bán hàng đa cấp diễm đàm
Chương 2: Tiếng rên rỉ trên bệ cửa sổ
Anh không gọi điện thoại nữa à? "Hinh Nhi cũng không quay đầu lại, tiếp tục nhìn ánh đèn bên ngoài cửa sổ oán giận nói.
"Ai, thật nhiều năm không gặp mặt, đây là năm đó'Thiết huynh đệ'đấy!"
Tôi vẫn còn trong hồi ức về tình bạn hồn nhiên năm đó, nhưng vẫn có thể nghe ra được ý tứ xin lỗi trong giọng nói của tôi.
Hinh Nhi lõm vào eo nhỏ, cặp mông tròn trịa mập mạp kia, hai chân căng thẳng kia, giống như vòng quy thành "Bát" tử kia đóng ở trước bệ cửa sổ, nhìn thấy đầu ta "ong ong" vang lên, lợi kiếm bắt đầu dần dần mềm nhũn kia phảng phất cũng thấy được cục thịt trắng bóng kia, đâm đâm đâm nhanh chóng đứng thẳng lên.
"Vậy cậu nói xem,'anh em thân thiết'của cậu quan trọng hay tớ quan trọng?" Hinh Nhi vẫn không quay đầu lại, trong câu hỏi vô lại đã nghe không ra ý tức giận.
Cái này còn phải nói sao? Đương nhiên là ngươi quan trọng hơn!
Thật ra lúc đó tôi cũng không phân biệt được cái nào nhẹ cái nào nặng, tôi thử dán sát vào lưng cô ấy, làn da của cô ấy bóng loáng như tơ lụa, ấm áp bốc hơi nóng, nếu ban ngày có thể nhìn thấy làn da của cô ấy có màu trắng sáng như sữa.
Miệng lưỡi trơn tru...... "Hinh Nhi rốt cục xoay đầu lại, trong con ngươi lóe lên quang mang nhục dục.
Ta nắm vương dục vọng kia, theo khe mông của nàng đâm qua, muốn mạnh mẽ tiến vào trong "Đô thành" kia, không ngờ lại bổ nhào vào không trung, chỉ là đâm thủng vết nứt thịt, từ bên cạnh vết nứt xẹt qua, nơi đó dĩ nhiên ẩm ướt một mảnh hỏng bét.
A!
Hinh Nhi ngắn ngủi thét lên, không hề có dấu hiệu tập kích làm Hinh Nhi có chút trở tay không kịp, "Thường xuyên đều như vậy, cáo cũng không nói cho người ta một tiếng liền đến!"
Hinh Nhi vừa oán giận vừa muốn xoay người lại.
Chính là như vậy!
Ta vội vàng đè đầu vai nàng lại không cho nàng quay lại.
Hinh Nhi rất thuận theo mà quay đầu về phía ngoài cửa sổ, hai chân càng mở ra một chút, cái mông cũng vểnh lên, một bộ mặc cho ta muốn làm gì thì làm.
Tôi thậm chí còn nhìn thấy vết nứt đáng yêu đó trong ánh sáng yếu ớt này.
Trong cổ họng của ta khô ráo giống như muốn nổi lửa "ùng ục" vang lên, ta nâng quyền trượng dục vọng kia, chống lại hai khe hở ôn nhuận trơn trượt cọ qua lại, khi thì như chuồn chuồn lướt nước - nhẹ nhàng nông cạn rơi vào đi vào lại nhanh chóng lui ra, khi thì như rồng điên khuấy biển - chôn sâu quy đầu vào khe nứt, dùng tay cầm không đầu không đuôi khuấy động, bên trong "ríu ra ríu rít" một trận thanh vang, quấy đến cánh hoa đều nứt ra, dịch yêu dính trơn trượt đem quy đầu thấm đến rối tinh rối mù.
"Đừng làm nữa, bên trong ngứa muốn chết, mau... mau vào đi..." Cô cắn môi dưới nghiêng đầu nói.
"Vào đây làm gì?" tôi cố ý hỏi, tay vẫn không ngừng, càng thêm điên cuồng khuấy động, khiến hai chân cô khó chịu dựa vào chính giữa.
"Ah... làm ơn... vào đây để bớt ngứa và cho cái trym bự của anh... vào đây!"
Hinh Nhi thở hổn hển nói, "Bên trong...... bên trong ngứa quá...... ngứa quá, ngứa muốn chết!
Nàng bắt đầu có chút nói không ra tiếng hừ lung tung kêu lên.
Tiến vào...... Tiến vào sẽ không ngứa?
Ta khàn khàn cổ họng nói, thanh âm giống như là từ sâu trong khoang bụng bị đè ép ra, quy đầu bị hai mảnh cánh hoa mềm mại cùng lông nhỏ nhung nhớ kia trêu chọc đến tuôn rơi ngứa ngáy.
"Ân, bỏ vào, mau bỏ vào, tiến vào sẽ không ngứa..." Nàng bắt đầu bất an vặn vẹo cái mông, lắc lư hướng quy đầu thượng cọ tới.
"Trái tim của ta nhọn, ta tới đây!" ta lui về phía sau một bước, nắm chặt eo nàng, cúi đầu nhìn.
"Xin vui lòng, tên khốn nạn hôn, hôn của tôi." Cô ấy đã vội vã, trở tay của mình để mù quáng tìm kiếm vương trượng của ham muốn thô thiển của tôi, cố gắng để nắm bắt nó.
Tôi đưa một tay ra nắm lấy tay cô ấy, không cho cô ấy nắm lấy thần kinh dục vọng kia của tôi, lần này tôi muốn tự mình lựa chọn tiến vào, không cho cô ấy dắt vào.
Tay kia của ta gắt gao đè chặt mông thịt lắc lư bất an của nàng, ta bước về phía trước một bước, hơi hơi trầm xuống thắt lưng, từ dưới lên trên đem ống thần kinh tráng kiện kề sát vào khe nứt đáng yêu kia, một cái thắt lưng hữu lực đẩy vào trong một đoàn bánh bao thịt mềm mại kia, làm đến cùng.
Ô ô... "Cô rầu rĩ hừ một tiếng, thanh âm giống như là từ trong kẽ răng nặn ra.
Ta cảm giác được một đoàn khí lưu nóng bỏng trong nháy mắt liền đem nhiệt độ nóng nảy cứng rắn kia bao vây lại, vách thịt bốn phía khẩn trương dán lên, không để lại một khe hở nào.
Bên trong lỏng lẻo vừa phải, ôn nhuận trơn nhẵn, tựa như nước ối ấm áp vui vẻ, "Quốc vương" rốt cục về tới bên trong "Đô thành", đây tin tưởng đây mới là kết cục tốt nhất của nó, không phải cái gọi là đô thành Tấn quốc "Hầu Mã" kia có thể so sánh.
Tôi giống như để cho nó dừng lại trong huyệt thịt ôn nhu trong chốc lát, nhưng tôi tựa như đi lên đoàn tàu đang chạy, căn bản không thể ngăn chặn không được thế chạy của đoàn tàu, không tự chủ được mà kích thích phần eo co rút lên, không ngày không ngày co rút lên.
Đầu tiên cô ấy rên rỉ một tiếng, vừa che miệng không lên tiếng - có thể cô ấy cũng ý thức được hàng xóm trên dưới trái phải sẽ nghe thấy, tôi thậm chí hoài nghi những người rình coi lén lút trong căn hộ đối diện cũng nghe thấy - mặt cô ấy hướng về phía căn hộ đối diện, miệng phát ra tiếng rên rỉ "Ô ô" bị bàn tay che đậy, vui vẻ lắc lư cái mông thừa nhận va chạm không loạn này.
"Ừm... nóng quá... khó chịu quá..." Cô quay đầu lại nhẹ nhàng ngâm xướng cảm nhận của mình, đôi mắt quyến rũ như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, môi khép hờ, si mê phun ra mùi thơm, hai tay vô lực bám vào bệ cửa sổ.
Còn ngứa không? Còn ngứa không? Hả?
Tôi vừa chen qua chen lại vừa hỏi cô ấy, cô ấy không nói lời nào, "ưm" một tiếng quay đầu đi, mái tóc tung bay, mái tóc đen nhè nhẹ bay tán loạn trên vai và cổ.
Ta dùng thân thịt kiên cố mà tươi sáng càn rỡ ở trong đầm lầy ôn nhu đầm đìa đi tới lui về phía sau, lắc lư trái phải.
Cô vặn vẹo mông như sóng, xoay vòng đón ý nói hùa, giống như đó chính là một đứa trẻ sôi nổi chơi đùa bên vách núi, không ngăn cản nó khắp nơi, nó sẽ rơi xuống dưới vách núi.
Ta chỉ cảm giác được nếp gấp thịt bên trong huyệt thịt đang bành trướng, đang nhu động kéo dài, xúc tu rung động từng tầng từng tầng gắt gao bao vây đi lên, gắt gao mút vào thân thịt của ta, phảng phất như có ma lực không cho nó rời khỏi sào huyệt ấm áp ẩm ướt.
Đỉnh quy đầu truyền đến từng đợt khoái cảm như gợn sóng, dịch yêu thấm ướt quy đầu như bốc lên tương, kèm theo tiếng vang "bốp bốp" bắn tung tóe, làm ướt lông và tinh hoàn của tôi, cũng làm ướt gò thịt và lông xấu hổ mềm mại như bánh bao trắng của cô ấy.
Chúng tôi vẫn có điều cố kỵ - sợ hàng xóm lầu trên lầu dưới cùng vợ chủ nhà nghe thấy, cũng không dám phát ra tiếng vang quá lớn, tôi khàn giọng thở dốc, cô ấy ngẩng đầu thấp giọng ngập ngừng, phát ra âm vận sung sướng "Hư ha hư ha", rung động cúi đầu ngâm nga.
Ta tựa như liều mạng co rút, cắn răng nhẫn nại cảm giác bánh xốp truyền đến từ đỉnh quy đầu, cảm giác kia như dòng điện từng đợt lại từng đợt xâm nhập thần kinh toàn thân ta.
Qua thật lâu, cũng không biết có bao nhiêu hiệp, nàng đột nhiên giống như phát điên điên cuồng vặn vẹo cái mông, cổ họng phát ra tiếng "Khanh khách", cơ bắp toàn thân gắt gao căng thẳng, kiễng mũi chân lên, đầu liền dùng sức hướng về phía trước duỗi duỗi, trong phòng hoa cũng từng đợt co rút.
Đến rồi, đến rồi! "Cô điên cuồng lắc lắc tóc, khàn cả giọng kêu lên.
Ta rốt cục nghe được nàng tha thiết triệu hoán, nhanh chóng phấn chấn tinh thần, buông tay buông chân cố gắng nhanh chóng co rúm lại, thật sâu đánh vào trong vũng bùn đầm đìa, lại nặng nề nhổ toàn bộ rễ ra, lại thật sâu đánh vào.
"Ô... oa... a... a... đừng dừng..." Miệng cô không ngừng kêu lên, không còn cố kỵ và áp lực như trước nữa, "Anh Vũ!
Tôi giống như một con sói hoang đói vài ngày vài đêm, vùi đầu làm việc không thể dừng lại, bắp đùi "bốp" giống như pháo liên hoàn vang lên không ngừng, tiếng gầm hỗn tạp vang vọng trong phòng, xuyên qua khe hở của cửa, truyền tới phòng khách, truyền tới phòng chủ nhà, thậm chí truyền tới tòa nhà chung cư đối diện, truyền tới trong bầu trời đêm hè lấp lánh sao - - có người thổi lên tiếng huýt sáo ồn ào.
Chỉ còn thiếu một chút nữa là tôi có thể đưa Hinh Nhi của tôi - người yêu của tôi vào thiên đường cực lạc!
Ta tuyệt đối không thể dừng lại, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc.
Một dòng nước ấm bị Hinh Nhi căng thẳng tứ chi tụ tập lại, tụ tập ở chỗ sâu giữa hai chân, tùy thời chuẩn bị phun ra như nham thạch.
Toàn thân tôi mồ hôi đầm đìa tựa như vừa mới tắm xong, Hinh Nhi cũng không khá hơn chút nào - tay cầm mông cô ấy dưới mồ hôi nóng hổi bôi trơn, có vài lần thiếu chút nữa liền nắm không được.
"Trời ạ, ta chết rồi, chết rồi..." Nàng đột nhiên cứng ngắc thắt lưng định trụ bất động, chỉ có thịt non trong huyệt run rẩy, vách trong co rút từng trận từng trận...
Tôi vội vàng lui về phía sau rụt người lại, khi hai vật âm dương tách ra thì phát ra một tiếng "Phốc" vang dội - âm thanh này giống hệt với âm thanh khi còn bé đưa ngón tay đến miệng bình thủy tinh mất rất nhiều sức mới rút ra được, tôi cứ như vậy vô tình mang đi cảm giác làm cho cô ấy căng phồng.
Không... "Cô kéo dài giọng kêu to.
Ngẩng đầu "suỵt suỵt" không thôi.
Ta thở hổn hển cúi đầu nhìn cái kia, dầu mỡ sáng ngời lóe sáng, đang dùng sức hướng về phía trước run lên cấp tốc nhảy lên, chất lỏng nghẹn khuất dục vọng nồng nhiệt thật lâu rốt cục tuôn rơi cấp tốc phun ra, một lần tiếp một lần mãnh liệt bắn tới đùi của nàng, bắn tới vách tường phía dưới bệ cửa sổ cùng bên cạnh đất, phát ra tiếng "bốp bốp" vang dội.
Thân thể Hinh Nhi đã mềm nhũn như một bãi bùn nhão, trong nháy mắt đã muốn bị bong bóng hút khô không khí mềm nhũn sụp xuống, uể oải vô lực nằm úp sấp trên bệ cửa sổ, xoay qua đầu đầy mồ hôi nhìn tôi, vẫn thở dốc không ngừng.
Tôi ôm thân thể mềm mại như sợi mì của cô ấy trở lại giường, cẩn thận chải vuốt mái tóc dài mềm mại của cô ấy, mọi thứ xung quanh trở nên mơ màng không rõ ràng, thời gian dường như cũng chậm đi rất nhiều, gần như sẽ đình trệ bất động...