mối tình đầu của tôi.
Khi đó không biết cái gì là mập mờ, càng không biết cái gì là tình yêu, càng không biết anh em không thể ở bên nhau, cho dù chỉ là anh em họ.
Bà nội tôi nuôi chó, chúng tôi đều gọi nó là Đại Mao, Đại Mao là đồng bọn trung thành của chúng tôi, ngoại trừ chạy theo chúng tôi khắp núi đồi, thỉnh thoảng cũng bị Tiểu Nhã lấy ra làm tọa kỵ, chỉ là Đại Mao đối với loại công việc này từ trước đến nay khinh thường, mỗi lần Tiểu Nhã vừa mới cưỡi lên, sẽ quăng nó xuống, để lại lúc nó khóc oa oa trên mặt đất, lại sẽ chạy tới dùng mũi đẩy chân Tiểu Nhã.
Có đôi khi Đại Mao sẽ làm chút chuyện khiến chúng tôi xem không hiểu, tỷ như ghé vào trên người chó cái nhà bên cạnh thè lưỡi làm chút động tác kỳ quái, khi đó tôi cùng Tiểu Nhã sẽ chạy tới xem, nhìn một vật thật dài phía dưới Đại Mao thò vào thân thể chó cái kia, còn ra vào qua lại, liền tràn ngập tò mò.
Mỗi lần bà nội nhìn thấy bộ dáng của chúng tôi, sẽ cầm chổi đuổi Đại Mao xuống, sau đó vừa kéo chúng tôi vào nhà, vừa lớn tiếng răn dạy chúng tôi: Trẻ con không mặt không da, nhìn thứ này không sợ xấu hổ sao?
Khi đó, tự nhiên sẽ không có người nói cho chúng ta biết, cái kia gọi là động dục, động dục rồi sẽ giao phối, nhà chúng ta có cái hắc bạch TV, tuổi thơ của ta tiếp nhận rất nhiều tin tức đến từ đài này TV, ngoại trừ phim hoạt hình, chúng ta xem Tây Du Ký, xem Phong Thần bảng, xem Tề Thiên Đại Thánh cầm kim cô bổng hô tới uống lui, Lôi Chấn Tử giang cánh từ trên trời giáng xuống.
Người lớn cũng xem, bọn họ còn xem Mai Hoa Lạc - - khi đó Mai Hoa Lạc của dì Quỳnh Dao đang đỏ thấu đại giang nam bắc, tôi xem không hiểu loại kịch ngôn tình này, hơn nữa mỗi lần xuất hiện các loại hình ảnh nam nữ triền miên, người lớn sẽ nói, đi đi, trẻ con đi ra ngoài chơi, xem loại ti vi này làm cái gì.
Tôi chạy ra, sau đó lặng lẽ ghé vào bệ cửa sổ nhìn, đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ đoạn tình tiết kia, nam chính ôm nữ chính, nằm ngửa trên bàn đá trong sân, sau đó cúi đầu hôn môi cô ấy, ống kính kéo gần lại, các loại đặc tả hôn môi.
"Xấu hổ xấu hổ, nhìn lén đại nhân đánh ba rồi!" sát vách Hắc Mập thấy những này, lớn tiếng cười nhạo ta.
Phi phi, tôi xem diễn xong chưa, tôi đang chờ xem phim hoạt hình đây!
Tôi lớn tiếng giải thích, mặt lại có chút đỏ.
Ta tự nhiên không muốn chính mình đeo một hình tượng như vậy, người càng nhỏ ngược lại càng để ý cái nhìn của tiểu đồng bọn.
Bất quá trong lòng lại đối với hết thảy này tràn ngập nồng đậm tò mò.
Sau đó cùng Tiểu Nhã chơi đùa, ta liền tự phong làm Trụ Vương, Tiểu Nhã là Đắc Kỷ, Tiểu Nhã không rõ Đắc Kỷ là cái gì, ta liền nói chính là ý tứ của hoàng hậu, Tiểu Nhã nói đó có phải là phu thê hay không, ta gật gật đầu, sau đó một bên ôm qua cắn môi của nàng, nói làm phu thê phải làm như vậy, nàng nói ta đây là hoàng hậu có phải về sau có thể chia nhiều đường vừng một chút hay không, ta rộng lượng phất phất tay, đó là đương nhiên!
Vì thế Tiểu Nhã liền cao hứng bừng bừng cùng tôi cắn môi.
Hôn có thơm không, kích thích không, thoải mái không? Không, lúc đó hoàn toàn không có bất cứ cảm giác nào ở trên, chúng tôi chỉ đang bắt chước một hình thức, giống như vợ chồng trên TV.
Tiểu Nhã chưa từng cự tuyệt tôi, đó là một trò chơi ngầm hiểu lẫn nhau, bây giờ nghĩ lại, khi đó địa vị của tôi trong lòng cô ấy hẳn là rất cao, mà khi đó chúng tôi chính là đơn thuần cùng dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Chúng tôi cứ như vậy chậm rãi lớn lên, chậm rãi, bà nội không cho hai chúng tôi tắm rửa cùng nhau, không cho chúng tôi ngủ cùng nhau, tôi cũng bắt đầu chậm rãi chú ý tới, Tiểu Nhã và tôi vẫn không giống nhau - - nam nhân và nữ nhân bất đồng, tỷ như trên cơ quan bất đồng, tỷ như vì sao cô ấy luôn ngồi xổm đi tiểu, mà tôi có thể đứng đi tiểu.
Trước kia lúc ta và nàng đều trần truồng tắm rửa dưới gáo nước của bà nội, ta chưa bao giờ ý thức được những thứ này, thế nhưng theo từng ngày lớn lên, ta liền đối với thân thể của nàng có tò mò.
Có một ngày, tôi từ trong ngăn kéo của ba tôi lấy ra một quyển tạp chí màu sắc rực rỡ, trước mặt tất cả đều là phụ nữ không mặc quần áo, thân thể của họ cùng Tiểu Nhã hiển nhiên có khác biệt rất lớn, tỷ như chỗ đi tiểu cũng có tóc đen nhánh, tỷ như cùng đàn ông làm các loại tư thế kỳ quái, những người đàn ông kia cũng đem đồ đi tiểu đặt ở trong thân thể của họ, giống như Đại Mao cùng chó cái nhà bên cạnh.
Tôi lặng lẽ đưa hình ảnh màu sắc rực rỡ kia cho Tiểu Nhã xem, Tiểu Nhã cũng giống như tôi, bắt đầu tò mò về thân thể của mình, nhất là đôi ngực to lớn trước ngực những người phụ nữ kia, Tiểu Nhã nhìn bộ ngực bình thường của mình, nghĩ về sau cũng sẽ mọc ra hai đống thịt lớn như vậy, liền vẻ mặt kinh hãi.
Khi đó tôi và cô ấy đã tách giường ra ngủ, bà nội ngủ ở phòng bên cạnh.
Buổi tối bà nội xem ti vi một hồi liền buồn ngủ, sau đó tắt ti vi thúc giục chúng tôi đều tự lên giường, liền trở về phòng ngủ.
Tôi sẽ đánh bạo chạy đến trên giường của cô ấy, tôi nghĩ đến hình ảnh trên tạp chí kia, cảm giác cả người đều ngứa ngáy, tay sẽ theo quần áo của cô ấy thò vào, tùy ý tìm kiếm thân thể của cô ấy.
Khi đó Tiểu Nhã đã bắt đầu phát dục, thân thể của nàng lung linh bóng loáng, trước ngực hơi nhô lên, cánh đào nhô lên phía dưới, khe nứt ôn nhuận, làm cho ta cảm thấy mới mẻ bội phần, ta tựa như Columbus phát hiện tân đại lục, đem nàng ôm vào trong ngực, hai tay bừa bãi bơi khắp thân thể tươi mới của nàng.
Tiểu Nhã không thể nghi ngờ đối với loại chuyện khiến tôi cao hứng này cũng cảm thấy cao hứng, cho nên khi tôi thử làm những động tác kỳ quái với cô ấy như trong tạp chí, Tiểu Nhã cũng sẽ không cự tuyệt, cô ấy đỏ mặt nói với tôi, đây chính là chuyện vợ chồng làm đi.
Chúng tôi không có bất kỳ kiến thức tình dục nào, thậm chí tôi còn cho rằng phụ nữ lớn lên sẽ tự động mang thai và sinh con.
Tiểu Nhã cũng không biết nhiều hơn tôi, tất cả tri thức của chúng tôi đều bắt nguồn từ những cảnh triền miên trên TV đen trắng kia, cùng với những hình ảnh không thể hiểu được trên tạp chí.
Mà cái gọi là chuyện vợ chồng của cô ấy, chính là học động tác của những người phụ nữ trong hình, bò lên người tôi, giang chân ra để cho gà con gà con của tôi cùng hạ nhân của cô ấy săn sóc cùng một chỗ ma sát mà thôi - - bởi vì chúng tôi căn bản tìm không thấy cửa vào của người phụ nữ kia trên hình ở đâu, Tiểu Nhã nói, hẳn là phải chờ lớn lên mới có chứ?
Mà đối với tôi mà nói, khoái cảm thân thể hiển nhiên cũng không mãnh liệt, tôi càng thích chính là cảm giác chúng tôi ở cùng một chỗ, giống như tôi và cô ấy thật sự là vợ chồng, mà Tiểu Nhã sau khi đỏ mặt sẽ ghé vào ngực tôi ngượng ngùng nói, về sau tôi chính là người của anh.
Đây hiển nhiên cũng là lời thoại trên TV.