bên trên sai thang máy tiến sai cửa
Chương 19 - Sống Chung Hai Ba Chuyện
Tống Học Văn cái gì cũng không hỏi Trình Hiểu Du, nhưng Trình Hiểu Du rõ ràng cảm giác được thái độ của anh đối với mình lãnh đạm một chút, nhưng trong công việc Tống Học Văn vẫn rất chiếu cố cô, chuyện gì cũng sẽ nghiêm túc phụ trách dạy cô.
Trình Hiểu Du không thể nào giải thích, đành phải quên đi.
Sau khi cô làm việc ở tổng giám đốc một tháng, các hạng mục công tác trên cơ bản đều bắt đầu, một số chuyện quan trọng vẫn là Tống Học Văn ra mặt, nhưng một số việc nhỏ Nghiêm Vũ liền trực tiếp giao cho Trình Hiểu Du làm.
Nghiêm Vũ thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy Trình Hiểu Du bất kể là năng lực làm việc hay là tinh thần trách nhiệm cũng không tệ, rất thích hợp phát triển ngành năng lượng tại chức.
Nha đầu này không có quá nhiều tâm nhãn, tác phong cuộc sống cũng đơn thuần, tính tình tuy rằng không thể nói là tốt, nhưng hắn còn rất yêu giọng điệu này của nàng.
Nghiêm Vũ vừa mới bắt đầu chỉ là cùng nàng nháo chơi, nói trắng ra chính là muốn cùng nàng lên giường, hiện tại sao, giường vẫn là muốn lên, nhưng cũng muốn đứng đắn để cho nàng làm bạn gái.
Trình Hiểu Du nói rất nhiều, mỗi ngày tan tầm Nghiêm Vũ lái xe đưa cô về nhà cô đều ríu rít nói không hết.
"Nghiêm Vũ, Tiểu Ái của em (tên thân mật của Trình Hiểu Du đối với điện thoại iPhone của cô ấy) sau khi phá giải có một chức năng rất thú vị, hôm qua em mới cài phần mềm, bây giờ cho anh xem một chút." Trình Hiểu Du dùng sức vỗ hai cái, chợt nghe iPhone của cô kêu lên, "Em ở đây!
Trình Hiểu Du cởi giày xăng đan ra ngồi xếp bằng ở ghế lái phụ cười ha ha nói, "Thế nào? Chơi vui chứ!" Nói xong lại vỗ tay hai cái, Tiểu Ái của cô tiếp tục lên tiếng mà kêu, "I am here! I am here!
Nghiêm Vũ lái xe, không có phản ứng.
Này, Nghiêm Vũ!
"Tôi mỗi ngày có bao nhiêu việc, cho dù rảnh rỗi cũng không rảnh làm những thứ này. Gọi'tôi ở đây'có ích lợi gì?"
Trình Hiểu Du hừ nói, "Cùng lão nhân gia các ngươi chính là có khác biệt.
Chức năng điện thoại di động của Nghiêm Vũ cũng rất nhiều, nhưng cái gì cũng không thấy anh dùng, vẫn là cô tốt bụng lắp đặt cho anh mấy trò chơi điện thoại di động, suy nghĩ một chút lại cho anh mấy bộ tiểu thuyết xuyên không, tuy rằng tiểu thuyết xuyên không Trình Hiểu Du mấy năm trước đã xem chán, nhưng xét thấy trên ti vi hai năm nay mới nổi tiếng, cô hy vọng Nghiêm Vũ vẫn có thể đuổi kịp trào lưu thời đại.
Cô còn đăng nhập vào tài khoản weibo của Nghiêm Vũ, sau đó đăng ký tài khoản weibo: "Chào, chào mọi người! Tôi là Nghiêm Vũ, tổng giám đốc của Duệ Vũ, hoan nghênh mọi người chú ý đến tôi." Cách hai ngày Trình Hiểu Du nhớ tới cầm điện thoại di động của Nghiêm Vũ mở ra xem, fan của Nghiêm Vũ đã có mấy trăm người, tất cả mọi người ở phía sau weibo nhao nhao nhắn lại hỏi thật sự là Nghiêm Vũ sao?
Trình Hiểu Du cao hứng bừng bừng đưa điện thoại di động cho Nghiêm Vũ xem, Nghiêm Vũ nhíu mày nói hai chữ hồ nháo, sau đó liền đem nắp trượt điện thoại di động cài lại, thật sự là có đủ không hiểu phong tình.
Trình Hiểu Du bình thường cũng ở trên xe nói nhiều một chút, trở về nhà liền ôm máy tính bảo bối của cô chơi.
Bình thường đến buổi tối Nghiêm Vũ cùng Trình Hiểu Du đều ở thư phòng đợi, Nghiêm Vũ ở trên bàn học sử dụng máy tính hoặc là đọc sách, Trình Hiểu Du an vị ở trên sô pha ôm laptop chơi, có đôi khi còn nhảy tập thể hình hoặc là tập yoga gì đó, bởi vì thư phòng tương đối rộng rãi, cô cũng lăn qua lăn lại được.
Nghiêm Vũ phát hiện Trình Hiểu Du tuy rằng trình độ chơi mạt chược rất kém, nhưng rất biết chơi trò chơi, từ game offline đến game online đến game bàn cô đều có đọc lướt qua, cả ngày chỉ nghe trong máy tính của cô "Giết", "Thiểm", "Cho tôi nghĩ lại" kêu không ngừng, Nghiêm Vũ liếc mắt một cái, thì ra là đang chơi "Tam Quốc Sát".
Nha đầu này còn thích ở trên mạng chơi 《 trời tối mời nhắm mắt 》, cũng gọi giết người trò chơi, trò chơi này mới là phiền toái, chủ yếu trò chơi phương pháp chính là thông qua giọng nói nói chuyện phiếm phán đoán ai là sát thủ, bên trong giọng nam giọng bắc nói cái gì đều có, ồn ào Nghiêm Vũ đối với sách vở nhìn hơn mười phút cũng không nhìn vào viết cái gì.
Chợt nghe Trình Hiểu Du vỗ bàn trà nhỏ trước sô pha nói, "Người chơi nhỏ số 2 tôi là một thân phận tốt, thân phận tốt đó!
Nghiêm Vũ từ trước bàn học đứng lên đi tới sau sô pha, thò người xuống đặt tay lên bàn trà cùng Trình Hiểu Du xem màn hình.
Người chơi số 2 trên màn hình tên là "Bỏ trốn đến mặt trăng", hình tượng là một cô gái tóc dài.
Nghiêm Vũ rất lớn tiếng ở sau lưng Trình Hiểu Du nói, "Tên của ngươi phía dưới không phải vẽ một con dao nhỏ sao, con dao nhỏ là đại biểu cái gì thân phận tốt a?"
Trình Hiểu Du sửng sốt một chút, cả giận nói, "Nghiêm Vũ, con heo này, cậu câm miệng cho tôi!
Nghiêm Vũ nói, "Câm miệng làm gì, tôi thấy trò chơi này của cậu rất thú vị.
Trình Hiểu Du nhìn ánh sáng hẹp hòi trong mắt hắn biết Nghiêm Vũ là cố ý, tức giận đến cũng không đáp lời, cầm lấy đệm sô pha sau lưng chiếu lên người Nghiêm Vũ đánh loạn một trận.
Hậu quả của việc đánh người là bạn nhỏ Trình Hiểu Du cuối cùng bị đè lên sô pha hôn mãnh liệt, Nghiêm Vũ hôn đủ mới lau khóe miệng trở về tiếp tục đọc sách, khuôn mặt nhỏ nhắn, vạt áo màu hồng phấn của Trình Hiểu Du hơi mở ra từ sô pha thở hổn hển ngồi dậy, thí sinh số 2 trên màn hình đã sớm bị mọi người bỏ phiếu chết, mỗi người khi lên tiếng còn đều nói một câu, "Sát thủ ngốc Balabara của thí sinh số 2..." Trình Hiểu Du bĩu môi, trong mắt lóe ra ánh sáng ủy khuất, là cô ngốc sao?
Đều tại Nghiêm Vũ chết tiệt kia!
Từ ngày đó từ bệnh viện đi ra Nghiêm Vũ ở trong xe hôn Trình Hiểu Du, mà sau đó Trình Hiểu Du cũng không có bất kỳ phản ứng kháng cự nào, Nghiêm Vũ đối với Trình Hiểu Du tay chân liền dần dần tùy tiện đứng lên, động một chút liền kéo tới ôm hôn một chút, Trình Hiểu Du ngoại trừ đỏ mặt đẩy hắn ra, cũng sẽ không quá mức phản đối.
Nghiêm Vũ cho rằng cô như vậy coi như đồng ý, vốn sao, anh hiếm khi để ý đến một cô gái như vậy, nếu anh là Trình Hiểu Du anh cũng đồng ý.
Chẳng qua có mấy lần anh hôn đến mức muốn tiến thêm một bước Trình Hiểu Du luôn không muốn, Nghiêm Vũ cũng không biết cô xấu hổ cái gì, hai người cũng không phải chưa từng làm, lên giường cũng là chuyện thuận lợi thành chương.
Nhưng Trình Hiểu Du luôn nói không được, nói chưa chuẩn bị tốt.
Loại chuyện này có cái gì phải chuẩn bị, cô cho là chuẩn bị thi cử chứ?
Nhưng Nghiêm Vũ cũng không có biện pháp, hắn thích nàng, muốn cùng nàng thành lập quan hệ chính thức, vậy thì không thể không nhân nhượng nàng, nàng nhất định phải chuẩn bị vậy thì chuẩn bị đi.
Hai người cứ như vậy ngày đêm ở chung một chỗ, đảo mắt đã đến cuối tháng bảy.
Một ngày Nghiêm Vũ đột nhiên nói với Trình Hiểu Du một tuần sau tòa án mở phiên tòa, bảo cô chuẩn bị một chút.
Trình Hiểu Du đến nhà Nghiêm Vũ đã được một tháng, nói thật một tháng này cô rất an tâm, từ sau khi Trình Hiểu Du đến Dung Thành một mình đã không an tâm như vậy.
Tuy rằng cô và Nghiêm Vũ hiện tại cũng không thể nói rõ là quan hệ gì, nhưng Trình Hiểu Du dựa vào trực giác của phụ nữ liền biết mặc kệ xảy ra chuyện gì Nghiêm Vũ cũng sẽ giúp cô, cho nên cô mới cảm thấy an tâm, buổi tối dọa người kia cô cũng dần dần quên mất.
Trình Hiểu Du nói, "Lên tòa phải chuẩn bị như thế nào?
Nghiêm Vũ nói, "Anh nói cho tôi biết nam nữ lên giường phải chuẩn bị như thế nào, tôi sẽ nói cho anh biết phải chuẩn bị như thế nào.
Trình Hiểu Du cười đánh Nghiêm Vũ một cái, "Đừng làm rộn, nói chuyện nghiêm túc đi.
Nghiêm Vũ nói, "Kỳ thật cũng không có chuẩn bị gì, ngày mai chúng ta đi gặp luật sư, lúc lên tòa người khác hỏi cậu cái gì cậu cứ nói thật là được.
Ngày mở phiên tòa ngoại trừ chủ nhà đến làm chứng, hàng xóm còn có Nghiêm Vũ ra cũng không có ai khác, ngay cả bạn gái của người xấu kia cũng không đến dự thính.
Trình Hiểu Du ít nhiều an tâm hơn một chút, loại chuyện này cô đương nhiên không muốn nói trước mặt nhiều người như vậy.
Người xấu kia thần thái uể oải đứng ở ghế bị cáo, ở trại tạm giam giam hơn một tháng nhìn càng bẩn.
Trình Hiểu Du thấy hắn bất giác lui về phía sau một bước, quay đầu dùng ánh mắt đi tìm Nghiêm Vũ, Nghiêm Vũ đang ngồi ở ghế nhân chứng, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông kia, Trình Hiểu Du đành phải cúi đầu xuống.
Người xấu kia không có tiền, luật sư biện hộ của hắn là do tòa án chỉ định, luật sư biện hộ của Trình Hiểu Du lại là tốt nhất Dung Thành, ý chí chiến đấu sục sôi lưỡi tươi sáng.
Cưỡng hiếp không thành và cố ý tổn thương đều là chắc như đinh đóng cột, trọng điểm tranh chấp của luật sư hai bên chính là bị cáo có ý đồ cố ý giết người hay không.
Luật sư bị cáo cho rằng bị cáo lúc ấy nghe thấy tiếng gõ cửa của Nghiêm Vũ, tâm hoảng ý loạn mới lấy gối che mặt Trình Hiểu Du ngăn cản Trình Hiểu Du kêu cứu; Luật sư của Trình Hiểu Du lại chỉ ra sau khi Nghiêm Vũ ngừng gõ cửa, bị cáo vẫn lấy gối che mặt Trình Hiểu Du đến ba bốn phút, cũng một lần làm cho Trình Hiểu Du mất đi ý thức, nếu như không phải Nghiêm Vũ phá cửa sổ mà vào, Trình Hiểu Du rất có thể đã bị ngạt chết.
Đến lượt bị cáo nói, người đàn ông đã khóc và nói rằng anh ta hối hận vì đã không uống rượu vào ngày hôm đó.
Trình Hiểu Du cúi đầu cái gì cũng không nói, cô cũng cảm thấy người đàn ông kia hiện tại nhìn rất đáng thương, nhưng không phải nói đáng thương là có thể muốn làm gì thì làm.
Tòa án cuối cùng đã kết án bị cáo về tội cố ý giết người và kết án 10 năm tù.
Sau khi thẩm tra xử lý vụ án kết thúc Nghiêm Vũ lái xe đưa Trình Hiểu Du trở về, Trình Hiểu Du vẫn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới cúi đầu thở dài.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Nghiêm Vũ vươn tay bắt lấy tay Trình Hiểu Du đặt trên đùi, "Sau này có anh ở đây, không ai dám khi dễ em." Trình Hiểu Du vẫn nhìn ngoài cửa sổ không nói chuyện, đèn đỏ qua, Nghiêm Vũ thu tay lại tiếp tục lái xe.
Tám giờ sáng hôm nay mở phiên tòa, Nghiêm Vũ và Trình Hiểu Du đều dậy thật sớm, về đến nhà đã hơn hai giờ chiều.
Sau khi vào cửa, Nghiêm Vũ hỏi Trình Hiểu Du, "Có mệt không? Hay là cậu đi ngủ một lát đi.
Trình Hiểu Du gật đầu, "Vậy cậu còn quay về công ty không?
Không về, hôm nay không có việc gì, ta cũng đi ngủ một giấc.
Nghiêm Vũ trở lại phòng mình kéo rèm cửa sổ lên cũng không biết ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng cảm giác có người chọc mặt hắn, mở mắt vừa nhìn phát hiện Trình Hiểu Du đang ngồi ở bên giường hắn vươn ra một ngón tay ở trên mặt hắn từng chút chọc.
Nghiêm Vũ bắt lấy tay Trình Hiểu Du, "Cậu làm gì vậy?
Trình Hiểu Du một tay nâng cằm nói, "Xem sao cậu còn chưa tỉnh.
Nghiêm Vũ ngồi dậy ngáp một cái, "Mấy giờ rồi?
Hơn sáu giờ rồi.
Đánh thức anh dậy làm gì? Có phải đói bụng, muốn anh dẫn em đi ăn cơm không?
"Tôi muốn nói cho anh biết một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?"
Xấu xa.
"Tin xấu là tôi vừa kiểm tra thẻ lương của mình, tiền lương tháng bảy của tôi chỉ có một ngàn bảy trăm đồng, cho nên tiền thuê nhà tháng tám tôi không đủ trả." Tháng bảy cô xin nghỉ hai tuần, còn một ngàn bảy trăm đồng đã nhiều hơn cô tưởng tượng.
Tin tức tốt đâu?
Tin tốt là tôi vì cảm ơn anh đã chăm sóc tôi hơn một tháng qua, phát lương quyết định mời anh ăn một bữa tiệc lớn.
Trong mắt Nghiêm Vũ còn có chút buồn ngủ, anh ôm Trình Hiểu Du bên giường hôn lên mặt cô một cái, cười nói, "Được.