bên trên sai thang máy tiến sai cửa
Chương 26: Chào buổi sáng, tiểu đà điểu (H)
Trình Hiểu Du cả người trần trụi tựa vào đầu giường ngồi, Nghiêm Vũ thì trần truồng đứng ở trước người cô, Trình Hiểu Du ngẩng đầu lắc lư đầu trước sau giữa đùi anh.
Nghiêm Vũ nhất định phải cho cô uống đồ ngon, cô muốn cự tuyệt cũng không được.
Thịt của anh to như vậy thô như vậy, miệng của cô mở đến chua muốn chết, anh còn ra sức nhét vào trong cổ họng cô.
Nghiêm Vũ cúi đầu nhìn Trình Hiểu Du đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn nhắm mắt phun ra nuốt vào đại nhục bổng của hắn, bộ dáng này của nàng cực kỳ có thể thỏa mãn lòng tự trọng của đại nam nhân hắn.
Có nước miếng bạc theo khóe miệng của nàng chảy xuống, hắn còn có thể nghe thấy thanh âm nàng nuốt nước miếng thật nhỏ, tiểu nha đầu ăn hắn ăn rất vất vả.
Nghiêm Vũ đưa tay xoa xoa tóc Trình Hiểu Du, "Ăn ngon không?
Trình Hiểu Du làm sao nói ra được lời, chỉ có thể mở mắt trừng Nghiêm Vũ một cái, hắn lại đem gậy thịt hướng trong miệng nàng đẩy càng sâu.
Cảm giác cổ họng đột nhiên bị dị vật xâm nhập khiến khoang miệng Trình Hiểu Du co rút lại theo phản xạ, Nghiêm Vũ thoải mái hừ một tiếng, xoa tóc cô nói, "Tiểu đà điểu, em phải cố lên, như vậy mới có thể uống được đồ ngon." Nha đầu này sống không được, ngậm anh như ngậm kem, ấm áp nóng bỏng nửa ngày mới mút một ngụm, anh đi sâu một chút cô liền dùng đầu lưỡi đẩy anh.
Bị nàng không lên không xuống treo ở nơi đó, hắn muốn bắn cũng bắn không ra.
Hai tay Nghiêm Vũ bắt lấy đầu Trình Hiểu Du, theo tiết tấu của mình, mông di chuyển ra vào trong miệng cô.
Nhưng tiết tấu của anh quá nhanh, vào lại quá sâu, mỗi lần đâm vào đều làm cho cổ họng của cô mơ hồ đau nhức, hai bàn tay nhỏ bé của Trình Hiểu Du gãi lung tung bên hông Nghiêm Vũ, gãi đến lửa trong lòng Nghiêm Vũ liên tục dâng lên, cái miệng nhỏ nhắn của cô còn ô ô kêu, hàm răng nhọn thỉnh thoảng sẽ đập vào gậy thịt của Nghiêm Vũ, kích thích như vậy khiến Nghiêm Vũ càng muốn mạnh mẽ chọc vào cô.
Hắn vốn là khống chế lực đạo, nàng lại càng muốn cùng hắn thêm phiền.
Nghiêm Vũ cúi đầu nói, "Trình Hiểu Du, hôm nay tôi không bắn vào miệng cậu thì sẽ không rút ra. Cậu còn lay chuyển tôi nữa, lát nữa đừng nói tôi khi dễ cậu nữa.
Trình Hiểu Du ngẩng đầu nhìn Nghiêm Vũ, trên khuôn mặt bình thường vân đạm phong khinh của hắn lúc này tràn đầy dục hỏa tăng vọt, ánh mắt thật giống như sói đang ăn thịt.
Trình Hiểu Du biết mình nếu như dám không cho con sói này ăn thịt trong miệng hắn, kết cục rất có thể là bị sói đói xé thành từng mảnh nhỏ.
Trình Hiểu Du bất đắc dĩ khuất phục thỏa hiệp, bàn tay nhỏ bé vỗ về bên hông cậu không dám gãi loạn nữa, cái miệng nhỏ nhắn cũng ngoan ngoãn mở ra tùy ý cậu ra vào, hai gò má hơi lõm xuống hút mát xa gậy thịt, đầu lưỡi nhỏ nhắn linh hoạt theo động tác ra vào của cậu thoáng cái liếm đỉnh gậy thịt.
Không phải cô không biết lấy lòng đàn ông như thế nào, chỉ là lúc trước cảm thấy mệt mỏi, hàm chứa anh cũng không muốn hấp dẫn, có chút ý tứ chống cự tiêu cực.
Hiện tại nàng coi như đã hiểu, không đem Nghiêm Vũ hầu hạ thoải mái, xui xẻo chỉ có chính nàng.
Ngón tay Nghiêm Vũ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại mịn màng của Trình Hiểu Du, híp mắt lại vẻ mặt thoải mái, "Đúng, bảo bối, chính là như vậy... Để anh vào một chút, không sao, không cần khẩn trương. Bảo bối ngoan, đà điểu nhỏ của anh, ừm..."
Cái miệng nhỏ nhắn phía dưới đà điểu của hắn rất tốt, cái miệng bên trên cũng không kém, ngậm hắn cực kỳ thoải mái, Nghiêm Vũ sảng khoái cắm vào hơn mười phút, rốt cục gào thét một tiếng bắn ra từ cổ họng Trình Hiểu Du.
Mùi tanh nồng đậm làm cho Trình Hiểu Du gần như muốn nhổ ra, anh chống vào cổ họng cô bắn vào bên trong, hốc mắt Trình Hiểu Du đỏ lên nhìn Nghiêm Vũ, anh đang say mê dùng sức xoa mặt cô, gậy thịt vẫn co rúm trước sau trong miệng cô, Trình Hiểu Du nhận mệnh nhắm mắt lại không ngừng nuốt xuống một cỗ tinh dịch nóng hổi nồng nặc kia, thật sự nuốt không trôi mặc cho chúng nó trộn lẫn nước bọt từ khóe miệng cô chảy xuống tích tích đáp đáp rơi vào trên ngực.
Một hồi lâu Nghiêm Vũ mới buông ra Trình Hiểu Du đầu, đem nửa mềm dương vật từ Trình Hiểu Du trong miệng rút ra, thở dài một hơi, "Thật con mẹ nó sảng khoái!"
Trình Hiểu Du một tay chống ở trên giường một tay vịn ngực từng ngụm từng ngụm thở dốc, hơi chút bình tĩnh lại một chút liền đưa tay lau lau khóe miệng dính trắng, nhìn trên tay dơ vù vù đồ vật, nàng vừa thẹn vừa giận đem những thứ kia tất cả đều bôi lên trên giường Nghiêm Vũ.
Nghiêm Vũ ngồi xổm xuống cười nhìn đà điểu nhỏ của cậu, chậc chậc, thật đáng thương, tóc rối bù mắt hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch không ngừng thở dốc, trên người khắp nơi đều là bẩn thỉu, đều là bị cậu khi dễ thành như vậy.
Trong lòng Nghiêm Vũ có một tiểu nhân ngây thơ đang cuồng tiếu, nhất thời cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.
Trình Hiểu Du khàn giọng nói, "Nghiêm Vũ, em muốn uống nước.
Nghiêm Vũ xuống giường nhận một ly nước ấm đưa cho Trình Hiểu Du, Trình Hiểu Du hai tay cầm ly uống từng ngụm từng ngụm.
Nghiêm Vũ vươn tay yêu thương vuốt ve mái tóc dài xõa tung trên vai cô, Trình Hiểu Du vỗ tay Nghiêm Vũ, "Đừng chạm vào tôi, Nghiêm Vũ, cậu so với buổi chiều còn quá đáng hơn, cậu thật quá đáng!
Nghiêm Vũ cười cầm ly của Trình Hiểu Du uống một ngụm, sau đó đặt lên tủ đầu giường, ôm ngang Trình Hiểu Du nói, "Được rồi, chúng ta đi tắm.
Hai người đứng ở phía dưới vòi sen Nghiêm Vũ đánh ra rất nhiều bong bóng thơm trắng bôi lên người Trình Hiểu Du, Trình Hiểu Du bĩu môi nói, "Em không cần anh giúp em tắm.
Nuôi đà điểu đương nhiên phải giúp nó tắm rửa, đây là nghĩa vụ của chủ nhân.
Trình Hiểu Du tức giận đánh một quyền vào ngực Nghiêm Vũ, "Nghiêm Vũ, cậu khi dễ tôi, cậu sẽ khi dễ tôi.
Nghiêm Vũ thò người qua hôn lên má Trình Hiểu Du một cái, "Tiểu ngốc, anh thích em, em không nhìn ra anh thích em bao nhiêu sao?
Trong mắt Nghiêm Vũ hoa đào ôn nhu như nước ẩn tình đưa tình, Trình Hiểu Du có chút thẹn thùng cúi đầu không chịu nhìn hắn.
Giọt nước trên tóc cô theo gò má từng giọt chảy xuống, phản chiếu làn da trắng nõn uyển chuyển hàm xúc của cô đặc biệt đẹp mắt, Nghiêm Vũ cảm thấy cô gái thẹn thùng khiếp nhược như vậy nên có đàn ông chăm sóc cô giống như che chở bảo bối.
Anh lấy vòi sen tinh tế rửa bọt trên người Trình Hiểu Du, sau khi tắm sạch sẽ cho cô, anh cũng vội vàng tắm rửa, sau đó ôm Trình Hiểu Du vào trong bồn tắm tràn ngập nước ấm, hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô nói, "Anh đi thay ga giường, em ngâm mình trong nước nghỉ ngơi một lát.
Nghiêm Vũ mặc quần áo vào, cuộn ga giường lại đặt ở trong máy giặt dưới lầu, đổ chút nước giặt, điều chỉnh máy đến trình tự hoàn toàn tự động sau đó ấn nút khởi động.
Nghiêm Vũ trở lại trên lầu trải ga giường mới, lúc đi vào phòng tắm nhìn thấy Trình Hiểu Du nghiêng đầu trên vách bồn tắm đã ngủ.
Cô ngủ rất sâu, hơi thở đều đặn, lông mày hơi cau lại.
Nghiêm Vũ nhìn khuôn mặt ngủ say của Trình Hiểu Du, trong lòng cảm thấy có một chỗ mềm mại nóng lên.
Nghiêm Vũ sống đến hai mươi tám tuổi, cũng nghiêm túc nói qua hai trận yêu đương, nhưng loại này chỉ cần nhìn một nữ nhân trong lòng liền nóng lên cảm giác hắn đời này vẫn là lần đầu tiên.
Hắn biết hắn thích Trình Hiểu Du, hơn nữa tiếp tục ở chung như vậy chỉ sợ sẽ càng ngày càng thích, nói không chừng, đây chính là nữ nhân muốn cùng hắn cả đời.
Nghiêm Vũ phát hiện mình cũng không bài xích ý nghĩ như vậy, hắn nguyện ý thuận theo tự nhiên cùng Trình Hiểu Du phát triển.
Nghiêm Vũ đứng ở cửa nhìn Trình Hiểu Du một hồi, lúc này mới đi qua ôm cô từ trong nước ra, dùng khăn lông lớn lau sơ qua trên người cô, sau đó đặt cô lên giường.
Hắn kéo hai chân Trình Hiểu Du ra, chỉ thấy huyệt nhỏ phấn nộn son môi đô đô sưng phù, Nghiêm Vũ mở hộp thuốc mỡ kia ra, ngón tay thon dài dính thuốc mỡ ôn nhu chà lau miệng huyệt Trình Hiểu Du.
Trình Hiểu Du không thoải mái hừ một tiếng, mặt cọ cọ trên gối, vẫn tiếp tục ngủ.
Nghiêm Vũ trong ngoài giúp Trình Hiểu Du bôi thuốc xong, sau đó cúi đầu hôn lên hai cánh hoa nhỏ mềm mại, mùi vị thanh thanh ngọt ngào còn pha trộn với mùi thảo dược nhàn nhạt.
Nghiêm Vũ cởi quần áo trên người, tắt đèn bàn ở đầu giường, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối nặng nề.
Nghiêm Vũ nằm trên giường ôm Trình Hiểu Du vào lòng mình, Trình Hiểu Du tự động tìm một vị trí thoải mái trong ngực cậu nằm, bàn tay nhỏ bé ôm trên lưng cậu, sau đó ngoan ngoãn bất động.
Nghiêm Vũ cũng mệt mỏi, ôm Trình Hiểu Du không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Khi Trình Hiểu Du tỉnh lại, trời đã sáng choang, ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa sổ chiếu lên mặt Trình Hiểu Du.
Trình Hiểu Du chậm rãi mở mắt, phía sau là tiếng thở dốc trầm thấp gợi cảm của Nghiêm Vũ, trên ngực là bàn tay to của Nghiêm Vũ, giữa đùi ra vào chính là đại nhục bổng mà Nghiêm Vũ đã sớm sinh long hoạt hổ.
Nghiêm Vũ thấy cô tỉnh, khẽ cắn một cái trên vai cô, "Đà điểu nhỏ, chào buổi sáng.
Trình Hiểu Du chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, cô nghĩ tới cùng Nghiêm Vũ sớm muộn gì cũng phải đi đến bước này, nhưng cô không nghĩ tới Nghiêm Vũ là một người đàn ông ham muốn bất mãn ngày đêm chẳng phân biệt được như vậy.
Nếu sớm biết như thế, có phải cô thà ngủ trên cầu vượt còn hơn không?
Nghiêm Vũ đè lên đùi cô, Trình Hiểu Du 'ưm' một tiếng thân thể co rụt lại.
Trong huyệt của nàng đã có rất nhiều nước, Nghiêm Vũ ra vào thập phần vui sướng, xem ra từ trước khi ý thức của nàng thức tỉnh thân thể của nàng cũng đã bị Nghiêm Vũ đánh thức.
Nghiêm Vũ một tay xoa cái mông nhỏ mềm mại vểnh lên của Trình Hiểu Du, "Tiểu đà điểu, hình như anh lên thế nào em cũng không đủ.
Trình Hiểu Du vẻ mặt đau khổ nói, "Nhưng là ta mệt mỏi, Nghiêm Vũ. Nếu như tài nguyên khai thác quá độ, cuối cùng sẽ dẫn đến tài nguyên khô kiệt, ngươi hiểu không?"
Nghiêm Vũ cười ha ha nhéo nhéo khuôn mặt Trình Hiểu Du, "Tôi cũng không khai phá quá độ, không phải cậu đã nghỉ ngơi cả đêm rồi sao?"
Trình Hiểu Du quay đầu nhìn Nghiêm Vũ, "Tôi không nghỉ ngơi đủ, bây giờ cả người như tan rã.
Nghiêm Vũ cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của Trình Hiểu Du, "Nhưng anh muốn, đà điểu nhỏ, anh cam đoan nhiệt tình yêu thương tài nguyên bảo vệ môi trường, anh sẽ nhẹ nhàng, ôn nhu khai phá.
Nghiêm Vũ tên bại hoại này ngoài miệng nói như vậy, nhưng đại nhục bổng dưới thân lại không chút ôn nhu chống lại hoa tâm của nàng, đỉnh nàng vừa mềm vừa tê dại nhịn không được co rút lại hành lang kẹp hắn, nhưng nàng càng kẹp chặt hắn càng tinh tế thong thả cọ xát nàng, thịt non mềm mại trong huyệt nhỏ giống như tầng da thịt thứ hai dán sát vào thịt bổng ra vào qua lại, khoái cảm tuyệt diệu như vậy làm cho Trình Hiểu Du nhịn không được đỏ mặt.
Nghiêm Vũ nhìn cô cười, "Chậc chậc, kẹp chặt như vậy, em còn sợ anh chạy sao? Bảo bối, không cần gấp, anh còn chưa khai phá đủ đâu.
Trình Hiểu Du cắn môi ở trên cánh tay Nghiêm Vũ oán hận nhéo một cái, "Cậu khai phá đi khai phá đi, cẩn thận có ngày sắt mài thành kim, cậu sẽ không khai phá!"