biểu muội tiểu nhã (sửa đổi cả bộ)
Chương 15
Số lần phỏng vấn của Tiểu Nhã rất nhiều, nhưng thủy chung không tìm được công việc hài lòng, hoặc là quá xa, hoặc là điều kiện bình thường, hoặc là không thích hợp với cô.
Tôi thương cô ấy, nhưng dù sao địa vị của tôi ở công ty cũng thấp, không sắp xếp được công việc tốt lắm, đơn giản liền hỏi Tiểu Văn có thể thay cô ấy đề cử đến công ty mình hay không.
Sau khi Tiểu Nhã thất bại nhiều lần, tâm trạng có chút sa sút, tôi nói nhờ Tiểu Văn sắp xếp cho cô ấy cũng không phản đối.
Ngược lại phản ứng của Tiểu Văn lại có chút quái lạ, tựa hồ có chút không tình nguyện, bất quá cuối cùng vẫn đáp ứng.
Vì thế hai người họ cùng nhau đi làm, hai người đều là người phụ nữ rất quan trọng trong cuộc đời tôi, tôi tự nhiên gánh vác vai trò tài xế, mỗi sáng lái xe đưa họ đi làm, sau đó lại quay về công ty.
Cuộc sống một chút liền trở nên không giống nhau, Tiểu Nhã thường xuyên ở trên QQ nói chuyện phiếm với tôi, đề tài từ hôm nay công việc của các cô ấy có bận hay không, cùng Tiểu Văn đi dạo phố ở đâu, đến tan tầm mua đồ ăn gì, buổi tối ai nấu cơm vân vân, thỉnh thoảng còn chụp ảnh công việc của Tiểu Văn cho tôi.
Có đôi khi tôi cũng trêu chọc cô ấy, hỏi cô ấy tối hôm qua có phải lại nghe được giọng nói của Tiểu Văn hay không, Tiểu Nhã dường như đã quen với việc tôi đứng đắn lúc này, khi thì cá tính không đầu đuôi, phần lớn thời gian, khi tôi nói tới những đề tài này, cô ấy luôn giả ngu dùng một đống biểu tượng cảm xúc để qua loa với tôi, thỉnh thoảng khi tâm tình tốt, sẽ trả lời tôi "Anh tối hôm qua khẳng định rất cố gắng" một hai câu.
Có Tiểu Nhã, cuộc sống của chúng ta thoáng cái liền phong phú lên, không còn là tan tầm hai người cậu xem tôi tôi xem cậu, nếu như Tiểu Nhã tan tầm trước, cô ấy sẽ đi mua thức ăn làm cơm chờ chúng ta trở về, buổi tối cô ấy thường chạy tới xem ti vi, hai người phụ nữ ở trên sô pha thảo luận những nội dung vở kịch yếu ớt kia cư nhiên cũng có thể say sưa.
Bình thường nếu như cùng Tiểu Văn tan tầm, sẽ thường xuyên lôi kéo Tiểu Văn cùng đi dạo phố, sau đó gọi điện thoại cho tôi, ha ha cười nói, đêm nay không nấu cơm, nhanh chóng ra ngoài cùng nhau ăn cơm, thuận tiện tới mua hóa đơn.
Cuối tuần, tôi thường xuyên dẫn họ đi du lịch, tuy rằng mỗi lần Tiểu Nhã đều nói, có thể không cần mỗi lần đều làm bóng đèn điện hay không, nhưng cuối cùng đều đi theo chúng tôi, cô ấy tựa như một cô bé đi tới cửa hàng đồ chơi, đối với tất cả mọi thứ trong thành phố này đều tràn ngập lòng hiếu kỳ.
Dần dần, Tiểu Nhã đã quen với cuộc sống ở thành phố này, cô ấy còn quen thuộc với đường phố xung quanh hơn cả tôi, đồ ăn vặt ở đâu ngon nhất, quần áo ở đâu vừa rẻ vừa tốt.
Phòng của Tiểu Nhã luôn được dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề, còn có thể thuận tiện dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp bên chúng tôi, mỗi ngày lúc chúng tôi cùng ba người vây quanh ăn cơm, luôn làm cho tôi cảm thấy rất ấm áp, trong thành phố xa lạ này, bỗng nhiên lại có thêm một tia hương vị gia đình.
Gần đây Tiểu Văn đã rất ít nhắc tới chuyện mua nhà kết hôn, trong mắt tôi, cuộc sống như vậy khiến cô ấy hẳn là sẽ cảm thấy chúng tôi là người một nhà.
Bất quá gần đây công việc của cô tựa hồ có chút bận rộn, có đôi khi tìm cô trên wechat, tin nhắn trả lời cũng có chút ít.
Tôi cũng không quá để ý, thẳng đến có một ngày Tiểu Nhã gửi tin nhắn nói quản lý của các cô ấy muốn từ chức, tôi mới cảm thấy có chút kỳ quái, nhanh hỏi vì sao, là tình trạng kinh doanh của công ty không tốt sao?
Không có, gần đây công ty rất bận. "Tiểu Nhã nói.
"Vậy tại sao lại từ chức?" tôi trả lời.
Không biết, tổng cảm giác gần đây quản lý là lạ, hình như cũng có chút quan hệ với chị dâu. "Tiểu Nhã nói.
Công việc của Tiểu Văn xảy ra vấn đề gì sao? "Tôi có chút nghi hoặc hỏi.
Không biết nói như thế nào, dù sao cũng có chút kỳ quái. "Tiểu Nhã nói.
Sau khi tan ca tôi hỏi Tiểu Văn, Tiểu Văn nói công ty thường xuyên có người từ chức, không có gì kỳ quái.
Không liên quan đến công việc của anh chứ?
Tiểu Văn lắc đầu, "Công việc của em rất tốt, hơn nữa nếu là nguyên nhân công việc, vậy cũng có thể là em từ chức.
Tôi nhìn Tiểu Văn, mặc kệ nó, chỉ cần Tiểu Văn còn khỏe là được.
Tôi cũng không để chuyện này ở trong lòng, chỉ là cuộc sống cùng một chỗ với Tiểu Nhã cũng không kéo dài bao lâu, có một ngày Tiểu Nhã bỗng nhiên nói với tôi cô ấy chuẩn bị đi.
"Ồ, có chuyện gì vậy?" tôi hơi tò mò.
Bạn trai em qua bên này làm việc. "Tiểu Nhã có chút hưng phấn, cũng có chút áy náy nói.
Thì ra bạn trai cô bởi vì công việc điều đến Tô Châu, cũng vì cô tìm một công việc ở công ty, cho nên cô chuẩn bị dọn qua bên kia làm việc, về sau liền ở cùng bạn trai.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, tìm không thấy lý do đến giữ nàng lại, dù sao Tiểu Nhã mỗi ngày ở cùng một chỗ với chúng ta cũng không phải là biện pháp, cũng có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc của mình.
Bạn trai Tiểu Nhã tên là Lư Tam, tôi chưa từng gặp qua anh ta, tôi từng hỏi qua chuyện xưa của cô ấy và bạn trai, Tiểu Nhã nói lúc học đại học có một lần cô ấy sốt cao, anh ta phấn đấu quên mình chạy đến ký túc xá cõng cô ấy đi bệnh viện, sau đó trở thành bạn trai của cô ấy.
Trong miêu tả của Tiểu Nhã, anh cao gầy, đeo kính, làm việc ở một công ty IT nào đó.
Tôi không thể có ấn tượng cụ thể về anh ta, dù sao tôi cũng chưa từng gặp anh ta. Tiểu Nhã vẫn cho rằng anh ta không tệ, ngày đó vốn tôi chuẩn bị lái xe đưa cô ấy qua, nhưng Tiểu Nhã lại nói không muốn làm phiền tôi.
"Vậy làm sao anh qua đó được, anh ấy sẽ đến đón anh chứ?" tôi hỏi.
Em tự mình ngồi xe qua là được rồi, công việc của anh ấy bề bộn nhiều việc, không đi được. "Tiểu Nhã nói.
Bận rộn hơn nữa cũng không thể ngay cả bạn gái cũng mặc kệ, dưới sự truy hỏi liên tục của ta, Tiểu Nhã mới nói, có thể là bởi vì hắn tạm thời còn không muốn nhìn thấy người nhà của nàng - - làm huynh trưởng của Tiểu Nhã, ta coi như là trưởng bối của nàng.
Không muốn gặp tôi?
Đây là tình huống gì?
Tôi tức giận không chỗ phát tiết, nếu như không phải Tiểu Nhã vẫn nói tốt, tôi thật muốn mắng chửi người, như thế nào ngay cả gặp người nhà bạn gái cũng trở thành một loại gánh nặng, nam nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
Tiểu Nhã vội vàng giải thích nói hắn kỳ thật là muốn chờ cuộc sống của mình ổn định, lại đi tiếp xúc với người nhà đối phương, cũng sẽ không bị chúng ta khinh thường.
Tranh chấp thật lâu, Tiểu Văn nói nếu người ta có băn khoăn, vẫn là thông cảm một chút đi, dù sao chúng ta không biết hắn, có lẽ có cái gì khó xử đây?
Tiểu Nhã cũng lần nữa cam đoan mình có thể một mình đi qua, có tình huống gì khẳng định trước tiên gọi điện thoại cho chúng tôi, lúc này mới để cho cô ấy lên xe buýt.
Sau khi Tiểu Nhã đi, cuộc sống lại khôi phục bình thường.
Thành tích công ty không ngừng mở rộng, tôi cũng càng ngày càng bận rộn, có lúc thường xuyên tăng ca đến một hai giờ mới trở về.
Con số trong thẻ ngân hàng của tôi cũng từ từ lớn lên, tôi lặng lẽ đưa chút tiền cho mẹ tôi, để bà có thời gian giúp tôi chọn một căn nhà ở quê nhà, giao tiền đặt cọc trước.
Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ tới việc mua nhà định cư ở Thượng Hải, tôi không thích thành phố này, cũng không muốn cả đời vì một căn nhà mà mệt chết mệt sống. Bắt đầu từ năm 2007, giá nhà ở Thượng Hải tăng lên như ngồi tên lửa. Giá mua một căn nhà ở đây cũng đủ để tôi về quê sống một cuộc sống rất tốt, hơn nữa còn có thể hiếu kính ba mẹ tôi. Dù sao trong nhà chỉ có một đứa con trai là tôi, về phần chị tôi, tuy rằng cũng ở Trường Sa, nhưng tóm lại là gả ra ngoài, coi như là người nhà người khác.
"Chọn nhà gì vậy, để chị cậu hỏi giúp cậu, muốn ở đâu, lát nữa sửa sang lại cho cậu, cuối năm cậu mang Tiểu Văn về kết hôn đi."
Tôi biết mẹ tôi luôn mong tôi và Tiểu Văn sớm kết hôn.
Mẹ, không vội đâu, để con tự làm. "Tôi nói.
"Có phải Tiểu Văn không muốn về nhà sinh hoạt không, nếu không mẹ cho con tiền con đi Thượng Hải mua một căn nhà, cuối năm trở về kết hôn rồi lại qua đó ở."
"Mẹ ơi, mẹ có biết giá nhà ở Thượng Hải là bao nhiêu không?" tôi nói.
"Biết biết, mẹ gọi ba con lên mạng xem rồi, hiện tại hơn hai vạn, một bộ cũng chỉ hai ba triệu thôi mà." Mẹ tôi trả lời vô cùng lạnh nhạt.
"Các ngươi lão nhân gia này còn có thể tùy tiện xuất ra hai ba trăm vạn?"Lần này đến lượt ta giật mình, tuy rằng ta biết nhà ta điều kiện còn qua đi, nhưng thật không biết ba mẹ ta đến cùng có bao nhiêu tiền.
Không đủ thì hỏi chị con thêm chút nữa đi, mẹ và ba con đều có cổ phần trong công ty chị ấy mà. "Mẹ tôi nói.
Quên đi quên đi, cho bạn bè thân thích biết, cha tôi khẳng định lại cảm thấy mất mặt. "Tôi nói," Chúng ta tự mình cố gắng đi, nói với cha, con trai ông ấy không làm ông ấy mất mặt đâu. "Tôi nói.
"Đừng tin những lời đó của ba con, hiện tại ông ấy về hưu ở nhà nhàn rỗi, mỗi ngày không phải đi câu cá thì cũng là chơi cờ với ông Trương đối diện, các con sớm sinh cháu trai cho ông ấy mang theo thật tốt."
Vô luận mẹ tôi nói như thế nào, tôi cũng không tiếp nhận ý tốt của bà, tôi thủy chung kiên trì muốn thông qua cố gắng của mình thực hiện giấc mộng này, những lời tôi nói với Tiểu Văn, tôi một mực cố gắng và lên kế hoạch, hơn nữa, thoạt nhìn mục tiêu này cách thực hiện cũng sẽ không xa.
Vậy được rồi, mẹ nhờ chị con giúp con đi Trường Sa xem, chị ấy làm nghề này, ánh mắt chị ấy tốt hơn chúng ta. "Cuối cùng mẹ tôi cũng không lay chuyển tôi.
Chuyện mua nhà đừng nói với Tiểu Văn, tôi muốn cho cô ấy một bất ngờ. "Cuối cùng tôi không quên thêm vào câu này.
Biết, biết, thanh niên các con thích chơi trò lãng mạn. "Mẹ tôi cười nói.