bên trên sai thang máy tiến sai cửa
Chương 8 - Bữa Tối Hai Người
Trình Hiểu Du cúi đầu đi rất nhanh, cô biết mình đi chân trần trên đường rất kỳ quái, may mắn nơi này không phải khu vực phồn hoa gì, trên đường cũng không có bao nhiêu người.
Trình Hiểu Du mắt thấy bàn chân trắng nõn của mình càng đi càng bẩn, không biết vì sao lạch cạch một giọt nước mắt liền rơi trên mu bàn chân.
Trình Hiểu Du dừng bước lại, sao cô lại khóc thật, khóc loại chuyện này không phải lúc bên cạnh có người an ủi, giúp đỡ mới có ý nghĩa sao, hiện tại chỉ còn lại một mình cô, khóc có ích lợi gì, vì sao phải khóc?
Tâm trạng Trình Hiểu Du lúc này vô cùng tồi tệ, tuy rằng lý trí cô biết khóc cũng vô dụng, nhưng chỉ sợ vẫn phải khóc một hồi mới bằng lòng bỏ qua.
Trình Hiểu Du dứt khoát ngồi xuống ghế dài bên đường chậm rãi khóc, một mình cô ở trong thành phố xa lạ, không nhà, không người thân, không bạn bè, ngay cả điện thoại di động cũng không có, cho dù có điện thoại di động cô cũng không có bất kỳ người nào có thể gọi qua.
Nơi này trước kia cô chưa từng tới, hôm nay muốn về nhà như thế nào cô cũng không biết.
Cái kia Nghiêm Vũ tại sao muốn khi dễ nàng như vậy, tuy rằng ngày đó nàng uống say đầu óc không quá thanh tỉnh, nàng cũng rõ ràng nhớ rõ hắn tiến vào trong cơ thể nàng lúc cái loại này thỏa mãn vẻ mặt.
Cho dù hai người lên giường không có nghĩa là gì, vậy cũng không cần đối xử với cô như vậy chứ?
Nước mắt Trình Hiểu Du không ngừng rơi xuống, cô nghe thấy có tiếng bước chân đi về phía cô, một đôi giày da nhìn có chút quen thuộc đứng trước mặt Trình Hiểu Du.
Trình Hiểu Du ngẩng đầu, là Nghiêm Vũ.
Nghiêm Vũ thấy Trình Hiểu Du chỉ trong chốc lát đã khóc như người khóc, trong lòng liền hối hận vừa rồi không nên trêu chọc cô như vậy.
Anh đưa tay lau nước mắt trên mặt Trình Hiểu Du, "Sao lại khóc thành như vậy? Nha đầu ngốc, anh bảo em cởi giày em liền cởi thật?
Trình Hiểu Du mở bàn tay Nghiêm Vũ sờ trên mặt cô ra, "Tôi một phân tiền cũng không cần nợ tên đại hỗn đản cậu! Hiện tại chúng ta thanh toán hết tiền bạc, cậu cút ngay." Cô nói xong đứng dậy liền đi về phía trước, chưa đi được hai bước bên hông đã đỡ lấy một bàn tay to, trời đất quay cuồng bị Nghiêm Vũ ôm ngang vào trong ngực, sải bước trở về.
Nghiêm Vũ nói, "Em đùa anh đấy, em muốn giày của anh làm gì, em không thể đi.
Trình Hiểu Du hai tay hai chân không chút khách khí tại Nghiêm Vũ trong lòng loạn đá loạn đánh, "Ngươi thả ta xuống! Nghiêm Vũ, ngươi như vậy ở trên đường cái ôm ta kỳ quái muốn chết, ngươi thả ta xuống!"
Nghiêm Vũ liếc Trình Hiểu Du một cái, "Anh ôm em em còn không ngừng giãy dụa, như vậy càng kỳ quái.
Nghiêm Vũ nói không sai, mấy người đi đường trên đường đều đang nhìn bọn họ, đi qua còn quay đầu nhìn tiếp.
Trình Hiểu Du đỏ mặt, trong lòng cô biết tránh không lại Nghiêm Vũ, đành phải vùi mặt vào trong lòng anh không cho người khác nhìn thấy, mất mặt để cho một mình anh mất mặt.
Nghiêm Vũ cúi đầu nhìn Trình Hiểu Du, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy nhỏ giọng nói, "Tiểu đà điểu.
Bên tai Trình Hiểu Du lại đỏ lên.
Nghiêm Vũ mở cửa ghế lái phụ bỏ Trình Hiểu Du vào trong xe, sau đó vòng qua tự mình mở cửa lên xe, thấy trên xe có một túi khăn giấy ướt, liền rút ra một tấm mắt cá chân cầm lấy Trình Hiểu Du lau đi bụi đất trên chân cô.
Động tác lau chân của Nghiêm Vũ thay Trình Hiểu Du vừa nghiêm túc vừa chuyên chú, giống như toàn thế giới đều không ở trong mắt hắn, trong mắt hắn cũng chỉ có bàn chân bẩn thỉu của Trình Hiểu Du.
Mặt Trình Hiểu Du đỏ bừng, đầu ngón chân không tự chủ rụt về phía sau, anh đang lau đầu ngón chân của cô, từng bước từng bước dùng khăn ướt nhẹ nhàng cọ sạch sẽ.
Trong lòng Trình Hiểu Du vừa khó chịu vừa kỳ quái nói không nên lời, thân thể cô không ngừng trốn về phía sau, bàn tay nắm lấy mắt cá chân của Nghiêm Vũ lại vững vàng cố định khiến chân cô hoàn toàn không thể động đậy.
Nghiêm Vũ giúp Trình Hiểu Du lau xong hai chân, hài lòng mang đôi chân trắng nõn của cô trở lại giày da nhỏ, lúc này mới ngẩng đầu lên lần nữa.
Trình Hiểu Du nha đầu này thân thể về phía sau chen chúc ở trên cửa xe, biểu tình trên mặt giống như bị kinh hách tiểu động vật bình thường, Nghiêm Vũ nhịn không được tới gần nàng khẽ nhếch miệng anh đào nhỏ nhắn, thật đáng yêu......
Trình Hiểu Du tựa sát vào cửa kính xe, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Vũ không tự giác nuốt nước miếng.
Nghiêm Vũ đột nhiên nở nụ cười, người đàn ông này bình thường ở công ty luôn là một bộ nghiêm trang dáng vẻ, này đột nhiên cười, thật đúng là bách mị lan tràn.
Anh lại rút ra một tờ khăn ướt nhẹ nhàng lau mặt Trình Hiểu Du, "Khóc như mèo con, hả?
Trình Hiểu Du đoạt lấy khăn giấy trong tay Nghiêm Vũ cúi đầu lau khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng của mình.
Nghiêm Vũ một tay vịn lưng ghế lái phụ đem Trình Hiểu Du hư hư khép vào trong phạm vi của mình, "Cho dù tôi không trả giày cho cậu, cậu gọi điện thoại cho bạn trai gọi anh ấy tới đón cậu là được, ngồi ở chỗ đó khóc ngây ngốc cái gì?"
Nghiêm Vũ lường trước Trình Hiểu Du hơn phân nửa không có bạn trai, nếu không bị hắn khi dễ thành như vậy khẳng định sẽ gọi điện thoại cho bạn trai.
Nhưng Trình Hiểu Du không nói không có bạn trai, cô nói, "Em không có điện thoại di động.
Nghiêm Vũ nhíu mày, "Sao lại có người không có di động?
Trình Hiểu Du hừ một tiếng, "Tôi không có điện thoại di động, tôi không thích dùng điện thoại di động." Ngừng một lát còn nói, "Anh yên tâm, chờ phát lương tôi sẽ trả lại cho anh tám mươi sáu đồng.
Nghiêm Vũ từ chối cho ý kiến ừ một tiếng, nhìn đồng hồ, "Xuống xe, chúng ta đi ăn cơm.
Trình Hiểu Du ngồi không nhúc nhích, liếc Nghiêm Vũ một cái, "Tôi không ăn cơm, tôi không có tiền. Tiền của tôi đều bị chủ nợ lấy đi, một phân tiền cũng không cho tôi thừa.
Nghiêm Vũ nở nụ cười, "Anh mời em ăn.
Trình Hiểu Du vẫn nghiêm mặt, "Không cần.
Nghiêm Vũ thấy nha đầu này luôn nói không nổi, đành phải bắt đầu uy hiếp dụ dỗ, "Em không đi ăn cơm với anh, anh sẽ không đưa em về nhà. Em biết đây là đâu không? Trên người em không có tiền chẳng lẽ còn muốn đi về? Anh sợ sáng mai em không về đến nhà được.
“……”
Tôi bây giờ đã đói bụng, tôi phải ăn cơm no mới có thể lái xe. Nhanh xuống xe theo tôi đi ăn cơm.
“……”
Trình Hiểu Du nhìn chằm chằm bánh phô mai việt quất, bánh trứng đào vàng và sữa tuyết trà xanh trước mặt ngẩn người, mứt việt quất lóe lên ánh sáng xanh thẳm khiến người ta thèm ăn, bánh trứng đào vàng mới ra lò tản mát ra mùi thơm thấm vào ruột gan, bột trà xanh tươi mát như lá cỏ lưu động tao nhã lan tràn trong đồ uống trắng như tuyết của cốc chân cao, Trình Hiểu Du dường như đều có thể nghe thấy hạt băng nhỏ bên trong chảy tan trong sữa tuyết nổi lên màu trắng......
Lúc trước Trình Hiểu Du vừa ngồi vào chỗ ngồi trong nhà hàng đã nói với Nghiêm Vũ, "Cậu ăn xong thì đưa tôi về, tôi không ăn.
Nghiêm Vũ ngẩng đầu lên, "Món điểm tâm ngọt của nhà hàng này rất ngon, cậu thật sự không ăn?
Trình Hiểu Du hừ một tiếng, "Tôi hiện tại một nghèo hai trắng, gánh không nổi.
Đã nói ta mời ngươi.
Trình Hiểu Du nghiêm túc nhìn Nghiêm Vũ, "Nghiêm tổng, từ nay về sau, ngoại trừ công việc tôi không muốn dính dáng gì đến ngài.
Nghiêm Vũ cũng nhìn Trình Hiểu Du, cậu không nói gì, làm như không có việc gì cúi đầu tiếp tục xem thực đơn.
Khi nhân viên phục vụ lại bưng một đĩa bánh xốp thoạt nhìn vô cùng xốp ngon miệng đặt lên bàn, Trình Hiểu Du rốt cục không thể nhịn được nữa, "Nghiêm Vũ, cậu thật quá đáng!"Hiện tại đã bảy giờ rưỡi cô còn chưa ăn cơm tối, cô rất đói có được hay không, người đàn ông này rốt cuộc vì sao phải hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho cô như vậy a?
Nghiêm Vũ động tác ưu nhã đem dao ăn đặt ở trên bàn, nuốt xuống thịt bò bít tết trong miệng, sau đó càng ưu nhã cầm lấy xiên bánh ngọt đưa về phía bánh phô mai việt quất, chậm rãi cắn một miếng trên bánh ngọt việt quất đáng yêu, nhẹ nhàng nuốt xuống, sau đó lộ ra một hàm răng trắng như tuyết, "Vị không tệ.
Trình Hiểu Du vẻ mặt bi phẫn nhìn chằm chằm Nghiêm Vũ, cô có thể tưởng tượng, tưởng tượng vị pho mát thơm nồng vừa vào miệng đã tan, còn có tương việt quất chua chua ngọt ngọt...... Có ai khi dễ người như anh không?
Hắn còn khiêu khích nhìn nàng, hắn lại nhìn!
Hắn lại nhìn!
Trình Hiểu Du tức giận, cầm lên một cái bọt biển cắn một miếng, ánh mắt bốc lửa trừng lại, ai sợ ai chứ.
Nghiêm Vũ rốt cục nhịn không được một tay đặt ở trên bàn cơm chống trán nở nụ cười, Trình Hiểu Du này, căn bản là một cô gái ngốc.
Trình Hiểu Du nhìn địch nhân đối diện chống đầu vẫn cười, lúc này mới có chút phục hồi, cô nuốt xuống miếng bơ đã cắn đầy miệng, cảm thấy hẳn là tìm lý do cho hành vi của mình, "Tôi ăn là bởi vì...... Bởi vì hôm nay anh rất quá đáng, hại tôi đi chân trần nửa ngày, cho nên tôi ăn một chút gì đó của anh cũng là việc nên làm.
Nghiêm Vũ nhìn cô cười, đưa tay lau bơ bên môi cô đưa vào miệng mình, "Vị chocolate, Hiểu Du, ăn ngon không?
Áo sơ mi Nghiêm Vũ ngồi ở bàn đối diện mở ra ba cúc áo, hơi lộ ra da thịt bóng loáng như ngọc bên trong, mái tóc đen nhánh hơi dài của anh ta được xử lý khiêm tốn mà có hình dáng, hai khuy áo hình tròn ở dưới ánh đèn phòng ăn lóe lên ánh sáng, trong mắt hoa đào hẹp dài híp lại của anh ta viết rõ ràng một hàng chữ, "Trình Hiểu Du, em chạy không ra khỏi lòng bàn tay anh.
Mặt Trình Hiểu Du, hôm nay lần thứ N lại không tự giác đỏ lên.