bỉ ngạn hoa
Chương 1
Nhiều năm sau, Diệp Ngân vẫn sẽ mơ thấy cô trong mơ.
Diệp Ngân còn giữ một bức ảnh của cô trong điện thoại di động, trong ảnh cô mặc một chiếc váy màu đỏ đang cười.
Diệp Ngân đổi mấy cái điện thoại di động, nhưng tấm ảnh này vẫn được lưu giữ, Diệp Ngân sợ tấm ảnh này bị mất, sẽ không còn nhìn thấy cô nữa.
Cô ấy nói thích màu đỏ Diệp Ngân đã mua một chiếc váy màu đỏ tặng cho cô ấy vào ngày sinh nhật lần thứ 20 của cô ấy, Diệp Ngân dùng chi phí sinh hoạt một tháng của mình để mua chiếc váy này, sau đó ăn bánh bao một tháng để ngâm mì.
Khi nhìn thấy cô mặc chiếc váy màu đỏ này cười, Diệp Ngân cảm thấy cô là cô gái xinh đẹp nhất trên thế giới, cảm thấy mình ăn mì gói dưới bánh bao một tháng là đáng giá.
Kỳ thực Diệp Ngân cảm thấy cô mặc quần áo gì cũng là đẹp nhất trên thế giới, Diệp Ngân đặc biệt thích hai lúm đồng tiền cô cười, nông cạn, giống như hai bông hoa nở rộ ở khóe miệng cô.
Giấc mơ luôn ngắn như vậy, Diệp Ngân luôn hy vọng trong giấc mơ có cô vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại nữa.
Diệp Ngân sợ hãi sau khi tỉnh lại bi thương, bởi vì loại này bi thương sẽ làm cho hô hấp biến đau, đau đến giống như một tòa tảng băng đè ở trên đỉnh đầu.
Hôm nay, Diệp Ngân lại một lần nữa nhìn thấy cô trong mơ, trong mơ cô vẫn mặc chiếc váy màu đỏ đó đi lang thang trên một con đường nhỏ trong rừng, con đường nhỏ đó bốn phía cây cối cao ngất trời, mặt hồ bên cạnh theo con đường nhỏ vẫn quanh co đi theo, Diệp Ngân quá quen thuộc với con đường nhỏ này, đó là đền thờ của tình nhân sinh viên đại học D.
Diệp Ngân Hoắc Địa từ trong mộng tỉnh lại, một thân sợ mồ hôi.
……
Quê hương của Diệp Ngân là một thị trấn nhỏ cách thành phố chính hơn một trăm km, trước đây khi không có đường cao tốc thì phải ngồi xe buýt đường dài 5 tiếng mới có thể đến được.
Kết nối đường cao tốc và đường cao tốc chính thành phố được thông vào thời điểm học đại học trên bờ lá, năm giờ lái xe biến thành một giờ.
Quê hương của mỗi người đều có một dòng sông nhỏ cùng với sự trưởng thành của tuổi thơ.
Về ký ức quê hương, con sông nhỏ đi qua thành phố từ quê hương khiến Diệp Ngân vĩnh viễn không thể nào quên.
Đến mùa hè, Diệp Ngân ở bên ngoài một nửa thời gian đều sẽ hoạt động ở lưu vực sông Vạn Khê này, bơi lội, câu cá, bắt ếch ở cánh đồng lúa ven sông, chơi bóng đá trên đập cỏ ven sông, đi theo những cặp đôi yêu nhau bên bờ sông.
Diệp Ngân thích chơi bóng đá, lúc đó quê hương còn chưa có sân bóng đá chính thức, hai cây bàn chải mà Diệp Ngân có thể vào đội đại học sau này đều được luyện trên đập cỏ bên sông.
Mùa hè năm thứ ba, nếu không phải là Trương Viễn Cường, bởi vì da ngăm đen, thân thể cường tráng bị người ta gọi là Hắc Ngưu, Diệp Ngân có lẽ đã vĩnh viễn biến thành một con cá trên sông.
Đó là một buổi chiều khi mặt trời nướng trái đất thành lò sưởi, bờ lá và bò đen trốn học đến bờ sông bơi lội, bờ lá còn chưa đợi bò đen cởi quần áo xong thì một cái đầu cắm vào sông, một lúc, cách bờ sông mười mét về phía sau một trận nước bắn lên, bò đen nhìn thấy bờ lá hai tay nhào xuống nước, một lúc thân thể chìm xuống, một lúc lại đâm ra nửa cái đầu, bơi cùng bờ lá vô số lần trên sông này, bờ lá biết bình thường bơi lội không phải là tư thế này, vì vậy bò đen không hề do dự, cũng một cái đầu cắm vào nước, dùng tốc độ nhanh nhất bơi đến bờ lá để kéo bờ lá đang vật lộn trong nước sắp kiệt sức trở lại bờ.
Diệp Ngân là lên trung học mới nhảy nhót, vẫn chạy đến khi tốt nghiệp đại học chạy đến một mét tám, nhưng lúc mùng ba Diệp Ngân còn chưa bắt đầu phát triển, đầu rất gầy rất nhỏ.
Hắc Ngưu từ nhỏ đã tập võ với ông nội, biết một số loại nắm đấm và chân, xương luyện cứng như sắt, dường như có sức mạnh vũ phu vô tận, bình thường đi bộ trên đường phố sẽ không phân biệt tìm kiếm các mục tiêu như cột điện, thùng rác, bảng báo để làm bao cát.
Nhưng nếu như Diệp Ngân phát triển sớm hơn một chút, đầu to hơn một chút, mặc dù Hắc Ngưu luyện qua võ, có lẽ cũng không nhất định có thể kéo Diệp Ngân trở về.
Lúc bò đen kéo Diệp Ngân bơi trở về bờ, hai người đều kiệt sức, vừa mới trải ra trên mặt đất Diệp Ngân liền xoay người nhổ ra một cái nước bọt lớn, liên tiếp nhổ ra còn có cỏ nước sông, đó có lẽ là bữa trưa của cá sông, bị vừa rồi giãy giãy giụa Diệp Ngân cho ăn.
Diệp Ngân nôn rất nhiều nước, không ngừng ho, nhưng bụng dưới vẫn hơi phồng lên cho thấy vẫn còn rất nhiều nước chưa phun ra, Diệp Ngân sợ đến mức mặt tái nhợt, sợ hãi, nhìn con bò đen nửa ngày mới ngập ngừng nói: "Tôi... chân tôi bị chuột rút, cảm ơn bạn!"
Đây là lần đầu tiên trong đời, cũng là lần duy nhất Diệp Ngân nói lời cảm ơn với Hắc Ngưu.
Hắc Ngưu cũng nhìn Diệp Ngân, thở hổn hển, cũng không để ý nhiều đến lời cảm ơn của Diệp Ngân: "Anh mời tôi ăn bát mì lạnh đi".
Mẹ của Diệp An là giáo viên tiểu học, cha là tài xế xe tải của công ty vận chuyển quận.
Cha tôi chạy đường dài bên ngoài trong một thời gian dài, mẹ tôi ở nhà không thể quản lý Diệp Ngân, Diệp Ngân cả ngày ở bên ngoài với bò đen, còn có một nhóm lớn bạn nhỏ Hồ Thiên Hồ Địa điên cuồng chơi đùa, đánh nhau, ăn trộm gà mái già đẻ trứng của hàng xóm, đập vỡ kính trường học, không kéo xuống chuyện cô giáo trẻ khóc lóc, mỗi lần cha tôi chạy xong đường dài về nhà một lần, Diệp Ngân bên ngoài đầy hành vi xấu sẽ bị đánh đập dã man.
Diệp Ngân phụ thân thích chơi cờ, đây là Diệp Ngân trong trí nhớ phụ thân sở thích duy nhất.
Phụ thân ít có ở nhà thời điểm, liền sẽ chi cạnh một cái bàn cờ ở bên ngoài cùng hàng xóm giết đến mê trời tối đất, mỗi lần phụ thân đánh cờ thời điểm, Diệp Ngân liền thích ở bên cạnh xem, nhìn xem, Diệp Ngân vô sư tự thông cũng học được.
Lúc Hắc Ngưu không đến tìm mình, Diệp Ngân đã học được bàn cờ của phụ thân chơi cờ với hàng xóm, đây là chuyện duy nhất lúc đó có thể khiến Diệp Ngân yên tĩnh lại.
Hạ xuống dưới, tiểu học còn chưa tốt nghiệp, Diệp Ngân đã ở trong khu phố tìm không thấy đối thủ.
Mẹ của Diệp Ngân không ngừng cằn nhằn với Diệp Ngân rằng nếu dùng năng lượng chơi cờ để học tập là được rồi, nhưng nói là vô dụng, khi ở nhà chỉ cần bò đen đến tìm, Diệp Ngân nhất định sẽ ra ngoài chơi điên cuồng, bò đen không đến Diệp Ngân sẽ tìm hàng xóm để chơi cờ, chỉ là không làm bài tập về nhà, chờ xe thể thao của cha về nhất định sẽ bị đánh một trận, cha đi rồi lại mọi thứ vẫn như cũ.
Diệp Ngân phụ thân đánh Diệp Ngân hạ thủ rất nặng, đều là rút ra thắt lưng da rút ra Diệp Ngân chân, cánh tay cùng mông, da thịt bung ra là chuyện thường, nhưng Diệp Ngân cũng quen rồi, bởi vì Diệp Ngân biết Hắc Ngưu phụ thân đánh Hắc Ngưu càng hung ác, trực tiếp côn gậy chào hỏi, nhưng Hắc Ngưu cùng gia gia gia luyện qua võ năng chống đánh, càng không coi bị đánh là nghiêm túc.
Nhưng kỳ nghỉ hè từ ngày thứ hai đến ngày thứ ba của tháng, chính là nếu không phải là mùa hè khi bờ lá bò đen suýt biến thành một con cá trên sông, một sự kiện lớn đã xảy ra trong quá trình trưởng thành của bờ lá, cha tôi đột nhiên không bao giờ đánh bờ lá nữa.
Một đêm nọ phụ thân ở bên ngoài cùng hàng xóm đánh cờ, Diệp Ngân không có việc gì liền ở bên cạnh xem, Diệp Ngân hoàn toàn xem xong một ván, phụ thân thua, Diệp Ngân cảm thấy không có ý tứ gì liền lắc đầu tìm Hắc Ngưu chơi.
Buổi tối về đến nhà Diệp Ngân nói với phụ thân con ván cờ kia không nên thua, nên chơi như thế nào thì thắng.
Diệp Ngân phụ thân có chút kinh ngạc, nói ta thua ván nào cũng không nhớ được, ngươi làm sao còn nhớ được.
Diệp Ngân nói ván cờ kia của ngươi bây giờ ta lưng đều có thể hạ xuống.
Diệp Ngân phụ thân không tin, Diệp Ngân liền để phụ thân lấy ra bàn cờ đặt cờ, chính mình quay lưng lại bàn cờ cầm lên bảng cờ mà phụ thân thua: "Hồng phương pháo hai bình năm, đen phương mã tám vào bảy"...
Sự thật là, lúc này đã là Diệp Ngân cùng Hắc Ngưu ở bên ngoài chơi xong về nhà, khoảng ba giờ sau, Diệp Ngân một bước không kém đem phụ thân thua ván cờ kia đọc ra, lại tiện thể chỉ ra một bước nào là phụ thân bại chiêu, thắng chiêu lại là như thế nào.
Tất cả những thứ này, Diệp Ngân đều không cần nhìn bàn cờ dựa vào nói ra bảng cờ, do phụ thân đến bày cờ hoàn thành.
Diệp Ngân phụ thân kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, Diệp Ngân phụ thân biết con trai tương đương với đang cùng mình chơi cờ mù, lúc này mới biết mình sinh ra một đứa con trai trí tuệ siêu cấp.
Mẹ Diệp Ngân ở bên cạnh cũng kinh ngạc há mồm, mẹ Diệp Ngân biết con trai có thể cõng bàn cờ cần trí nhớ tốt như thế nào, trong lòng liền thở dài nếu trí nhớ của con trai có thể dùng để học tập thì tốt biết bao.
"Cha," cùng cha khoe một cái làm cho Diệp Ngân hứng thú, "Như vậy, con chơi cờ với bố, con chơi cờ mù, bố nhìn xuống bàn cờ, nếu con thắng bố hứa với con một điều kiện".
"Điều kiện gì?"
"Sau khi tôi thắng bạn đừng đánh tôi nữa!" Nói xong Diệp Ngân sờ sờ vết đỏ vẫn chưa tiêu tan trên cánh tay lần trước bị cha dùng thắt lưng da rút ra.
"Tốt!" Diệp Ngân phụ thân dừng một chút, kiên quyết trả lời.
"Mẹ ơi, mẹ làm chứng, con thắng không được phép bố lừa dối".
Diệp Ngân cười cười với mẹ, biểu cảm trên mặt nắm chắc cơ hội chiến thắng.
Hai phụ tử bày ra chiến trường giết tướng, chỉ là Diệp Ngân vẫn quay lưng về bàn cờ, dựa vào miệng báo ra bảng cờ đi cờ.
Diệp Ngân phụ thân quanh năm ngâm ở trên cờ, thuộc về trong cờ vua đường phố rất có thể đánh trình độ, nhưng trong chốc lát, Diệp Ngân phụ thân liền tình thế đã không còn, thất bại đã định, khi Diệp Ngân báo ra chiêu cuối cùng sắp chết lão soái của mình một khắc kia, Diệp Ngân phụ thân sờ tay quân cờ lại có chút run rẩy.
Con trai đánh bại Lão Tử, niềm vui nhất thực ra là Lão Tử, trong khoảnh khắc cha Diệp Ngân nhận thua, cha Diệp Ngân đột nhiên cảm thấy con trai mình đã lớn.
Từ đó trở đi, Diệp Ngân không còn tiếp xúc thân mật với thắt lưng da của cha mình, nhưng trước khi cha Diệp Ngân đồng ý không đánh Diệp Ngân nữa, ông cũng đưa ra một điều kiện với Diệp Ngân, để Diệp Ngân phải thi vào trung học.
Trường trung học là ranh giới giữa Diệp Ngân và Hắc Ngưu.
Bình thường thời gian Diệp Ngân và Hắc Ngưu ở bên ngoài chơi điên cuồng là đồng bộ, nhưng Diệp Ngân dù sao cũng có thể nghe được một số bài học trong lớp, cộng với mỗi lần trước khi thi tấn công một chút, kết quả ở trong lớp kém trung bình về cơ bản không có áp lực.
Hắc Ngưu thì không được rồi, luyện tập quyền cước là cách tốt, nhưng hội đọc sách đã lấy mạng tiểu tử này, mỗi lần thi đều là nhà thầu cố định xếp hạng nhất trong lớp.
Diệp Ngân để không bị cha mình thắt lưng da hút nữa, dựa vào học kỳ trước kỳ thi để phát lực bước lên vạch điểm thi vào trường trung học quận. Bò đen vốn không đánh trúng gạo của trường trung học, sau khi tốt nghiệp bị gia đình tìm mối quan hệ đưa đến trường kỹ thuật quận.
Để ăn mừng thi vào trường trung học quận và trường kỹ thuật quận, mấy ngày trước khi bắt đầu đi học, Diệp Ngân bị Hắc Ngưu đánh một trận người đẹp trong thành phố nhiều hơn nữa mặc ít lừa gạt, mang theo mẹ vì mình thi vào trung học khen thưởng năm mươi đồng, cùng Hắc Ngưu ngồi lên xe buýt đường dài đến thành phố.
Lúc đó giá vé xe buýt đường dài đến thành phố là mười tệ. Trước khi đi, Diệp Ngân để lại một ghi chú cho gia đình, nói rằng chơi trong thành phố hai ngày sẽ trở về.
Lần trước Diệp Ngân đến thành phố vẫn là lúc học lớp năm tiểu học, mẹ cô mang mình đến thăm người thân, đã mấy năm trôi qua, thế giới bên ngoài trong mắt học sinh tiểu học, đã hoàn toàn khác với thế giới bên ngoài trong mắt học sinh trung học.
Mấy năm nay ngành bất động sản đang lăn lộn trên sông lớn bắc nam, thành phố này cũng không được tha.
Cả thành phố đã trở thành một công trường xây dựng khổng lồ, ngành bất động sản giống như đánh máu gà thúc đẩy lãnh thổ của thành phố này mở rộng điên cuồng, Diệp Ngân cảm nhận được tiếng ồn ào của thành phố và tiếng gầm rú của công trường mang lại tác động rất lớn, loại tác động này là loại thị trấn nhỏ yên tĩnh ở quê nhà có thể đi hết bằng một điếu thuốc không bao giờ có thể cảm nhận được.
Diệp Ngân giờ phút này cũng không nghĩ tới, nhiều năm sau chính mình cũng sẽ ở trong biển máu do bê tông cốt thép này tạo thành.
Hắc Ngưu cũng bị ảnh hưởng rất lớn, Hắc Ngưu cảm thấy ảnh hưởng là người đẹp không hư truyền của thành phố này, người đẹp trên đường phố của thành phố lớn trong mắt Hắc Ngưu đều là Lâm Thanh Hà và Trương Mạn Ngọc, bất cứ khi nào mặc quần áo lộ ra một chút da thịt, ánh mắt của Hắc Ngưu sẽ trực tiếp đi theo.
Khi hai người đẹp mặc dây treo đi ngang qua bên cạnh bò đen, mắt bò đen không rời mắt nhìn chằm chằm vào họ để lộ ra một chút khe ngực, bò đen nuốt nước bọt, nhún mũi liều mạng hút hôn mùi nước hoa bay qua trên người họ, bò đen chưa bao giờ ngửi thấy mùi nước hoa thơm như vậy trên người phụ nữ đi ngang qua đường phố quê hương, bò đen vẫn nhìn hai người đẹp lắc hông trong quần nóng biến mất ở góc đường, quay đầu lại, bò đen nói với Diệp Ngân với giọng thề: "Tốt nghiệp trường kỹ thuật tôi nhất định phải đến thành phố, tôi thề, tôi nhất định sẽ đặt người phụ nữ đẹp nhất trong thành phố này mỗi ngày một đĩa".
Nói xong, Diệp Ngân nhìn thấy đáy quần bò đen đã phình ra một đoàn, Diệp Ngân từ năm tuổi đã hiểu được người lớn thường xuyên dùng "mẹ con ngày của tôi" cãi nhau, đương nhiên có thể hiểu ý nghĩa của "ngày", mặc dù Diệp Ngân cũng cảm thấy mùi của phụ nữ trên đường phố trong thành phố tốt hơn mùi của quận lỵ quê hương, nhưng Diệp Ngân vẫn bị đáy quần bò đen phình lên, khi đường phố đưa ra tuyên bố côn đồ như vậy sợ hãi.
Diệp Ngân và Hắc Ngưu xuống xe đi dạo không mục đích trên đường phố nửa ngày, Diệp Ngân nhìn rất nhiều công trường, Hắc Ngưu nhìn rất nhiều mỹ nữ, cuối cùng đói bụng Hạ Diệp Ngân và Hắc Ngưu tìm một nhà hàng nhỏ xào một cái thịt hồi nồi và rau mây, gọi hai chai bia, Diệp Ngân tính toán một chút, tiền bữa ăn này ngoại trừ tiền xe lúc đến còn lại chỉ có thể mua hai cây kem que.
Hai người bạn nhỏ không sợ không sợ không sợ không biết quan tâm nhiều như vậy ở đâu, cơm no rồi nói sau, hai người một chai bia uống không vừa đủ, cuối cùng ngay cả tiền mua kem que cũng tiêu vào mua bia.
Đây là lần đầu tiên Diệp Ngân uống bia. Diệp Ngân cảm thấy bia không ngon, nhưng ngày hôm sau lại phát hiện muốn uống lại.
Ăn xong thanh toán xong, Diệp Ngân nói với Hắc Ngưu đã không có tiền ngồi xe về nhà, Hắc Ngưu cũng không quan tâm, hơn nữa vui vẻ không nghĩ Thục nói muốn chơi thêm một ngày nữa, lại xem thêm một ngày nữa người đẹp, ngày mai không có gì to tát đi trên đường nhặt xe tải về nhà.
Chuyện này ở quê hai người bạn nhỏ cũng không ít làm qua.
Hai người quyết định buổi tối ngủ trạm xe lửa, nhưng bữa tối đều phải giải quyết, vì vậy Diệp Ngạn kéo bò đen tìm công viên, dựa theo kinh nghiệm của Diệp Ngạn ở huyện lỵ quê hương, công viên nhất định sẽ có rất nhiều quầy bán cờ.
Hỏi mấy người qua đường Diệp Ngân tìm được một nhà công viên, quả nhiên, công viên có quầy bán cờ.
Diệp Ngân biết loại này ngoài trời quầy cờ trên đánh cờ đều là có màu.
Trên quầy cờ đã có mấy ván có người đang đánh nhau, có ba ba hai người qua đường đang vây quanh xem.
Bên cạnh quầy cờ vua ngồi một người đàn ông trung niên mặc áo khoác mồ hôi đang hút thuốc, Diệp Ngân nhìn ra rõ ràng anh ta là ông chủ, Diệp Ngân nói với anh ta: "Ông chủ, ván tiếp theo bao nhiêu tiền? Chúng ta ván tiếp theo thế nào?"
"Mười đồng". Ông chủ thấy người đến vẫn là học sinh trung học, rõ ràng là có chút không quan tâm, "Chơi cờ là được, nhưng các bạn có tiền không?"
"Không". Diệp Ngân ngoáy trán, Diệp Ngân cảm thấy lúc này nói dối cũng không có ý gì, bởi vì nói như vậy ông chủ sẵn sàng để mình lấy tiền ra xem trước.
"Không còn đánh rắm nữa!" Ông chủ quầy cờ vẫy tay, "Nhanh chóng trở lại trường học, học sinh mỗi nhà chạy đến nơi này làm gì!"
"Như vậy ông chủ, chúng ta thương lượng một chút", Diệp Ngân dự kiến ông chủ sẽ gửi mình như vậy, có câu trả lời nói: "Bạn chuẩn bị mười đồng, bạn chiêu mộ khách đến tôi với anh ta, bạn xem trình độ của tôi như thế nào, nếu tôi thua bạn nhiều nhất sẽ mất mười đồng này, nhưng tôi thắng, tôi tiếp tục, đến lúc đó tiền thắng chúng tôi chia 50 / 50 tài khoản".
Bình thường đến quầy chơi cờ có, nhưng như loại này quầy chơi cờ vừa nói chuyện hợp tác còn chưa từng thấy qua, đặc biệt là đối phương vẫn là học sinh mười lăm mười sáu tuổi, chủ quầy chơi cờ nghi ngờ đánh giá Diệp Ngân, nói: "Bạn học, giọng điệu không nhỏ ha, theo ý bạn, bạn chỉ có một ván cờ cơ hội, bạn thua tôi đưa cho mười đồng này, công việc kinh doanh này sẽ dừng lại, chỉ có bạn thắng ván đầu tiên mới có cơ hội tiến hành, là ý này phải không?"
"Vâng".
Diệp Ngân dừng một chút, nói thêm, "Tôi thắng set đầu tiên tiếp tục đi xuống, dù sao bất kể tôi thắng hay thua sau này tôi thua vốn của bạn mười đồng chúng tôi sẽ dừng lại, thắng chúng tôi sẽ chia tài khoản năm mươi lăm".
Ông chủ quầy cờ như có chút suy nghĩ gật đầu, nhưng nhìn qua còn có chút do dự, Diệp Ngân tiếp tục nói: "Tôi quên nói với bạn, tôi là chơi cờ mù!"
A? Cờ mù? Mắt ông chủ quầy cờ sáng lên, khói trong tay ngạc nhiên đến mức gần như rơi xuống đất, "Ý bạn là bạn chơi cờ mù chống lại cờ trắng của người khác?"
"Đúng vậy". Giọng điệu của Diệp Ngân rất bình tĩnh.
Chủ quầy cờ không bình tĩnh nữa, lấy mười đồng vạn nhất phát hiện một thiên tài thì sao?
Ông chủ quầy cờ nhanh chóng ra hiệu cho Diệp Ngân ngồi xuống: "Bạn sớm nói chơi cờ mù tôi cũng không cho bạn kéo nhiều như vậy nữa. Ngồi lại đây, tôi tìm người chơi cùng bạn, tôi ra hai mươi!"
Chủ quầy hàng tăng gấp đôi vốn đầu tư.
Xung quanh khách chơi cờ và người qua đường nghe ông chủ hét lên có người đặt bàn chơi cờ mù, lập tức đều vây lại đây, nhìn thấy đặt bàn vẫn là một học sinh dáng vẻ thanh tú, đám người lập tức náo nhiệt.
Người thứ nhất đi ra khiêu chiến là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, Diệp Ngân và người thanh niên này nhìn nhau, Diệp Ngân quay người lại, ông chủ nói vài câu quy tắc, ván cờ bắt đầu.
Thường xuyên ngâm loại này đánh cờ có màu cờ quầy hàng cờ vua trình độ khách tự nhiên sẽ không quá thấp, Diệp Ngân cảm thấy nhất định áp lực, cảm thấy so với lão hán trình độ cao hơn nhiều, nhưng hai ba mươi hiệp xuống, Diệp Ngân ván ván cờ vẫn chiếm ưu thế rất lớn, lại mười hiệp nữa, Diệp Ngân đem ưu thế hóa thành thắng thế.
Trong cả trận đấu, Diệp Ngân ngồi thẳng lưng bàn cờ, nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Con bò đen bên cạnh nhìn không hiểu cờ vua, bắt đầu còn cố nhìn chằm chằm vào bàn cờ, trong chốc lát đã không kìm được ánh mắt hướng về phía người qua đường tìm kiếm người đẹp mặc quần áo mát mẻ.
Set đầu tiên thua, thách thức người trẻ tuổi không phục thêm một set nữa, lần này thua nhanh hơn.
"Người ta chơi cờ mù đều không thắng, đổi người đổi người". Đám đông người xem có người bắt đầu ồn ào, cũng nghe thấy có người đang ngạc nhiên.
Người thứ hai đi ra thách thức là một người trung niên khoảng năm mươi tuổi.
Cờ đến ván giữa cục diện keo kiệt, trình độ trung niên nhân rõ ràng cao hơn một đoạn so với người trẻ tuổi vừa rồi.
Cờ đến cục cuối rồi, cờ của người trung niên đã xuất hiện không có thế công thủ hòa, chống đỡ mấy tay liền đề xuất cầu hòa, Diệp Ngân suy nghĩ một chút, không đồng ý.
Diệp Ngân vẫn duy trì tư thế ngồi không nhúc nhích, suy nghĩ năm phút sau, Diệp Ngân mới ra tay dùng một tổ hợp rất đẹp để tấn công giết chết lão tướng trung niên nhân bị chém ngã ngựa.
Lúc người trung niên lấy ra hai mươi đồng tiền thì đã bị thuyết phục, trong miệng thì thầm giơ ngón tay cái lên với Diệp Ngân: "Ông chủ, ông tìm thấy đứa trẻ ở đâu vậy, thật là lợi hại!"
Sau đó lần lượt có hai người đến khiêu chiến, Diệp Ngân tổng cộng đánh mười ván cờ mù, mãi đến khi đèn đường đều sáng, tổng thành tích sáu thắng ba và một thua, tính ra tổng cộng thắng một trăm đồng.
Lúc Diệp Ngân đứng dậy, trên băng ghế đã để lại một đống lớn vết mồ hôi, chân đầy đều là túi bị muỗi đốt.
Chủ quầy cờ nhìn Diệp Ngân ngồi dậy nhìn chăm chú, không chỉ sảng khoái đưa cho Diệp Ngân năm mươi đồng, còn đề nghị buổi tối mời Diệp Ngân cùng bò đen ăn cơm, Diệp Ngân vốn muốn từ chối, nhưng không đợi mở miệng bò đen ở một bên vui vẻ đồng ý trước.
Ông chủ quầy hàng cờ vua cảm thấy đặt cược hai mươi đồng phát hiện ra một thiên tài cũng đáng giá, một bữa ăn tiền cũng không tính là gì cả, có thể thấy ông chủ quầy hàng cờ vua là một người trung thực và thẳng thắn, trực tiếp đưa hai người bạn nhỏ đi ăn lẩu.
"Tôi họ Lục, gọi tôi là Lục ca là được rồi, còn chưa biết tên của hai bạn học". Lục ca nhiệt tình giới thiệu bản thân và mở một chai bia cho Diệp Ngân và Hắc Ngưu.
Diệp Ngân và Hắc Ngưu tự báo nhà.
Hắc Ngưu đặc biệt vui vẻ, miệng lớn ăn bụng lông, đều chuẩn bị buổi tối đói bụng, không ngờ Diệp Ngân một phen thần thao tác còn ăn lẩu.
Từ đó, hắc ngưu đối với Diệp Ngân bội phục đến năm thân ném đất, cảm thấy không có chuyện gì là thần kỳ Diệp Ngân không làm được.
"Anh ơi, các bạn đến từ đâu?" Lục ca hỏi Diệp Ngân, "Nếu không, không sao thì đến quầy cờ của tôi chơi cờ, tiền thắng chúng tôi vẫn là 50 / 50".
Thì ra bữa lẩu này cũng không phải ăn không, Diệp Ngân hiểu được ý của Lục ca, liền trả lời rằng nhà mình không ở trong thành phố không có thời gian đến.
Lục ca có chút tiếc nuối, ăn xong lẩu để lại điện thoại cho Diệp Ngân, nói sau này khi nào còn đến thành phố muốn chơi cờ thì đến tìm anh ta bất cứ lúc nào.
Bởi vì hai người không được phép vào thành phố mà không có sự đồng ý của gia đình, không về nhà vào ban đêm, ngày hôm sau về nhà Hắc Ngưu bị đánh một trận, Diệp Ngân vốn cũng phải bị đánh, thắt lưng da của cha đều được rút ra và kéo vào tay, nhưng vì đã hứa sẽ không đánh Diệp Ngân nữa nên không thể hạ được.
Diệp Ngân cuối cùng thoát được một kiếp, thoát khỏi một trận da thịt chi khổ.
Khai giảng chưa đến một tháng, Hắc Ngưu đã làm một việc lớn kinh thiên động địa, thực hiện mục tiêu nhỏ đầu tiên trong cuộc đời, người đẹp trong thành phố không có ngày nào đến trước ngày phụ nữ ở quận lỵ, Hắc Ngưu lấy danh nghĩa chơi bạn bè, lừa một bạn nữ trong lớp kỹ thuật đến bãi cỏ bên sông.
Hắc Ngưu cứ như vậy kết thúc cuộc đời trinh nam của mình, không cùng Diệp Ngân vào thành phố xem nhiều quần áo như vậy mặc rất ít, mùi nước hoa rất thơm người đẹp, cuộc đời trinh nam của Hắc Ngưu sẽ không kết thúc nhanh như vậy.