bị nữ cấp trên thao thành lẳng lơ (gl bách hợp)
Chương 1 hiểu lầm
Dương Mịch vừa mới đi vào công ty đã cảm thấy không thích hợp lắm, đồng nghiệp xung quanh châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, thỉnh thoảng liếc cô một cái, dường như đều đang thảo luận về mình.
Dương Mịch rất nghi hoặc, kéo Lộ Nguyệt ở vị trí bên cạnh sang một bên, nhỏ giọng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lộ Nguyệt nhìn xung quanh không ai chú ý, mới hạ giọng nói:
Cậu xong rồi, chủ nhiệm Lưu muốn gây phiền phức cho cậu!
Chủ nhiệm Lưu?... Vì sao?
Dương Mịch càng mê hoặc, mình và chủ nhiệm Lưu không thù không oán, tại sao phải tìm cô gây phiền phức.
Mọi người đều biết chủ nhiệm Lưu Thi Thi là phu nhân của ông chủ công ty, nổi tiếng là "người phụ nữ đanh đá", mặc dù tướng mạo diễm lệ nhưng làm người cường thế ngang ngược, quan hệ vợ chồng với ông chủ cũng không hòa hợp, hơn nữa vẫn chưa sinh con nối dõi, hơn nữa ông chủ trung niên lực bất tòng tâm, tựa hồ nhiều năm không cùng phòng với chủ nhiệm Lưu, điều này làm cho tính cách quái đản của Lưu Thi Thi càng thêm táo bạo, ngày thường đối đãi với cấp dưới không đánh cũng mắng, người trong công ty đều kính nhi viễn chi với cô.
Tuy nhiên đơn vị của chủ nhiệm Lưu và Dương Mịch không ở cùng một tầng, công việc cũng không giao tiếp, từ khi nhậm chức đến giờ ngay cả gặp mặt cũng chưa từng thấy qua mấy lần, càng miễn bàn có ân oán gì.
Dương Mịch thật sự nghĩ mãi mà không rõ mình đã trêu chọc chủ nhiệm Lưu từ khi nào.
"Cô ấy nghe nói anh có quan hệ với ông chủ của chúng tôi, đang định tìm anh hưng sư vấn tội!"Lộ Nguyệt không kìm được bát quái, kích động hỏi: "Anh thật sự thông đồng với ông chủ sao?
Không có..."Dương Mịch kinh ngạc, đang muốn giải thích thì tổ trưởng đột nhiên bước vào ngắt lời cô.
Dương Mịch! Chủ nhiệm Lưu tìm cô có việc, đến văn phòng cô ấy một chuyến.
Vừa dứt lời, mọi người trong công ty không hẹn mà cùng đưa ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Dương Mịch.
Dương Mịch xấu hổ đáp một tiếng, mang theo nghị luận phía sau đi về phía tầng lầu của chủ nhiệm Lưu.
Dọc theo đường đi Dương Mịch vắt hết óc suy nghĩ loại tin đồn này từ đâu tới, tuy rằng mình quả thật tướng mạo thanh thuần, lại có một đôi ngực to như trâu sữa, tính cách cũng là loại mềm mại mềm mại rất được đàn ông già yêu thích, bởi vì đủ loại nguyên nhân trước kia cũng hoặc nhiều hoặc ít dính vào chút scandal khó hiểu, nhưng quan hệ của mình ở công ty mấy năm nay cũng chỉ có trình độ gặp mặt hỏi thăm, sao lại bị truyền thành có một chân?
Còn đi khách sạn?
Dương Mịch không khỏi nhíu mày, ngủ với lão nam nhân hói đầu bụng phệ, ngẫm lại cũng ghê tởm.
Mang theo trong đầu đầy hoang mang khó hiểu, Dương Mịch đi tới trước cửa văn phòng chủ nhiệm Lưu, hít sâu vài lần, lấy dũng khí gõ cửa.
Vào đi.
Bên trong truyền đến giọng nữ trầm ổn lại lạnh như băng, nghe giọng nói còn có chút tức giận ẩn nhẫn. Dương Mịch dự cảm không tốt lắm, khẩn trương mở cửa đi vào.
Lưu Thi Thi ngồi trên ghế da đen vẻ mặt âm trầm, thấy Dương Mịch đi vào, ý bảo cô đóng cửa lại, lập tức ném một tấm ảnh lên bàn.
Dương Mịch không biết tình huống đành phải làm theo, nơm nớp lo sợ đi qua cầm lấy ảnh chụp xem.
Trên ảnh là cửa một khách sạn, ông chủ đang ôm một người phụ nữ đi vào, người phụ nữ đưa lưng về phía ống kính, giữ lại mái tóc dài giống như Dương Mịch, chỉ lộ ra một chút sườn mặt không thấy rõ, chỉ từ ảnh chụp mà xem gần như giống hệt Dương Mịch.
Đây... Đây không phải là tôi! "Dương Mịch mở to hai mắt, hoảng hốt giải thích.
"Đây không phải ngươi còn có thể là ai!" – Lưu Thi Thi đột nhiên đứng lên, hai tay chống trên mặt bàn, hung hăng trừng Dương Mịch hét lớn.
Dương Mịch bị dọa đến run lên, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp lắp bắp: "Thật, thật sự không phải tôi... Chủ nhiệm Lưu, thật sự không phải..."
Lưu Thi Thi nhìn chằm chằm Dương Mịch từ sau bàn làm việc rộng rãi chậm rãi đi ra, trang phục nghề nghiệp bó sát người khiến dáng người cao gầy của cô càng thêm khí thế, váy bó sát mông màu đen quấn chặt eo ong mông rộng, đôi chân dài mang tất chân màu đen đi giày cao gót nhỏ, từng bước từng bước đi về phía Dương Mịch.
Dương Mịch nhìn Lưu Thi Thi cao hơn mình ước chừng một cái đầu, sợ đến thở mạnh cũng không dám.
Lưu Thi Thi híp đôi mắt quyến rũ đánh giá nữ nhân viên tướng mạo ngây thơ trước mặt này, Dương Mịch nắm chặt hai tay xanh um, ánh mắt ngập nước vô tội lại đáng thương bay loạn, bởi vì khẩn trương khẽ cắn cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng, một đôi ngực lớn đầy đặn chống đỡ áo sơ mi trắng căng phồng, giống như muốn bất cứ lúc nào nhảy ra ngoài, trong hơi thở hai quả bóng thịt nhấp nhô sắc tình, giống như muốn cự tuyệt hoàn nghênh.
"Nhìn dáng vẻ lẳng lơ này của cô chính là một con đê tiện quyến rũ người khác, còn dám mạnh miệng!" – Lưu Thi Thi vung tay một bạt tai đánh vào mặt Dương Mịch.
Dương Mịch bất thình lình bị bàn tay tát ngã xuống đất, ôm mặt một hồi lâu mới hoàn hồn.
Nhưng Lưu Thi Thi cũng không hết giận, cô vén váy lên cưỡi lên người Dương Mịch, một tay bắt lấy cổ cô, phẫn nộ lớn tiếng khiển trách:
Nói đi! Rốt cuộc cô và chồng tôi đã ở bên nhau bao lâu rồi!
Tôi, tôi không có...... Chủ nhiệm Lưu, ngài hiểu lầm rồi......
Dương Mịch bị ấn trên mặt đất mắt rưng rưng lắc đầu phủ nhận, ngay sau đó lại bị một bạt tai.
Chủ nhiệm Lưu, tôi thật sự không có ô ô...... Van cầu anh tin tưởng tôi ô ô......
Gương mặt trắng nõn của Dương Mịch bị đánh đến đỏ bừng, cô dùng cánh tay che trước mặt vừa khóc vừa cầu xin.
Lưu Thi Thi vươn tay xé rách quần áo Dương Mịch, áo sơ mi trắng đơn bạc vài cái liền kéo ra, bộ ngực to mập mạp trắng như tuyết trực tiếp lộ ra.
A! "Dương Mịch thét chói tai che ngực.
Bộ ngực lẳng lơ lớn như vậy, chính là dùng để quyến rũ người khác!"– Lưu Thi Thi lại vung tay tát vào mặt Dương Mịch, Dương Mịch đành phải buông bộ ngực ra đỡ.
Hai cục vú mềm mại lắc qua lắc lại theo động tác giãy dụa của Dương Mịch, khiến cho Lưu Thi Thi càng thêm tức giận trong lòng, cô một tay kéo áo ngực nửa bọc sữa của Dương Mịch xuống, đầu vú trắng nõn to bằng quả táo cũng lộ ra, bàn tay sắc bén của Lưu Thi Thi tát về phía thịt trắng nhìn không sót gì kia.
Bàn tay giòn tan đánh vào bộ ngực mập mạp, sữa thịt như thủy cầu bị đánh cho run loạn.
A a! Chủ nhiệm...... Đau quá! Đừng đánh a a......
Bàn tay liên tiếp tát xuống, Dương Mịch kêu khóc cầu xin tha thứ, một tay che mặt một tay che ngực, nhưng ngực quá lớn căn bản che không được, mảng lớn thịt trắng bị Lưu Thi Thi tát đến phiếm hồng.
Dương Mịch vừa xấu hổ vừa sợ hãi, không ngừng khóc nỉ non giãy dụa.
Nhưng Lưu Thi Thi không hề có ý dừng tay, váy bó mông đã chạy tới eo, mông to mặc quần lót ren màu đen ngồi ở trên người Dương Mịch, ép tới cô không thể động đậy.
Lưu Thi Thi cứ như vậy cưỡi trên người Dương Mịch điên cuồng quạt vú của cô, cũng may phòng làm việc cách âm vô cùng tốt, người trong công ty lại đều e ngại uy nghiêm của Lưu Thi Thi, không ai dám tiếp cận phòng làm việc của cô, nếu không một màn này bị người ta nhìn thấy sợ là sẽ ồn ào huyên náo.