bỉ ngạn hoa
Chương 3
Trên trán Diệp Ngạn khâu bảy mũi.
Mấy ngày nay Diệp Ngạn vừa nhắm mắt lại trong đầu liền hiện lên bóng dáng của cô, Diệp Ngạn nhớ rõ ngày đó cô mặc áo trắng trong đỏ, áo lót bó sát người màu trắng, giày thể thao màu trắng, bên ngoài mặc áo gió màu đỏ.
Diệp Ngạn nhớ rõ khuôn mặt của cô cũng trong trắng lộ hồng, trên khuôn mặt trong trắng lộ hồng cặp mắt tươi sáng mà trong suốt, mũi quỳnh kiểu Trung Quốc, không móc không vểnh, không thiên vị, đường cong sạch sẽ nhu hòa, Diệp Ngạn nhớ rõ lúc nữ sinh nói "Không cần" là cười nói, răng trắng trợn, hai ổ rượu nhàn nhạt nhộn nhạo lên ba quang liễm diễm, cho tới bây giờ còn nhộn nhạo ở trong lòng Diệp Ngạn vung không đi.
Thời khắc mấu chốt nữ sinh cứu mình, sau đó Sính Đình Ngọc đứng ở trước mặt mình nói cho giáo y biết mình thấy việc nghĩa hăng hái làm, nhiều lý do như vậy hẳn là cảm tạ nữ sinh, Diệp Ngạn không biết vì sao mình lại không hỏi tên cô một chút.
Diệp Ngạn vừa nhìn nữ sinh chính là cô gái từ trong thành phố tới, là khoảng cách vô hình giữa thành phố và thị trấn vào một khắc kia khiến Diệp Ngạn quên hỏi tên nữ sinh sao?
Diệp Ngạn không biết, nhưng Diệp Ngạn biết má lúm đồng tiền mê người của cô gái cười rộ lên là thật sự cười ở trong lòng mình.
Diệp Ngạn trước kia biết tất cả nữ sinh đẹp đều dừng lại ở xinh đẹp, nhưng nữ sinh cứu mình lại quên hỏi tên này khiến Diệp Ngạn cảm thấy còn có một loại nữ sinh đẹp mắt gọi là xinh đẹp động lòng người.
Dương Phi là bạn học tốt nhất trong lớp Diệp Ngạn, quan nhị đại, cha là phó chủ tịch quận quản lý thành phố ở một khu nào đó ở Chủ thành, ngủ ở giường dưới của Diệp Ngạn, từ buổi tối giường trên trằn trọc động tĩnh Dương Phi biết Diệp Ngạn xảy ra tình huống, dưới sự ép hỏi của Dương Phi, Diệp Ngạn thừa nhận mình có thể đã yêu một nữ sinh.
"Vậy đi tìm cô ấy đi, dù đào sâu xuống đất ba thước cũng phải tìm được cô ấy, bây giờ là thời đại nào còn chơi trò gì mà yêu anh ở trong lòng khó mở, mỗi ngày anh đều trằn trọc trên giường tôi thì có thể giải quyết được vấn đề gì?"
Dương Phi cảm thấy vô cùng khó hiểu đối với việc Diệp Ngạn ngày ngày trằn trọc trên giường mà không khiển trách mọi hành động.
Diệp Ngạn quyết định đi tìm cô, mặc dù mấy vạn bạn học của D, muốn tìm cô cũng không dễ dàng, nhưng đào ba thước đất luôn có thể tìm ra, Diệp Ngạn quyết định tìm từ học viện nghệ thuật và ngoại viện có nhiều nữ sinh.
Diệp Ngạn đi mua một quyển mới<
Vài ngày trôi qua, Diệp Ngạn không thu hoạch được gì.
Diệp Ngạn bảo Dương Phi cũng giúp mình tìm, Dương Phi nói mình lại không biết cô tìm như thế nào, Diệp Ngạn nói tìm một nữ sinh bình thường không quen biết khó tìm, nhưng tìm nữ sinh xinh đẹp toàn trường luôn có thể, Dương Phi bị nữ sinh xinh đẹp nhất đại học D của Diệp Ngạn khơi dậy lòng hiếu kỳ, vì thế đáp ứng giúp Diệp Ngạn cùng nhau tìm.
Hôm nay, thời tiết sáng sủa ngoài ý muốn, lúc chạng vạng trời chiều vẫn rất đỏ, Diệp Ngạn nhìn trời chiều một chút, nhiều nhất nửa giờ nữa, trời chiều sẽ rơi xuống đỉnh núi phía sau ký túc xá nữ sinh học viện nghệ thuật.
Diệp Ngạn túm lấy<
Diệp Ngạn có chút xuất thần nhìn trời chiều xa xa, đã hơn phân nửa chìm xuống dưới đỉnh núi, mặt đất hẳn là dần dần ảm đạm đi, Diệp Ngạn nghĩ.
Nhưng mà cũng không có, đột nhiên, ngược lại từ phương hướng ký túc xá nghệ viện truyền đến một đạo ánh sáng chói mắt, ánh sáng kia hiện lên màu đỏ khiến Diệp Ngạn tim đập nhanh, từ xa đến gần, Diệp Ngạn mừng như điên, Diệp Ngạn rốt cục nhìn thấy cô, nhìn thấy cô chậm rãi đi tới, mặc áo khoác màu đỏ kia, khi mặt trời chiều dần dần lặn xuống sau núi, Diệp Ngạn biết mặt trời trong lòng rốt cục cũng mọc lên.
Là cô ấy!
Diệp Ngạn đem thân thể vắt ngang trên đường, Diệp Ngạn muốn cho mình giống như một ngọn núi đem toàn bộ con đường này chặn lại, vì để cho cô có thể nhìn thấy mình từ xa, hơn nữa không có đường trốn.
Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy Diệp Ngạn.
Nữ sinh chần chừ một chút, nhưng cũng không dừng bước, chỉ là bước chân chậm lại, cô biết Diệp Ngạn tới tìm mình, từ lúc Diệp Ngạn ở phía sau gọi mình, cô đã biết Diệp Ngạn sẽ tới tìm mình.
Thật ra thì Hoa Mạn Đồng đã sớm quen biết Diệp Ngạn, học kỳ trước ngày khoa Thổ Mộc và viện nghệ thuật giao lưu hữu nghị, Hoa Mạn Đồng liền chú ý tới rất nhiều nam sinh cao cao gầy gầy trong hội trường giao lưu hữu nghị này, trong buổi biểu diễn tài nghệ ca hát khiêu vũ, Diệp Ngạn cùng ngày biểu diễn một kỹ thuật ảo thuật bài tú lơ khơ kinh động toàn trường, Hoa Mạn Đồng đã nghĩ đây là một nam sinh rất đặc biệt, hơn nữa nam sinh có thể chơi ảo thuật đều đặc biệt thông minh.
Ngày đó vốn Hoa Mạn Đồng muốn đi hát một bài của Vương Phi, Hoa Mạn Đồng rất thích bài hát của Vương Phi, nhưng ngày đó bởi vì đột nhiên bị cảm nặng nên cổ họng khàn khàn nên không đi hát, chờ xem xong màn biểu diễn ảo thuật của Diệp Ngạn liền trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Sau đó Hoa Mạn Đồng cũng biết danh hiệu "Đại học D Lữ Lương Vĩ" của Diệp Ngạn từ học viện nghệ thuật truyền tới toàn bộ sân trường đại học D.
Hoa Mạn Đồng chịu ảnh hưởng của cha hâm mộ cuồng nhiệt, từ nhỏ rất thích xem bóng đá, điều này rất hiếm thấy trong số các nữ sinh, lúc đội đại tá D có trận đấu, Hoa Mạn Đồng luôn tìm thời gian đi xem.
Đội trường có một tiền đạo vóc dáng cao có tốc độ rất nhanh, giỏi về đột phá bóng, đội viên cầm bóng đều thích chuyền cho anh, Hoa Mạn Đồng cảm thấy bóng dáng tiền đạo này rất quen thuộc, cho đến khi nghe được đồng đội trên sân lớn tiếng hô "Diệp Ngạn Diệp Ngạn" mới biết được tiền đạo này chính là "D đại Lữ Lương Vĩ" Diệp Ngạn.
Từ đó về sau Hoa Mạn Đồng đi xem trận đấu của đội trường có thêm một lý do, xem Diệp Ngạn, xem "Đại học D Lữ Lương Vĩ".
Hoa Mạn Đồng thích yên tĩnh, đi sân bóng luôn thích tìm một góc yên tĩnh ngồi trên khán đài, có đôi khi sẽ đánh một cái ô, có đôi khi không đánh.
Hoa Mạn Đồng đã xem qua vài trận đấu của đội tuyển trường có Diệp Ngạn như vậy, Diệp Ngạn lại không phát hiện có một nữ sinh học viện nghệ thuật luôn ngồi ở góc khán đài nhìn mình đá bóng.
Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn ở cổng trường, có lẽ Diệp Ngạn vĩnh viễn cũng sẽ không biết bí mật này.
Mỗi lần thi đấu xong, Hoa Mạn Đồng đều nhìn thấy có rất nhiều nữ sinh vây quanh Diệp Ngạn cầm khăn lông đưa nước, trong lòng Hoa Mạn Đồng luôn cười cười, giống như tất cả đều không liên quan đến mình, Hoa Mạn Đồng cảm thấy mình chỉ quan tâm Diệp Ngạn trên sân bóng là đủ rồi, Diệp Ngạn bên ngoài sân bóng thuộc về thế giới mà anh nên thuộc về, Hoa Mạn Đồng chưa từng nghĩ tới thế giới của mình và Diệp Ngạn sẽ có cái gì cùng xuất hiện.
Diệp Ngạn giờ phút này ở trong lòng Hoa Mạn Đồng, chỉ là cậu bé cao cao, đẹp trai, thông minh đặc dị, đá bóng rất khá, nhưng cũng không biết cũng căn bản không nghĩ tới muốn đi làm quen.
Hoa Mạn Đồng cảm thấy loại cảm giác này rất tốt, mỗi lần thi đấu xong nhìn thấy bóng lưng Diệp Ngạn biến mất ở xa xa, Hoa Mạn Đồng cũng có một loại ưu thương nhàn nhạt, nhưng loại ưu thương này là động lực thúc đẩy mình đi tới sân bóng tiếp theo, lại hoàn toàn không có chút hỗn loạn đối với cuộc sống của mình.
Biết anh ta, có thể nhìn thấy anh ta trên sân bóng là đủ rồi.
Hoa Mạn Đồng biết đây không phải là tình yêu, mà là một loại tình cảm mông lung của thiếu nữ.
Loại tình cảm này nhàn nhạt đến, theo thời gian trôi đi lại nhàn nhạt đi, có lẽ thật lâu thật lâu về sau, Hoa Mạn Đồng cũng sẽ không nhớ rõ trong lòng mình còn từng dừng chân qua tình cảm đối với một nam hài căn bản không quen biết.
Trong Mịch Mịch đã định trước, nếu không phải trước cổng trường gặp phải chuyện ngoài ý muốn Diệp Ngạn thấy việc nghĩa hăng hái làm, tình cảm thiếu nữ như Hoa Mạn Đồng có lẽ vĩnh viễn sẽ không có cơ hội thực hiện thành tình yêu khắc cốt ghi tâm cả đời.
Lần này ngoài ý muốn, để cho Hoa Mạn Đồng biết nam sinh cao cao, đẹp trai, thông minh đặc dị, bóng đá đá rất khá này, còn đặc biệt chính nghĩa cùng dũng cảm.
"Đồng học, lần trước thật sự rất cảm tạ ngươi, ta còn không biết tên của ngươi đâu?"
Nhìn thấy cô gái mình tìm kiếm mấy ngày chân thành đi về phía mình, Diệp Ngạn vội vàng vàng tiến lên đón, giờ này khắc này, không có gì quan trọng hơn việc biết tên cô.
Hoa Mạn Đồng. "Hoa Mạn Đồng chần chừ đi tới, nhàn nhạt cười hào phóng nói ra tên của mình, lúm đồng tiền theo đó nhộn nhạo.
Hoa Mạn Đồng, trong lòng Diệp Ngạn lặng lẽ nhắc tới, có phải tất cả nữ sinh xinh đẹp đều có một cái tên xinh đẹp như thế hay không.
Sau đó Hoa Mạn Đồng khẽ nhíu mày, nhìn trán Diệp Ngạn, rất quan tâm hỏi: "Kim khâu trên đầu còn chưa cắt chỉ?
Không có việc gì không có việc gì, vừa vặn ngày mai đi cắt chỉ.
Diệp Ngạn cũng cười, nụ cười của Diệp Ngạn không có lúm đồng tiền, nhưng cũng trắng trợn như vậy, khóe miệng mạnh mẽ mạnh mẽ, "Ách, tôi thấy quyển sách kia của anh bị vết máu nhuộm bẩn, tôi mua lại một quyển tặng anh.
Nói không cần đâu. "Diệp Ngạn hai tay cầm sách đưa tới trước mặt Hoa Mạn Đồng. Hoa Mạn Đồng nhận sách nhìn một chút, sau đó như có điều suy nghĩ hỏi," Sao cô biết tôi ở học viện?
Em không biết, em chỉ tìm anh khắp nơi ở đại học D, đã tìm mấy ngày rồi, em còn bảo bạn học giúp em tìm, lúc này cậu ấy còn đang ngồi canh ở ngoại viện. Đúng rồi, em còn phải gọi điện thoại nói em tìm được rồi.
Hoa Mạn Đồng lần nữa nở nụ cười, cảm thấy cái này trường bóng đá đội tiên phong không chỉ có cao cao, đẹp trai, thông minh đặc dị, bóng đá đá được rất khá, chính nghĩa cùng dũng cảm, còn đặc biệt thành thật đáng yêu.
Trời chiều rốt cục cũng hạ xuống đỉnh núi, lúm đồng tiền của Hoa Mạn Đồng lại giống như mặt trời dập dờn trong lòng Diệp Ngạn, Diệp Ngạn cảm giác không khí đều say, xung quanh vẫn có tốp năm tốp ba bạn học cùng cười nói đi qua, nhưng cố ý đều đi vòng quanh Diệp Ngạn và Hoa Mạn Đồng, các bạn học đều nhìn ra được, không tới hai ngày nữa trên đường tình yêu D sẽ có thêm một đôi uyên ương.
"Ngày mai em có rảnh không?" cuối cùng Diệp Ngạn cũng lấy hết dũng khí, nhớ tới Dương Phi bây giờ đã là niên đại nào rồi, còn chơi trò gì nữa, yêu em ở trong lòng khó nhắc nhở.
Sao vậy? "Hoa Mạn Đồng ngẩng đầu nhìn Diệp Ngạn.
"Ngày mai em phải cắt chỉ, anh có rảnh đi cùng em không?" nói xong Diệp Ngạn cũng kinh ngạc vì mình lại đưa ra yêu cầu vô lý như vậy.
Hoa Mạn Đồng không nói gì, chậm rãi cúi đầu, cúi đầu lông mi thon dài cũng không ngăn trở hai mắt tươi sáng và trong suốt, nhưng Diệp Ngạn nhìn thấy nụ cười của Hoa Mạn Đồng chậm rãi ngưng kết...
Diệp Ngạn khẩn trương lên, hối hận vì sao mình lỗ mãng như vậy, vốn không quen biết bình sinh, người khác dựa vào cái gì phải cùng ngươi đi cắt chỉ?
Thẳng đến khi nhìn thấy Hoa Mạn Đồng chậm rãi, một lần nữa ngẩng đầu lên, hai tay đem Diệp Ngạn đưa cho sách nâng ở ngực...
Một khắc kia, Diệp Ngạn hiểu được Hoa Mạn Đồng nâng lên không phải sách mình tặng, mà là trái tim mình tặng.
Hết thảy đều là an bài tốt nhất, nếu như không có sự giao lưu hữu nghị giữa khoa Thổ Mộc và học viện nghệ thuật, nếu như Hoa Mạn Đồng không có một người cha hâm mộ cuồng nhiệt, nếu như Diệp Ngạn thấy việc nghĩa hăng hái làm ở cổng trường trùng hợp không bị Hoa Mạn Đồng dũng cảm nhìn thấy, thậm chí, nếu như Diệp Ngạn không cao 1m8, không đẹp trai như Lữ Lương Vĩ, không có kỹ thuật thần kỳ có thể đem tiểu ma thuật bài tú lơ khơ chơi đến xuất thần nhập hóa, đương nhiên nếu như Hoa Mạn Đồng không có thân thể cao 1m7, không cười rộ lên lúm đồng tiền có thể nhộn nhạo lòng người, hết thảy tất cả, cho dù có một người nếu như không phải thật, Diệp Ngạn và Hoa Mạn Đồng có lẽ chỉ có thể sát vai trong hàng ngàn hàng vạn sinh viên đại học D.
Nhưng rất nhiều năm rất nhiều năm về sau, Diệp Ngạn thà rằng sau khi Hoa Mạn Đồng hai tay nâng sách lên, không gật đầu đồng ý cùng mình cắt chỉ...
Như vậy, Hoa Mạn Đồng cuối cùng sẽ không trở thành bạn gái của mình.
Ngày hôm sau, khi Hoa Mạn Đồng đưa Diệp Ngạn đến phòng y tế cắt chỉ, bác sĩ trường không cho Hoa Mạn Đồng lảng tránh, vừa tháo vừa khen Diệp Ngạn tìm được một cô bạn gái xinh đẹp tri kỷ, ngay cả cắt chỉ cũng đến cùng anh. Lúc bác sĩ trường nói Hoa Mạn Đồng là bạn gái của mình, Diệp Ngạn lén nhìn Hoa Mạn Đồng một chút, thấy Hoa Mạn Đồng chải mặt liền đỏ lên.
Hoa Mạn Đồng nhìn chằm chằm vết thương Diệp Ngạn cắt chỉ, không hề có cảm giác sợ hãi.
Trái tim Diệp Ngạn đập thình thịch, sắp nhảy ra khỏi tâm khảm, Diệp Ngạn thấy tay Hoa Mạn Đồng buông xuống bên cạnh, đầu ngón tay gần trong gang tấc với đầu ngón tay mình, Diệp Ngạn nhắm mắt lại, đưa tay qua giữ chặt tay Hoa Mạn Đồng......
Khi Diệp Ngạn giữ chặt tay mình, thân thể Hoa Mạn Đồng khẽ run lên, muốn dời đi không phải đã không kịp, mà là bởi vì cảm thấy có một loại cảm giác điện giật từ đầu ngón tay tràn qua toàn thân, đó là lần đầu tiên Hoa Mạn Đồng nhận được cảm giác điện giật từ một nam sinh chân thật.
Cái loại cảm giác điện giật này cực kỳ giống tình yêu, có đôi khi tình yêu chính là thần bí khó lường như vậy, lại tới lại đơn giản như thế.
Diệp Ngạn kéo tay Hoa Mạn Đồng, mãi cho đến tối lúc đưa cô về ký túc xá vẫn không buông ra, đến cửa ký túc xá Diệp Ngạn vẫn không yên tâm tay mình nắm có phải là tình yêu hay không, vì vậy cẩn thận từng li từng tí, thâm tình hỏi: "Đồng ý với anh, làm bạn gái của anh được không?"
Hoa Mạn Đồng xấu hổ cúi đầu, lòng bàn tay bị Diệp Ngạn nắm lấy, mồ hôi vừa ướt, ướt vừa khô, nghĩ thầm còn phải làm thế nào mới tính là bạn gái đây?
Vì thế nhịn không được thấp giọng Oanh Oanh nói: "Tay đều bị em nắm đau rồi.
Lúc nói Hoa Mạn Đồng cúi đầu mỉm cười, mặt có vẻ thẹn thùng, tức giận có cảm thán thưa thớt, giờ này khắc này, Diệp Ngạn dù là thẳng nam sắt thép, cũng hiểu bộ dáng thẹn thùng kia là trái tim thiếu nữ.
Tình yêu vườn trường luôn tốt đẹp như vậy, từ năm thứ hai đại học đến khi tốt nghiệp, Diệp Ngạn và Hoa Mạn Đồng dắt tay nhau đi qua ba năm, thư viện, đường tình yêu, sân vận động, căn tin khắp mọi ngóc ngách của đại học D đều để lại bóng dáng Diệp Ngạn và Hoa Mạn Đồng dựa sát vào nhau, mỗi một lần Diệp Ngạn đá bóng xong đưa nước lấy khăn mặt cho anh cũng biến thành dành riêng cho Hoa Mạn Đồng, đã không còn ong bướm oanh yến yến vây quanh "Đại học D Lữ Lương Vĩ".
Mà đội ngũ hoa khôi trường đẹp nhất trong lịch sử đại học D, từ trong trường xếp hàng ra ngoài trường, từ thanh niên ưu tú trong trường đến con cháu nhà giàu bên ngoài trường người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nối liền không dứt, nhưng ở trước mặt Hoa Mạn Đồng trong lòng đều nhất nhất vấp phải trắc trở.
Diệp Ngạn cảm thấy làm một sinh viên khoa học tự nhiên rất cố gắng, nhưng bởi vì tình yêu vẫn viết một bài thơ thâm tình đọc thuộc lòng Hoa Mạn Đồng: "Em là lá, anh là hoa, nguyện lá và hoa vĩnh sinh bảo vệ lẫn nhau.
Hoa Mạn Đồng cũng hạnh phúc nói với Diệp Ngạn: "Lá ở đâu, hoa sẽ giữ nhà ở đó..." Nói xong Diệp và Hoa ôm nhau hôn trong rừng cây nhỏ trên con đường tình yêu, đó là nụ hôn đầu tiên của lá, cũng là nụ hôn đầu tiên của hoa, nụ hôn đầu tiên có lẽ là một người nguyện ý nắm tay cả đời mới là bộ dáng nên có của tình yêu.
Như gió xuân tràn qua bốn mùa, như suối nước ngọt thấm qua trái tim, nhiều năm sau Diệp Ngạn vẫn còn nhớ lần đầu tiên ngửi thấy đôi môi ngọt ngào của Hoa Mạn Đồng đã say như thế nào, nếu như thời gian có thể quay ngược, Diệp Ngạn muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc đầu tiên hôn Hoa Mạn Đồng...
Năm hai đại học, Hắc Ngưu đột nhiên gọi điện thoại cho Diệp Ngạn nói muốn ra ngoài lang bạt, trước khi đi hẹn Diệp Ngạn cùng ăn một bữa cơm, ăn cơm hẹn ở một quán cơm nhỏ gần đại học D, Diệp Ngạn dẫn Hoa Mạn Đồng đi.
Mà lần này Hắc Ngưu là một người tới, nhìn thấy Diệp Ngạn dẫn theo bạn gái đến cũng không khiếp sợ, nhìn thấy Diệp Ngạn cư nhiên dẫn theo cái có thể nói là toàn thành phố, có lẽ có thể xưng là toàn thế giới xinh đẹp nhất bạn gái đến mới khiếp sợ đến tròng mắt đều lăn ra ngoài.
Lúc Diệp Ngạn giới thiệu cố ý gọi Hoa Mạn Đồng là bạn gái chứ không phải con ngựa, bởi vì Diệp Ngạn và Hắc Ngưu cùng tuổi nhưng tháng lớn, giới thiệu xong Hắc Ngưu cung kính gọi một tiếng chị dâu.
Về chuyện bạn gái và con ngựa, Diệp Ngạn lập tức giải thích với Hoa Mạn Đồng. Hoa Mạn Đồng gật đầu cười, nói một câu thản nhiên: "Chuyện giữa đàn ông các người tôi không hiểu.
Diệp Ngạn cũng thuận thế tát con mẹ nó, Hắc Ngưu chưa bao giờ coi phụ nữ ra gì: "Ngựa có thể đổi bất cứ lúc nào, bạn gái không thể đổi.
Diệp Ngạn và Hắc Ngưu uống rất nhiều bia, Hoa Mạn Đồng ở bên cạnh không nói gì, luôn mở rượu cho bạn trai và anh em của anh ta, chỉ là lúm đồng tiền trên khóe miệng nhợt nhạt, lúc ẩn chợt hiện.
Là chị dâu mở rượu càng say lòng người, hay là khóe miệng chị dâu hai lúm đồng tiền như đóa hoa kia làm cho người ta mê say, không biết vì sao Hắc Ngưu rất có thể uống rất nhanh liền uống say, bình thường Diệp Ngạn uống rượu là uống không thắng Hắc Ngưu, đây là lần duy nhất trong trí nhớ của Diệp Ngạn Hắc Ngưu uống say.
Diệp Ngạn đỡ Hắc Ngưu uống rượu say đến một lữ xá nhỏ gần đại học D thuê một gian phòng cho Hắc Ngưu ngủ, lại nhìn thời gian đã mười hai giờ đêm, ký túc xá trường học đã không về được.
Bất đắc dĩ Diệp Ngạn đành phải thuê một gian phòng khác, lúc thuê phòng bà chủ tổ tình yêu ý vị thâm trường nhìn Diệp Ngạn và Hoa Mạn Đồng, trong ngoài đại học D đều biết, tổ tình yêu là nơi lựa chọn hàng đầu của rất nhiều cặp tình nhân sinh viên đại học D ăn trộm trái cấm, không chỉ bởi vì tên tổ tình yêu, mà còn bởi vì nơi này rẻ, sạch sẽ, không có phòng tiêu chuẩn, ông chủ khôn khéo tỉ mỉ đem mỗi một gian phòng đều trang hoàng thành phòng ngủ ấm áp trong nhà chỉ có một cái giường đôi.
Diệp Ngạn đưa Hoa Mạn Đồng vào phòng mở cửa phòng, ngay tại cửa Diệp Ngạn đặt Hoa Mạn Đồng vào trong ngực, trong nháy mắt bốn môi quấn lấy nhau, Diệp Ngạn nhất thời cảm thấy toàn thân mềm nhũn ngã xuống người Hoa Mạn Đồng.
Tửu lượng của Diệp Ngạn cũng không tốt, vốn đã sớm say rồi, vẫn chống đỡ đến giờ phút này cũng là bởi vì tín niệm tình yêu, muốn say, cũng nhất định phải hôn môi bạn gái say...
Sáng hôm sau khi Diệp Ngạn tỉnh lại phát hiện mình và Hoa Mạn Đồng đang nằm trên giường, Diệp Ngạn vội vàng sờ sờ trên người mình phát hiện không có bất kỳ dấu vết lộn xộn nào, mới âm thầm may mắn tối hôm qua không gây ra đại họa, không bao lâu sau Hoa Mạn Đồng cũng tỉnh lại, cảm xúc nhìn không ra có bất kỳ khó chịu nào, lúc này Diệp Ngạn mới hoàn toàn yên lòng.
Ngày hôm sau còn phải đi học, giữa trưa tại ký túc xá nghỉ trưa thời điểm, Hoa Mạn Đồng đột nhiên cho Diệp Ngạn trên wechat gửi cái tin nhắn: "Ngạn, tối hôm qua ta nói cho ngươi là thật, ta thật sự còn không có tiêm HPV vắc-xin phòng bệnh, mẹ ta nói không có tiêm HPV vắc-xin phòng bệnh trước tốt nhất không nên làm chuyện kia, còn có, mẹ ta nói nữ hài tử nếu đem lần đầu tiên lưu lại cho chồng của mình mới là thê tử tặng cho trượng phu tốt nhất lễ vật, Ngạn, ngươi đừng đa tâm, cũng đừng giận ta được không?"
Thấy wechat Diệp Ngạn nóng nảy: "Bảo bối, tối qua anh làm gì? Có phải anh đã làm chuyện gì ngu ngốc không?
Anh không nhớ à?
Em không nhớ được, anh mau nói cho em biết! "Diệp Ngạn liều mạng nhớ lại tình cảnh tối hôm qua nhưng trong đầu vẫn trống rỗng.
"Ngươi ngủ tiếp trận tay liền không thành thật, nhào vào trên người ta hôn ta, ta xem ngươi thật kích động, ta liền cho ngươi nói ta còn không có đánh HPV vắc xin phòng bệnh..."
Sau đó thì sao?
Sau đó ngươi liền thành thật a, ngoan ngoãn liền xoay người lại ngủ.
Ồ, làm anh sợ muốn chết, bảo bối, anh thật sự không làm chuyện gì ngu ngốc với em chứ? Anh uống nhiều quá, thật sự cái gì cũng không nhớ rõ.
"Thật sự, ngươi thật liền xoay người lại ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, ta hiện tại chỉ muốn nghe được ngươi đối với ta nói không tức giận được không?"
Em làm sao tức giận được? Em đang nghĩ nếu tối hôm qua em làm chuyện gì ngu ngốc với anh, em sẽ tự giết mình.
Ngươi nói cái gì a? Không được nói những lời không may mắn này!
Được, không xứng đáng, anh yêu em!
Em cũng yêu anh!
"Vậy em yêu, anh muốn hỏi vắc-xin HPV là gì?" chàng trai thẳng thắn sắt thép Diệp Ngạn rốt cuộc nhịn không được hỏi ra câu này.
……
Qua vài ngày Hắc Ngưu liền xuôi nam lang bạt, nói là lang bạt, Hắc Ngưu nói cho Diệp Ngạn kỳ thật mình cùng bạn bè đi làm đầu gà, Hắc Ngưu nói cho Diệp Ngạn làm đầu gà vừa có thể kiếm tiền lại có thể thử chơi gái miễn phí, đây mới là công việc trên đời này sảng khoái đến không muốn không muốn.
Từ đó tạm biệt, Diệp Ngạn lại gặp Hắc Ngưu, đã là rất nhiều năm sau.
Sức mạnh của tình yêu luôn thần kỳ như vậy, tình yêu và việc học của Diệp Ngạn và Hoa Mạn Đồng đều được mùa, Diệp Ngạn hàng năm giành được học bổng, đã đặt trước suất học bổng của trường, Hoa Mạn Đồng học thiết kế thời trang ở viện nghệ thuật, tác phẩm thiết kế cũng nhiều lần giành được giải thưởng trong các cuộc thi, sau khi tốt nghiệp Hoa Mạn Đồng muốn mở một công ty thiết kế thời trang của riêng mình.
Thời gian như thoi đưa, thời gian tốt đẹp luôn ngắn ngủi như vậy, rất nhanh đến mùa tốt nghiệp, Diệp Ngạn nói cho Hoa Mạn Đồng chuẩn bị từ bỏ bảo nghiên, muốn nhanh chóng ra ngoài làm việc kiếm tiền cưới cô.
Hoa Mạn Đồng cười khanh khách nói với Diệp Ngạn: "Ha ha, ngươi an tâm học nghiên cứu sinh, ta kiếm tiền nuôi ngươi!"
Trai thẳng sắt thép Diệp Ngạn làm sao có thể để cho bạn gái nuôi mình, âm thầm kiên trì ý nghĩ mình từ bỏ bảo nghiên, ở bên ngoài bắt đầu tìm việc làm, bởi vì lý lịch ở trường đại học quá mức ưu tú, Diệp Ngạn rất nhanh liền lấy được một ít đề nghị của công ty không tồi.
Đã gần tới đêm trước khi tốt nghiệp, bận thực tập, bảo vệ luận văn, tìm việc làm, ba bộ khúc của mùa tốt nghiệp bận rộn sống sót, Diệp Ngạn đã một thời gian không ở cùng một chỗ với Hoa Mạn Đồng, nhưng trong lòng Diệp Ngạn vẫn tràn đầy hạnh phúc, bởi vì hôm nay, ngày mồng một tháng bảy, lại vừa vặn là ngày sinh nhật của mình, Hoa Mạn Đồng đã sớm ước định buổi tối sẽ tổ chức sinh nhật cho mình.
Hoa Mạn Đồng ở tiệm bánh ngọt gần đại học D cố ý tỉ mỉ đặt làm một cái bánh ngọt cho Diệp Ngạn. Sau khi gặp mặt, hai người tay trong tay lấy bánh ngọt đến một tiệm cơm đặt sẵn ngồi xuống. Hoa Mạn Đồng gọi xong một bàn thức ăn bình thường Diệp Ngạn thích ăn.
Diệp Ngạn lúc này mới nhìn thấy hai mắt Hoa Mạn Đồng hơi sưng đỏ, vội vàng hỏi: "Đồng, mắt em làm sao vậy?
Khoảng thời gian trước vẫn thức đêm làm thiết kế tốt nghiệp, mắt có chút nhiễm trùng.
Hoa Mạn Đồng nhẹ nhàng nói đến, lấy tay lau lau khóe mắt, nhưng trong chốc lát, hai đóa má lúm đồng tiền như cũ như hoa nở rộ ở khóe miệng, "Bờ, hôm nay ngươi quá sinh, cũng vì chúc mừng chúng ta tốt nghiệp đại học, ta muốn uống chút rượu, được không?"
Diệp Ngạn biết Hoa Mạn Đồng chưa bao giờ uống rượu, nhưng vào ngày đặc biệt hôm nay, bạn gái đề nghị uống rượu khiến Diệp Ngạn rất cảm động.
Hoa Mạn Đồng gọi một chai rượu vang đỏ đắt nhất trong khách sạn, lúc rót rượu tay trượt một cái, thế nhưng thiếu chút nữa đem rượu đổ ra ngoài ly rượu.
Ha ha, quả thật là người không uống rượu, để ta rót cho.
Diệp Ngạn nhận lấy bình rượu đem rượu đổ lên, sau đó bưng lên một ly cho Hoa Mạn Đồng, "Em yêu, ly rượu này anh muốn kính ông trời đưa em đến trước mặt anh, lại kính tương lai của chúng ta, tin tưởng anh, anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc!"
Ta biết!
Tay Hoa Mạn Đồng cầm ly rượu hơi run rẩy, nhẹ giọng lẩm bẩm, giọng nói nghẹn ngào.
Thân thể em không thoải mái sao? "Thấy Hoa Mạn Đồng nghẹn ngào, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, Diệp Ngạn trong nháy mắt khẩn trương.
Không có, không có, ta chỉ là cao hứng.
Tin tưởng anh yêu, anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc!
Nói xong Hoa Mạn Đồng ngửa đầu đem trong chén rượu đỏ uống một hơi cạn sạch, uống xong Hoa Mạn Đồng có chút sưng đỏ trong mắt cất giấu một ít trong suốt, nhưng khóe miệng đóa hoa vẫn như cũ nở rộ.
Uống hết một chai rượu vang đỏ, Diệp Ngạn vẫn lải nhải mặc sức tưởng tượng tương lai của mình và Hoa Mạn Đồng, bởi vì đau lòng bạn gái chưa bao giờ uống rượu kiên quyết không lấy chai thứ hai, thanh toán xong chuẩn bị đưa Hoa Mạn Đồng đến ký túc xá trường học, Hoa Mạn Đồng tựa vào vai Diệp Ngạn say lẩm bẩm: "Giường trong ký túc xá đã đóng gói xong, đã không còn ai.
Thẳng nam sắt thép Diệp Ngạn tựa hồ còn chưa hiểu được ý tứ bên ngoài của Hoa Mạn Đồng, Diệp Ngạn đành phải đến tổ tình yêu thuê phòng tốt, trùng hợp chính là, cùng phòng với lần trước, bà chủ nhận ra Diệp Ngạn và Hoa Mạn Đồng, bởi vì đôi uyên ương sinh viên này trong mắt bà chủ, là đôi tình nhân xinh đẹp nhất, xứng đôi nhất trong hơn mười năm qua của đại học D.
Đêm khuya người không yên tĩnh, Diệp Ngạn và Hoa Mạn Đồng vẫn nằm trong quần áo, ôm nhau trên giường, sau một nụ hôn cuồng nhiệt thâm tình, Hoa Mạn Đồng hai tay ôm chặt Diệp Ngạn hai mắt mê ly cũng mê mang, nhẹ giọng nỉ non với Diệp Ngạn: "Em đã tiêm vắc xin phòng HPV rồi...
"Em yêu," Diệp Ngạn như trước sắt thép về đến nhà, không biết vì sao, ở trên môi Hoa Mạn Đồng lần nữa ấn lên một nụ hôn thâm tình
"Anh đã hứa với em, anh sẽ để lại lần đầu tiên trong đêm tân hôn của chúng ta!"
Hoa Mạn Đồng thân thể căng thẳng, muốn nói cái gì lại vô lực nói ra, chỉ là đem hai tay gắt gao ôm lấy Diệp Ngạn: "Như vậy, đêm nay ôm em ngủ được không?"
"Hảo bảo bối, ta sẽ cả đời ôm ngươi ngủ!"
Cả đời... Hoa Mạn Đồng nhất thời tim như bị đao cắt, đem mặt tựa sát vào ngực Diệp Ngạn, nước mắt rốt cuộc nhịn xuống tuôn rơi......
Sáng hôm sau trời vừa mông lung, Diệp Ngạn tỉnh dậy phát hiện bên người trống rỗng, chỉ có một tờ giấy lẻ loi để lại bên gối: "Ngạn, anh yêu em, cũng cảm ơn tình yêu em dành cho anh, ở bên em vừa vặn 1014 ngày, cũng là cả đời. Hôm nay anh phải rời xa em, nhớ kỹ tình yêu của anh, sau đó quên anh..."
Diệp Ngạn run rẩy cầm lấy điện thoại bấm số của Hoa Mạn Đồng, nhưng điện thoại đã tắt máy, Diệp Ngạn đột nhiên cảm thấy ánh mắt tối sầm, cả thế giới chỉ còn lại trời đất quay cuồng...