bên trên sai thang máy tiến sai cửa
Chương 4 - Hối Hận? Muộn rồi! (H)
Trình Hiểu Du cười hì hì nói, "Hôm đó không muốn không có nghĩa là hôm nay cũng không muốn, tối nay, em phải ở bên anh.
Nghiêm Vũ đứng dậy, kéo tay Trình Hiểu Du để cô cũng đứng lên.
Trình Hiểu Du đành phải đặt ly xuống, ngẩng đầu nhìn anh, "Làm gì?
Đến nhà tôi.
Nhưng ta còn chưa uống hết.
Nhà tôi có rượu, đến nhà tôi uống tiếp.
Lúc Nghiêm Vũ và Trình Hiểu Du đi ra ngoài, Văn Tự ở quầy bar giơ ly rượu lên cười với cậu.
Nghiêm Vũ hướng Văn Tự gật gật đầu, ôm Trình Hiểu Du đi ra cửa lớn Vong Xuyên.
Lên xe Hiểu Du cũng không ầm ĩ như ở quán bar, tựa vào vị trí phó lái, cắn ngón tay nhìn cửa kính xe phía trước không nói lời nào.
Nghiêm Vũ vừa lái xe vừa nghiêng đầu nhìn cô, "Có phải em không thoải mái không?
Trình Hiểu Du lắc đầu, "Không có, tôi còn rất tỉnh táo.
Xe chạy vào một khu chung cư thoạt nhìn rất cao cấp, Nghiêm Vũ dừng xe trước một tòa chung cư, mang theo Trình Hiểu Du mở cửa đi vào.
Nghiêm Vũ mở cửa phòng lấy ra hai đôi dép lê, đều là kiểu nam.
Nghiêm Vũ thay giày, vào phòng khách rót ly nước uống, quay đầu lại nhìn thấy Trình Hiểu Du còn giẫm dép lê lớn của cậu đứng ở cửa, một đôi chân trắng trẻo nho nhỏ, mười ngón chân mượt mà đáng yêu.
Nghiêm Vũ đi tới xoa xoa tóc cô, "Đứng ngốc làm gì?
Trình Hiểu Du nhìn anh, "Rượu đâu?
Nghiêm Vũ kéo cô vào trong phòng khách, "Còn muốn uống rượu?Cô ở trong quán bar đã uống không ít rồi."Vừa rồi lúc anh giúp cô tính tiền liếc nhìn hóa đơn, rượu cô mua cũng không đắt, cứ như vậy còn uống hơn sáu trăm đồng.
Không được, tôi muốn uống rượu.
Nha đầu ngốc, uống quá say ngươi cái gì cũng không biết.
Anh nói dẫn em về nhà uống tiếp, sao anh lại gạt người được?"Trình Hiểu Du đứng trong phòng khách dậm chân.
Nghiêm Vũ bất đắc dĩ, kéo cô lên lầu, "Được, chúng ta lên lầu, trên lầu có rượu uống.
Đi lên lầu, Nghiêm Vũ đưa cho Trình Hiểu Du một cái khăn tắm, "Đi tắm, tắm xong mới có thể uống rượu.
Trình Hiểu Du cầm khăn lông lớn màu trắng cười khanh khách, "Cái kia ai, ngươi như thế nào cùng mẹ ta dường như, nàng mỗi lần đều nói: Trình Hiểu Du, ngươi đi trước cho ta tắm rửa, không tắm rửa không cho cầm dưa hấu lạnh ăn!"
Ta không gọi người kia, ta gọi Nghiêm Vũ.
Nghiêm...... Vũ. "Trình Hiểu Du gật đầu lặp lại một lần.
Ngoan, "Nghiêm Vũ xoa xoa tóc Trình Hiểu Du," Đi tắm.
Trình Hiểu Du ừ một tiếng xoay người đi vào phòng tắm, rất nhanh phòng tắm liền truyền ra tiếng vòi sen phun nước còn có tiếng hát không rõ ràng lắm của Trình Hiểu Du.
Nghiêm Vũ đi tới trước cửa phòng tắm nghe một chút, cô hát là "Tôi là một đại đạo tặc, cái gì cũng không sợ, cuộc sống rất tự tại, cả ngày vui vẻ ha ha......
Nghiêm Vũ thiếu chút nữa không bật cười, cậu ho một tiếng xuống phòng tắm khách sạn lầu một tắm rửa.
Lúc Nghiêm Vũ trở lại lầu trên Trình Hiểu Du đã tắm rửa xong, cô vây quanh khăn tắm thuần trắng đứng ở giữa phòng, hai tay bắt lấy góc khăn tắm trước ngực, bọt nước trên tóc từng giọt từng giọt trong suốt rơi xuống, đôi mắt giống như động vật nhỏ của cô chớp a chớp, chớp đến tim Nghiêm Vũ cũng mềm nhũn.
Nghiêm Vũ đi tới trước người Trình Hiểu Du, trên người cô có mùi sữa tắm anh thường dùng, mùi nhàn nhạt kia từ trên người cô tản mát ra liền đặc biệt dễ ngửi.
Trình Hiểu Du ngẩng đầu nhìn Nghiêm Vũ, "Tôi còn chưa lấy kính áp tròng đâu.
Nghiêm Vũ nhẹ nhàng nâng cằm Trình Hiểu Du lên, "Tôi lấy giúp cậu.
Trình Hiểu Du ngoan ngoãn ngẩng đầu bất động, Nghiêm Vũ đỡ mí mắt Trình Hiểu Du, hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng cọ xát trên tròng mắt Trình Hiểu Du lấy xuống một cái kính áp tròng đặt ở lòng bàn tay, ngón tay Nghiêm Vũ nhẹ nhàng vỗ về lông mi mềm mại của Trình Hiểu Du nỉ non nói, "Tại sao phải đeo kính áp tròng, mắt em đẹp như vậy, đen đến tựa như một giọt mực đậm trong nước. Nhắm mắt lại để anh hôn có được không?
Trình Hiểu Du dụi mắt nói, "Còn một con chưa lấy xuống.
Nghiêm Vũ cười nâng mặt Trình Hiểu Du lên lần nữa, cũng lấy kính áp tròng khác ra, Trình Hiểu Du nhắm mắt lại đảo mắt, đeo kính áp tròng lâu mắt không thoải mái lắm.
Nghiêm Vũ thấy cô nhắm mắt lại liền cúi đầu hôn cô, ngậm lấy môi và lưỡi của cô trực tiếp đưa vào.
Trình Hiểu Du hoảng sợ, đầu lưỡi anh cứ như vậy xông tới, cô ngay cả một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có.
Trình Hiểu Du sợ hãi mở to mắt, lại chỉ nhìn thấy hai mắt Nghiêm Vũ nhắm chặt cùng lông mi dài mà cứng rắn, cô có thể cảm giác được môi lưỡi Nghiêm Vũ có mùi bạc hà nhàn nhạt cùng với hơi thở mãnh liệt đặc biệt của đàn ông.
Bị anh hôn vài giây, Trình Hiểu Du liền cảm thấy có chút không thở nổi, cô đưa tay đẩy ngực Nghiêm Vũ, Nghiêm Vũ lại ôm eo cô trực tiếp ngã xuống giường.
Trình Hiểu Du còn chưa kịp thét chói tai, Nghiêm Vũ liền kéo khăn tắm Trình Hiểu Du đang quấn quanh người ra.
Hai tay hắn chống bên người Trình Hiểu Du, híp mắt băn khoăn con mồi dưới thân.
Trình Hiểu Du xấu hổ cả người đều ửng đỏ, tuy nói rượu có thể tăng thêm can đảm, nhưng cô và Nghiêm Vũ chẳng qua chỉ là người xa lạ, bị một người đàn ông xa lạ càn rỡ đánh giá thân thể của mình như vậy, Trình Hiểu Du bắt đầu hối hận vì sao mình không thành thật trở lại ổ nhỏ của mình ôm khoai tây chiên cùng quả hạnh phúc xem phim Mỹ.
Trình Hiểu Du bị ánh mắt như sói đói của Nghiêm Vũ nhìn chằm chằm thật sự chịu không nổi, chỉ có thể đồng loạt đắp lên mắt Nghiêm Vũ, xấu hổ hận không thể nứt một lỗ trên giường để cô rơi vào.
Hai con mắt Nghiêm Vũ bị che lại, khóe miệng lại kéo ra một nụ cười xấu xa.
Anh để Trình Hiểu Du che mắt, bắt lấy hai chân Trình Hiểu Du gác lên vai mình, đứng thẳng dậy nửa quỳ trên giường.
Nghiêm Vũ vừa đứng dậy như vậy, thân thể Trình Hiểu Du cũng bị hắn nâng lên rất nhiều, Trình Hiểu Du nào còn để ý đến ánh mắt Nghiêm Vũ, vội vàng chống hai tay ở phía sau không cho cả người mình rời khỏi nệm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô xấu hổ càng đỏ lên, "Nghiêm Vũ, anh làm gì vậy!
Nghiêm Vũ lúc này làm sao còn để ý tới lời nói của Trình Hiểu Du, hai con mắt hoa đào hẹp dài của hắn chỉ lo nhìn chằm chằm tiểu huyệt tươi mới đáng yêu trước mắt.
Hai mảnh môi âm hộ của Trình Hiểu Du ôn nhuận no đủ, phía trên có lông tơ như nhung thiên nga tinh tế bày ra, hai mảnh cánh hoa nhỏ nhắn đáng yêu canh giữ ở cửa động, giống như cái miệng nhỏ nhắn theo hô hấp của cô mở ra khép lại.
Cửa động của nàng thật nhỏ, không biết sau khi đi vào rốt cuộc là cảm giác như thế nào......
Trình Hiểu Du chống nửa người nói, "Nghiêm Vũ, em không chơi nữa, em muốn về nhà.
Đột nhiên có một thứ mềm mại ấm áp phất tới giữa hai chân Trình Hiểu Du, đảo qua cửa vào huyệt nhỏ của cô đi tới âm vật liếm liếm một chút.
Thân thể Trình Hiểu Du rất mẫn cảm, nơi đó đặc biệt mẫn cảm.
Hai cánh tay của cô rốt cuộc chống đỡ không nổi, thân trên không khỏi mềm nhũn ngã xuống giường, từ phần eo bắt đầu bị Nghiêm Vũ kéo lên treo ở giữa không trung liếm từng chút một.
Hốc mắt Trình Hiểu Du phiếm hồng cả người run rẩy, hai cái chân trắng nõn ở trên vai Nghiêm Vũ sợ hãi đá loạn xạ, "Tôi không cần, không cần......
Nghiêm Vũ từ giữa hai chân Trình Hiểu Du ngẩng đầu lên, trên đôi môi mỏng manh của anh có một tầng ánh sáng trong suốt nhàn nhạt, phản chiếu khí chất vốn có chút nhạt nhẽo xa cách của anh không hiểu sao lại yêu dị, "Tiểu nha đầu, không buông ra được như vậy, sao lại dám ra ngoài chơi? Trước kia có cùng nam nhân lên giường chưa? Nếu là lần đầu tiên, anh sẽ nhẹ một chút." Thân thể Trình Hiểu Du sạch sẽ mẫn cảm, ở dưới người anh khẩn trương mà thẹn thùng, căn bản không giống phản ứng mà một nữ nhân có kinh nghiệm tình dục nên có.
Trình Hiểu Du nghe xong lời này mặt càng đỏ hơn, cô lắc đầu nói "Em không cần, thật không cần." Cô giãy dụa thả hai chân từ trên vai Nghiêm Vũ xuống, rụt rè rụt chân ngồi ở trên giường, rượu lúc trước uống vào đều dọa tỉnh hơn phân nửa, ánh mắt cô hồng hồng nói, "Nghiêm Vũ, không xứng đáng, lúc trước em uống say, anh để em đi đi.
Nghiêm Vũ nhìn Trình Hiểu Du vài giây đồng hồ không nói chuyện, nàng co thành một đoàn đáng thương nhìn hắn thật giống như hắn muốn cưỡng gian nàng.
Nghiêm Vũ giơ tay cởi áo T - shirt trên người, lộ ra lồng ngực trơn nhẵn cùng cơ bụng tinh xảo, sau đó đưa tay cởi cúc quần.
Trình Hiểu Du trợn tròn mắt nói, "Nghiêm Vũ, anh không nghe thấy tôi nói sao? Tôi..." Vẻ mặt Nghiêm Vũ không vui lắm, Trình Hiểu Du chợt tỉnh ngộ ra người đàn ông này hôm nay thật sự không định buông tha cho mình, cô ngồi ở trên giường không tiếng động dịch người về phía sau, cầm khăn tắm lớn xuống giường muốn chạy.
Nghiêm Vũ duỗi cánh tay kéo Trình Hiểu Du trở về, khăn tắm trắng như tuyết bị Nghiêm Vũ kéo xuống đất, "Trình Hiểu Du, cậu coi Nghiêm Vũ tôi là ai, tùy cậu nói tới là tới, nói đi là đi.
Trình Hiểu Du ở dưới người Nghiêm Vũ vừa cào vừa đánh, "Nghiêm Vũ, em nói em hối hận! Em không muốn!
Lần trước ở công ty buông tha nàng đã xem như đại phát thiện tâm, lần này đều tên đã lên dây, nếu như còn có thể để cho nàng đi, hắn Nghiêm Vũ liền tên nên đảo ngược viết.
Nghiêm Vũ một bên đè nặng Trình Hiểu Du một bên cởi quần cùng quần lót của mình, sau đó đem hai bàn tay lộn xộn của Trình Hiểu Du nắm chặt kéo đến đỉnh đầu, cúi đầu cắn sữa thịt mượt mà thơm ngọt của cô, bởi vì cô không nghe lời, anh cắn rất dùng sức, hàm răng sắc nhọn lưu lại một chút vết đỏ sặc sỡ trên ngực cô.
Bộ ngực của nàng vừa thơm vừa mềm, đầu vú nho nhỏ đỏ như muốn nhỏ ra máu, Nghiêm Vũ ngậm lấy một cái núm vú tiêu của nàng dùng môi lưỡi dùng sức khi dễ cái núm vú nhỏ mềm mại kia, một tay thì theo đường cong mềm mại của nàng đi tới chỗ bụng dưới, chen vào ngón giữa giữa hai chân nàng cố gắng dò xét cái lỗ nhỏ phía dưới.
Trình Hiểu Du không chịu nổi nữa khóc lên, rõ ràng là chuyện mình hạ quyết tâm muốn làm, nhưng thật sự bị một người đàn ông xa lạ đè ép, cô chỉ cảm thấy vừa sợ hãi vừa hối hận, cho dù người đàn ông này lớn lên rất đẹp trai, cô cũng không muốn.
Nghiêm Vũ nghe thấy tiếng nức nở của Trình Hiểu Du, động tác dưới tay không khỏi dừng lại, ngẩng đầu liền thấy nước mắt cô ào ào rơi xuống, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn xoa tới xoa lui trên mắt, ngược lại khiến cho mặt đều là nước mắt, hàm răng tinh tế cắn đôi môi đỏ bừng, thoạt nhìn ủy khuất nói không nên lời.
Nghiêm Vũ không biết tại sao lại nhớ tới cô vừa rồi ở trong phòng tắm miệng lưỡi không rõ hát cái gì "Tôi là một đại đạo tặc, cả ngày vui ha ha", khi đó còn ngây ngốc vui tươi hớn hở tắm rửa, chẳng lẽ không biết tắm rửa xong bước tiếp theo là lên giường sao?
Tiểu nha đầu này, chính là làm cho hắn tàn nhẫn không nổi.
Nghiêm Vũ nhích người lên, hôn cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng của nàng, "Nha đầu ngốc, khóc cái gì, ta sẽ cho ngươi rất thoải mái.
Trình Hiểu Du vẫn dụi mắt nói không cần, Nghiêm Vũ hôn miệng cô, chặn tất cả những gì cô muốn dưới lưỡi anh, nước mắt của cô chát chát chảy vào trong miệng hai người, nhưng Nghiêm Vũ cảm thấy ngay cả phần chát chát này cũng ngọt ngào.
Anh muốn cô, đêm nay dù thế nào cũng phải có được.
Thân thể Nghiêm Vũ chen vào giữa hai chân Trình Hiểu Du, một ngón tay cũng thò vào lỗ huyệt của cô thăm dò đâm vào bên trong.
Nàng ở dưới môi hắn ưm một tiếng, hồng hồng khuôn mặt trở nên cực nóng, bất quá càng nóng chính là của nàng tiểu huyệt, nóng đến có thể đem ngón tay của hắn tan chảy bình thường.
Chỗ đó của cô cực mềm cực ngấy, ngón tay Nghiêm Vũ không thể khống chế muốn tìm đến chỗ cực lạc sâu hơn, Trình Hiểu Du lại căng thẳng đến chết, căn bản không cho anh tiến vào.
Nghiêm Vũ thấy nàng hoảng hốt như vậy, trong lòng thương tiếc cũng không mạnh mẽ nữa.
Chỉ tiến vào tiểu huyệt của nàng hai ba cm liền dừng lại ở trên vách tường trấn an nhẹ nhàng gãi gãi, mặt khác hai ngón tay thon dài lần mò tìm được đầu âm vật nho nhỏ của nàng nhẹ nhàng xoa xoa, một cái miệng ở cánh môi mềm mại, cằm khéo léo, trên chóp ngực rất vểnh lên hôn qua hôn lại, hàm chứa vành tai mẫn cảm của nàng thổi khí nói, "Tiểu bảo bối, ngươi vừa mềm vừa trơn, ta rất thích. Tiểu huyệt của ngươi chặt như vậy, ta đi vào sẽ bị ngươi kẹp chết......
Trình Hiểu Du nghe được hắn miệng đầy lời nói vô sỉ, hạ thân lại bị ngón tay xảo diệu của hắn chăm sóc không gì không được, rốt cục nhịn không được nhỏ giọng run rẩy quyến rũ một tiếng.
Nghiêm Vũ cười cắn một miếng vào vành tai hồng phấn của nàng, "Kêu thật dễ nghe, giống như tiểu hoàng oanh.
Trình Hiểu Du xấu hổ quay mặt sang một bên không chịu nhìn anh.
Nghiêm Vũ hơi đứng dậy đặt hai chân cô lên vai mình lần nữa.
Bàn tay to tiếp tục xoa bóp huyệt nhỏ của cô, lực đạo của anh không nặng tốc độ cũng không nhanh, nhưng có thể khiến cho cả người Trình Hiểu Du như nhũn ra mồ hôi đầm đìa, theo ngón tay Nghiêm Vũ không nhanh không chậm rút ra, một tia mật dịch trong suốt theo ngón tay Nghiêm Vũ chậm rãi chảy xuống.
Khóe miệng Nghiêm Vũ xẹt qua một nụ cười hài lòng, ngón tay chậm rãi rút ra từ huyệt miệng đỏ mọng của Trình Hiểu Du, kéo ra một sợi bạc mập mờ không tiếng động kéo dài sau đó rơi xuống ga giường màu trắng gạo biến mất không thấy.
Trình Hiểu Du nhắm mắt lại đầu có chút nặng nề, cô mơ hồ biết mình sẽ như thế nào, nhưng cô lại không muốn biết, một thứ nóng rực đến mức giống như muốn đốt lên để ở giữa hai chân cô, Trình Hiểu Du co rúm lại một chút, mắt nhắm càng chặt.
Mở mắt ra. "Giọng Nghiêm Vũ nghe vẫn trầm thấp mà bình tĩnh.
Lông mi Trình Hiểu Du run rẩy mấy cái lúc này mới chậm rãi mở mắt, lửa nóng kia dựa vào cô càng gần, để ở lỗ huyệt của cô hơi đau đớn.
Người đàn ông nắm lấy hai chân cô dáng người thon dài, khuôn mặt tao nhã, đường cong sống mũi và khóe miệng đơn giản mà hơi lạnh lùng, ánh mắt hẹp dài bề ngoài gợn sóng không sợ hãi, nhưng ở sâu trong lại phảng phất có mực đậm màu lan tràn chung quanh.
Một người đàn ông như vậy, một khuôn mặt như vậy, Trình Hiểu Du chỉ cảm thấy trái tim mình nặng nề rơi xuống, mũi cay đến hít thở không thông, nước mắt nóng bỏng nhất thời liền mơ hồ tầm mắt.
Trình Hiểu Du lắc đầu nói, "Nghiêm Vũ, anh buông em ra, em không cần." Cô thấy sắc mặt Nghiêm Vũ trở nên khó coi, nhưng vẫn khịt mũi nói, "Em không thích anh, anh đừng chạm vào em.
Nghiêm Vũ nắm chặt tay Trình Hiểu Du, đem hai đạo hồng ấn trên đùi Trình Hiểu Du.
Hắn dùng sức tách hai chân Trình Hiểu Du ra, thắt lưng gầy gò nặng nề duỗi thẳng, nhắm ngay tiểu huyệt thủy quang liễm diễm không ngừng run rẩy hung hăng đụng vào.
Người đàn ông vừa thô vừa dài côn thịt mang theo nóng bỏng xúc cảm phảng phất đem cả người cô đều bổ ra tiến vào sâu trong thân thể cô, Trình Hiểu Du đau đớn kêu lên tiếng nước mắt rơi như mưa, cô biết cô làm sai chuyện, hơn nữa sai đến thái quá, không thể quay đầu lại.