bên trên sai thang máy tiến sai cửa
Chương 17 - Là Ai Theo Đuổi Ai
Ngày hôm sau là chủ nhật, Nghiêm Vũ và người nhà gọi điện thoại nói buổi trưa đưa Trình Hiểu Du về ăn cơm.
Nghiêm Vũ nói với Trình Hiểu Du để cho cô thu thập hơi thành thục một chút, Trình Hiểu Du lật xem quần áo của mình, trong tất cả quần áo chỉ có chiếc váy liền áo màu trắng Nghiêm Vũ mua cho cô là đắt nhất, những thứ khác đều không vượt qua ba trăm đồng.
Trình Hiểu Du mặc váy trắng lên người, phối hợp với đôi giày xăng đan màu xanh nhạt, tự mình soi gương nhìn trái nhìn phải cảm thấy rất đẹp, chỉ là hình như còn chưa đạt được yêu cầu chín chắn như Nghiêm Vũ nói.
Trình Hiểu Du suy nghĩ một chút quyết định trang điểm, trước kia cô chưa từng trang điểm, lúc ấy con gái trong phòng ngủ năm tư đều nói đi tìm việc hẳn là học cách trang điểm nhẹ, liền cùng đến cửa hàng nhỏ trước cổng trường mua một bộ đồ trang điểm, cầm về em vẽ cho anh cười thành một đoàn, cuối cùng lúc thật sự đi tìm việc làm ai cũng không vẽ.
Nghiêm Vũ thấy Trình Hiểu Du ở trong phòng mình đánh trống một hai giờ cũng không có động tĩnh gì, liền hỏi cô, "Em làm gì vậy? Còn chưa khỏe sao?
Lập tức tốt, đang trang điểm.
Nghiêm Vũ đẩy cửa đi vào, đi tới trước gương nâng cằm Trình Hiểu Du lên.
Trình Hiểu Du có chút ngượng ngùng hỏi anh, "Đẹp không?
Khó coi.
Trình Hiểu Du: "......
Đi rửa mặt đi. "Bóng mắt màu tím không bôi đều, thoạt nhìn mí mắt là lạ, mascara là nhãn hiệu rẻ tiền, kết thành từng khối từng khối trên lông mi rất khó coi, hơn nữa má hồng cũng bôi rất vui mừng.
Trình Hiểu Du có chút mất mặt, lầm bầm nói, "Em đây còn không phải vì phối hợp với anh, là anh muốn em ăn mặc thành thục một chút.
Ta là muốn ngươi trưởng thành một chút, không muốn ngươi vẽ thành yêu quái.
Cô thật quá đáng, Nghiêm Vũ. "Trình Hiểu Du vỗ tay Nghiêm Vũ đang nắm cằm cô, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt," Miệng xấu như vậy, xem tôi đến nhà cô có giúp cô nói dối không.
Tuy nói như vậy, Trình Hiểu Du vẫn là một cô gái rất có trách nhiệm, nếu đáp ứng Nghiêm Vũ muốn diễn xuất, liền cảm thấy mình có nghĩa vụ phải diễn tốt.
Hai người ngồi trong xe cô còn hỏi Nghiêm Vũ, "Bởi vì tôi là trợ lý của trợ lý anh, cho nên cơ hội tiếp xúc với anh tương đối nhiều, sau đó chúng ta có cảm tình với nhau liền ở bên nhau đúng không?"
Ừ.
Hắc hắc, nếu ba mẹ em biết anh là kẻ trộm dùng pho tượng đập vài cái mới quen biết, sau đó uống rượu ở quán bar mới quen, không biết bọn họ cảm thấy thế nào.
Nghiêm Vũ: "......
Chúng ta hẹn hò hơn một tháng đúng không?
Đúng vậy.
"Ngươi theo đuổi ta trước hay là ta theo đuổi ngươi trước?"
"Sẽ không có ai hỏi câu đó."
"Làm sao anh biết sẽ không có ai hỏi câu đó, và nếu có ai hỏi, chúng ta phải đặt từ đó trước đã."
Ngươi theo đuổi ta.
Vì sao là tôi theo đuổi cậu? "Trình Hiểu Du đưa tay đẩy nhẹ lên đầu Nghiêm Vũ," Là cậu theo đuổi tôi.
"Sẽ không có ai hỏi câu đó."
Chính là ngươi theo đuổi ta.
"Sao cũng được, dù sao cũng không ai hỏi câu đó đâu."
Nhà Nghiêm Vũ rất lớn, là loại bảo vệ đẩy xe ra cửa lớn còn phải lái một lát mới đến sân nhà chính thiết kế.
Trình Hiểu Du ngẩn người nhìn cây cối xanh um tươi tốt hai bên làn xe, một lúc lâu mới đưa tay vỗ tóc Nghiêm Vũ, "Thì ra anh đúng là đại thiếu gia.
Nghiêm Vũ né tay Trình Hiểu Du, "Sao bây giờ cậu cứ thích sờ đầu tớ thế.
"Vậy anh vẫn luôn xoa tóc em, tại sao em không thể chạm vào đầu anh?"
Nghiêm Vũ tắt máy xuống xe, vừa đóng cửa xe vừa nói, "Cậu là đà điểu, đương nhiên có thể xoa đầu.
Trình Hiểu Du cũng xuống xe theo, hừ một tiếng nói, "Đúng vậy, cậu là thiếu gia, không phải dùng để xoa đầu, là dùng để bồi rượu.
Trình Hiểu Du, em lại tìm đánh! "Nghiêm Vũ một tay ôm Trình Hiểu Du vào trong ngực, cánh tay đặt ngang trên cổ cô còn chưa muốn thế nào, Trình Hiểu Du liền hai tay cầm lấy cánh tay anh cười khanh khách cầu xin tha thứ.
Hai người đang náo loạn, cửa lớn trước tòa tiểu lâu ba tầng màu trắng phía trước bị người từ bên trong mở ra.
Một thiếu phụ xinh đẹp chừng ba mươi tuổi đang đứng ở cửa cười với bọn họ, "Nghiêm Vũ, ngươi đã trở lại.
Nghiêm Vũ buông Trình Hiểu Du ra, gọi một tiếng chị.
Trình Hiểu Du cũng vội vàng đứng vững, mỉm cười với cô gái.
Ánh mắt thiếu phụ chuyển qua Trình Hiểu Du, "Cô Trình phải không?" Cô đến gần hai bước nhìn kỹ Trình Hiểu Du, "Chiếc váy này mặc trên người anh thật đúng là thích hợp, mau vào đi.
Nàng mới vừa nói xong, chợt nghe một cái tinh tế mềm mại thanh âm kèm theo lạch cạch tiếng bước chân chạy tới, "Tiểu cữu cữu tới sao? tiểu cữu cữu!" nói xong giương hai cánh tay chim nhỏ giống nhau nhào tới.
Nghiêm Vũ vội vàng ngồi xổm xuống nghênh đón, tiểu cô nương xinh đẹp ăn mặc phấn điêu ngọc mài nhào tới hai tay gắt gao ôm lấy cổ Nghiêm Vũ.
Nghiêm Vũ ôm cô bé đứng lên đi vào phòng, "Viên Viên, có nhớ cậu không?
Muốn! "Cô bé tròn trịa" cạch cạch "một tiếng hôn lên mặt Nghiêm Vũ.
Trình Hiểu Du thấy Nghiêm Vũ đi vào cũng liền đi theo vào cửa, trong đại sảnh rộng rãi có một vị phụ nhân sang trọng phú thái đang thu xếp cho người ta bày thức ăn lên bàn ăn, còn có một người đàn ông đeo kính hoa đang ngồi trên sô pha đọc báo, biểu tình nghiêm trang trên mặt anh ta thật đúng là giống Nghiêm Vũ.
Hai người này nhìn đều hơn năm mươi tuổi, nghĩ đến chính là cha mẹ Nghiêm Vũ.
Mẹ Nghiêm Vũ tỉ mỉ quan sát Trình Hiểu Du một phen, cười đi tới nói, "Con chính là Hiểu Du phải không? Ngồi trên sô pha trước, lát nữa ăn cơm.
Trình Hiểu Du gọi một tiếng dì, Nghiêm Vũ gọi một tiếng mẹ.
Mẹ Nghiêm nhìn con trai nói, "Chỉ biết chơi với Viên Viên, trước tiên bảo bạn gái con nghỉ ngơi một chút.
Nghiêm Vũ ừ một tiếng, "Hiểu Du, đi, chúng ta qua sô pha ngồi.
Trình Hiểu Du theo Nghiêm Vũ ngồi xuống sô pha, ba Nghiêm đã tháo kính đặt báo xuống.
Trình Hiểu Du gọi một tiếng chú, ba Nghiêm gật đầu với cô, "Cô Trình, hoan nghênh cô tới nhà tôi làm khách.
Viên Viên ôm chặt cổ Nghiêm Vũ, nhìn Trình Hiểu Du nói, "Cậu nhỏ, cô ấy là ai vậy?
Cô ấy là bạn gái của cậu. "Nghiêm Vũ tỏ vẻ rất thích cô bé này, mặt mày đều lộ vẻ vui vẻ.
Viên Viên có chút hoài nghi lại có chút cảnh giác nhìn Trình Hiểu Du, Trình Hiểu Du đành phải thân thiện cười cười với cô, Viên Viên lại quay đầu nhìn cậu, "Sau này cậu nhỏ mỗi lần tới đều phải dẫn theo bạn gái sao?"
Nghiêm Vũ gật đầu.
Viên Viên lại nhìn Trình Hiểu Du một cái, "Bạn gái của cậu nhỏ, sao cậu luôn cười vậy?"
A? Em thích cười. "Trình Hiểu Du không thể, đành phải tiếp tục cười ngây ngô.
Viên Viên ồ một tiếng không hề để ý tới Trình Hiểu Du, tiếp tục cùng cậu nhỏ thân mật nói chuyện.
Mẹ Nghiêm nói đồ ăn đã mang lên đầy đủ, gọi tất cả mọi người lại đây ăn cơm.
Viên Viên kiên trì nói muốn ngồi cùng một chỗ với cậu nhỏ, Trình Hiểu Du nghe xong liền định đến đối diện ngồi, Nghiêm Vũ giữ chặt cô nói Viên Viên ngồi trên đùi cậu là được, để Trình Hiểu Du ngồi bên cạnh cậu.
Sau khi ăn cơm, mẹ và chị Nghiêm Vũ đều bảo Trình Hiểu Du ăn nhiều, gắp cho cô không ít đồ ăn, Trình Hiểu Du đành phải liên tục nói lời cảm ơn, nghiêm túc ăn cơm không đề cập tới.
Mẹ Nghiêm Vũ mở miệng hỏi, "Nghiêm Vũ, con và Hiểu Du kết giao bao lâu rồi?
Nghiêm Vũ ôm Viên Viên trên đùi, Viên Viên nói muốn ăn cái gì anh liền gắp một chút đặt vào trong bát cô, anh vừa lo Viên Viên ăn cơm vừa không ngẩng đầu nói, "Hơn một tháng rồi.
Mẹ Nghiêm Vũ gật đầu, lại cười hỏi Trình Hiểu Du, "Hiểu Du, con năm nay bao nhiêu tuổi?
Trình Hiểu Du buông đũa xuống nói, "Hai mươi bốn.
Ừ, kém Nghiêm Vũ bốn tuổi. "Mẹ Nghiêm lại hỏi," Nhà là người nơi nào?
Trình Hiểu Du nói, "Nhà tôi ở Liễu Thành.
Liễu Thành?
Ừm, phía bắc là một thành phố rất nhỏ, dì có thể dì không biết.
Ba Nghiêm nói, "Là tỉnh XX đúng không?
Đúng. "Trình Hiểu Du trả lời.
Mẹ Nghiêm còn nói, "Chỗ đó cách Dung Thành rất xa. Con là con gái sao lại chạy xa đến đây làm việc?
Trình Hiểu Du nói, "Em rất thích Dung Thành, thành phố xinh đẹp kinh tế lại phát triển, cơ hội làm việc cũng nhiều, sau khi tốt nghiệp đại học em sẽ tới.
Mẹ Nghiêm Vũ ừ một tiếng, "Nhà chúng ta trước kia cũng là người phương Bắc, sau đó mới đến Dung Thành Lạc. Vậy sau này con có tính toán gì, muốn ở lại Dung Thành không?
Trình Hiểu Du nói, "Cái này phải xem tình huống." Nói xong có chút e lệ hướng Nghiêm Vũ cười cười, Nghiêm Vũ đang há miệng ăn một miếng thịt kho tàu Viên Viên dùng thìa nhỏ đút cho hắn, miệng vừa thơm vừa ngấy nhìn nụ cười thanh tú ngại ngùng của Trình Hiểu Du, trong lòng có chút ngẩn ra, nha đầu này, nhập vai rất sâu a, cười thật giống như cô thật sự là bạn gái của hắn.
Mẹ Nghiêm Vũ dường như hài lòng với câu trả lời của Trình Hiểu Du, lại hỏi, "Hiểu Du, cha mẹ con làm công việc gì?
Trình Hiểu Du nói, "Ba tôi là giáo viên trung học, mẹ tôi vốn là kế toán của xí nghiệp nhà nước, sức khỏe bà không tốt lắm, năm ngoái liền theo cơ chế rút lui của xí nghiệp mà lui.
A, sao sức khỏe mẹ con không tốt?
Tim cô ấy không tốt lắm, huyết áp còn cao.
Đó là phải chú ý, phải nghỉ ngơi nhiều.
Mẹ Nghiêm Vũ có rất nhiều vấn đề, từ trường tốt nghiệp của Trình Hiểu Du đến nhà có mấy đứa nhỏ chuyện lớn chuyện nhỏ cái gì cũng phải hỏi một câu, trong lòng Trình Hiểu Du không muốn đem chuyện quá khứ nói quá rõ ràng, chống đỡ không được đành phải len lén véo bên hông Nghiêm Vũ một cái.
Nghiêm Vũ vừa tiếp tục đút Viên Viên ăn cơm, vừa nói, "Mẹ, vấn đề của mẹ cũng nhiều lắm, tốt xấu gì cũng để lại một chút chờ Hiểu Du lần sau tới hỏi tiếp.
Nói xong cả bàn đều nở nụ cười, mẹ Nghiêm Vũ cười nói, "Đứa nhỏ này." Cứ như vậy dừng lại không hỏi nữa.
Chị Nghiêm Vũ cũng cười nói, "Mẹ hỏi xong rồi, cũng đến lượt con hỏi.
Nghiêm Vũ bất đắc dĩ gọi chị.
Nghiêm Vũ tỷ tỷ nói, "Ta chỉ hỏi một vấn đề, hai người các ngươi ai theo đuổi ai a?
Hỏi đến nỗi Nghiêm Vũ và Trình Hiểu Du đều sửng sốt.
Trình Hiểu Du cúi đầu rụt rè cười cười, vấn đề này đương nhiên không cần cô trả lời.
Nghiêm Vũ nhìn bộ dạng Trình Hiểu Du lại muốn trêu chọc cô, liền nói, "Đương nhiên cô ấy theo đuổi tôi. Chị, lúc em trai chị làm việc, quyết định sát phạt đặc biệt có mị lực, Hiểu Du đến văn phòng tôi làm trợ lý chưa được mấy ngày đã bị tôi mê hoặc. Lúc đầu tôi có chút tức giận, cảm thấy thái độ làm việc của cô ấy không nghiêm túc, sau đó sao, nhìn một cô gái như cô ấy cũng không dễ dàng......
Lời nói của Nghiêm Vũ đột nhiên bị Viên Viên nũng nịu cắt đứt, cô trừng mắt nhìn Trình Hiểu Du nói, "Bạn gái của cậu nhỏ, sao cậu cứ bóp chân cậu tôi?!
Lần này ngay cả ba Nghiêm cũng không nhịn được cười, chỉ có Trình Hiểu Du xấu hổ không chịu được, làm mặt đỏ bừng, ngồi ở chỗ đó cười cũng không phải không cười cũng không phải.
Cá tính của một người ít nhiều vẫn có liên quan đến gia đình anh ta đến từ, những thứ này đều là vì tình cảm sau này của Nghiêm Vũ và Trình Hiểu Du mà phát triển.