ba ba sai chi nữ nhi mười bảy
Chương 7: Viên Viện: Không đúng lúc, nhưng ta vẫn làm như vậy.
Bây giờ, tôi dành hầu hết các ngày cuối tuần ở nhà trên đồng hồ.
Chung Vi, một người hoàn toàn không tồn tại trước lễ tưởng niệm cha, một người mẹ đã cảnh báo tôi phải tránh xa.
Tôi hy vọng cuối tuần đến, không bao giờ lấy cớ học tập mà không về nhà nữa.
Chung Vi cũng hy vọng tôi tới tìm anh, đây không phải khách sáo, anh thậm chí còn đưa chìa khóa nhà cho tôi.
Mỗi lần nhớ tới đều nhịn không được rơi nước mắt, cái loại cảm giác này ai hiểu a!
Tựa như đứng lẻ loi trong băng thiên tuyết địa, bỗng nhiên mặt trời mọc.
Ánh mặt trời chiếu lên người, đem băng ngưng kết trong ngoài thân thể đều hóa thành nước, lại từ trong hốc mắt ồ ồ vọt ra, dừng cũng không ngừng được.
Tôi không biết mục đích Chung vì nguyện ý tiếp nhận tôi, hắn và cha là người quen cũ, lý do này có thể đủ, có thể không đủ.
Tôi vẫn còn nghi ngờ Chung Vi, cũng chưa nói tới tín nhiệm, chờ đợi hắn tiết lộ cho tôi một bí mật kinh thiên không thể cho ai biết.
Hắn lại giữ kín như bưng, ta cũng không biết như thế nào nhắc tới đề tài này.
Lúc mới bắt đầu ta còn phi thường cẩn thận, nhưng trải qua một đoạn thời gian quan sát, ta thật sự nhìn không ra có bất kỳ chỗ khả nghi nào.
Công việc bận rộn, cuối tuần đi làm là chuyện thường xuyên.
Phần lớn thời gian, tôi ở một mình trong phòng đọc sách và học tập.
Tuy nhiên, bầu không khí luôn vui vẻ khi chúng tôi ở bên nhau.
Anh ấy rất thích nghe những gì xảy ra với tôi ở trường và tự hào hơn khi biết tôi học giỏi.
Nhiều lần, tôi nhận ra rằng chiếc đồng hồ đang nhìn tôi.
Tôi có thể cảm thấy đôi mắt của anh ấy lơ lửng trên tôi mặc dù tôi cố gắng phớt lờ nó.
Điều này làm cho ta có chút sợ hãi, lo lắng hai người sẽ phát sinh cái gì, lại có chút kích động, bởi vì nội tâm khát vọng biết sẽ phát sinh cái gì.
Loại mâu thuẫn này trong lòng, ở gần Chung Thời đặc biệt rõ ràng, vừa muốn nghênh đón, lại muốn trốn đi.
May mắn loại thời điểm này cũng không nhiều, tránh cho mình xấu mặt trước mặt mọi người, cũng tiếc nuối loại thời điểm này cũng không nhiều, làm cho ta không có biện pháp biết đến tột cùng đáp án là cái nào.
Tôi không nhớ nhà, lại càng không nhớ mẹ.
Đến bây giờ cô ấy cũng không biết mỗi tuần tôi và Chung Vi gặp nhau, càng không biết cuối tuần tôi ở nhà anh ấy.
Mẹ vẫn cho rằng tôi ở trường nội trú, đối với tôi chẳng quan tâm, hận không thể hai người cả đời không qua lại với nhau.
Mỗi lần nghĩ đến phải một mình thừa nhận hiện thực tàn khốc như vậy, đều sẽ nhịn không được sinh ra ý niệm cam chịu.
Tôi không chỉ một lần mang lòng cảm kích Chung Vi kịp thời xuất hiện trong cuộc đời tôi, khiến cho cái chết của cha, sự lạnh lùng của mẹ trở nên có thể chịu đựng được một chút.
Cuộc sống cũng giống như có hi vọng, tôi sẽ nghiêm túc cố gắng, hy vọng tương lai có cơ hội ôm trả lời chung vì ân tình.
Tôi thích Chung vì... rất thích anh ấy.
Tôi thức dậy trên ghế sofa với một màn hình TV nhấp nháy với những bộ phim cũ vô danh đang chiếu bên trong.
Tối qua tôi đã ngủ gục trước TV.
Đồng hồ trên tường cho thấy đã hơn sáu giờ sáng, nhưng nhìn qua cửa sổ, bên ngoài vẫn rất tối.
Bão tuyết một chút cũng không có dấu hiệu dừng lại, từng mảng từng mảng lớn bông tuyết bay xuống trên cửa kính, nương theo từng trận gió lớn từ tường ngoài cao ốc gào thét thổi qua, phá vỡ đêm khuya yên tĩnh.
Các bức tường của tòa nhà rất dày và cách nhiệt tốt, nhưng nó không thể ngăn nhiệt độ trong phòng giảm vài độ vào giữa đêm.
Một cái chăn đắp lên người tôi, tôi nở nụ cười, nhất định là Chung vì sợ tôi cảm lạnh, mới đặc biệt tìm một cái chăn bao lấy tôi.
Kỳ thật hệ thống sưởi trong phòng rất đủ, trong phòng một chút cũng không lạnh, trán tôi còn hơi có một tầng mồ hôi mỏng.
Khi tôi muốn ngồi dậy, ý thức được một cánh tay đè lên người tôi, lúc này tôi mới phát hiện Chung Vi lại nằm ở phía sau tôi, đầu tôi gối lên vai anh.
Lúc đầu, tôi có năm giây tĩnh lặng tuyệt đối, cố gắng nhớ lại tình hình tối hôm qua.
Hai người rõ ràng ngồi ở hai đầu sô pha xem phim, như thế nào sau khi tỉnh lại sẽ nằm thành tư thế này.
Tôi một chút khái niệm cũng không có, chỉ cảm thấy cánh tay trên người càng ngày càng nặng, thân thể sau lưng càng ngày càng nóng.
Tôi nhẹ nhàng quay đầu nhìn Chung Vi, cẩn thận không đánh thức giấc ngủ của anh.
Chung Vi gối lên một cái đệm sô pha, tóc trong lúc ngủ xoa loạn thất bát tao, hơi thở sâu mà đều đều vừa vặn thổi vào mặt tôi, nóng hầm hập.
Hắn cách ta gần như vậy, ta thậm chí có thể thấy rõ từng sợi lông mi đen trên mi mắt hắn, còn có nếp nhăn nhỏ mơ hồ xuất hiện ở khóe mắt.
Trước kia cho dù nghĩ ta cũng không có gan cẩn thận quan sát như thế, lúc này ngược lại là cơ hội trời ban.
Tóc Chung Vi chưa nói tới dày, nhưng tràn đầy sáng bóng.
Đến tuổi của hắn còn không có một chút dấu hiệu rụng tóc, ngược lại rất khó có được.
Khuôn mặt chữ Quốc vừa rộng vừa lớn khiến cho đường nét khuôn mặt vô cùng rõ ràng, trên cằm cứng rắn phủ đầy râu ria.
Nổi bật nhất trong ngũ quan chính là mũi của hắn, sống mũi vừa dài vừa thẳng, cánh mũi rộng, thịt, rất giống mũi của ba ba.
Ta càng nhìn càng cảm thấy giống, trách không được mỗi lần nhìn hắn đều cảm thấy có chút cổ quái nói không nên lời, nguyên do cuối cùng cũng tìm được.
Một bí ẩn trong lòng ta được giải đáp, tâm tình đầu tiên là thoải mái, lại rất nhanh trở nên nặng nề.
Thì ra trong tiềm thức của tôi, nguyên nhân nguyện ý thân cận với Chung Vi là ba.
Tuy rằng hắn là người xa lạ, nhưng bởi vì cùng cha lớn lên giống, cho nên ta mới bị hắn hấp dẫn.
Cho dù ngay từ đầu không phát hiện bọn họ rất giống nhau, nhưng chính điểm tương đồng của hai người khiến tôi buông xuống cảnh giác, khát vọng anh có thể cho tôi cảm giác an toàn giống như ba.
Nếu cha tôi còn sống, cuộc sống của tôi sẽ không như vậy.
Ta nặng nề thở dài, quay mặt từ trong tay hắn trượt ra ngoài.
Tôi nên vào phòng ngủ, Chung Vi có thể có sô pha, ngủ cũng sẽ thoải mái hơn một chút.
Cánh tay Chung Vi lại từ sau lưng gắt gao ôm tôi, không cho tôi rời khỏi sô pha.
Sau lưng cảm giác được từng trận nhiệt độ cơ thể truyền đến trên người hắn, ta vừa sợ vừa vui.
Tôi không cho rằng Chung Vi cố ý làm như vậy, chỉ là hành vi bản năng trong giấc ngủ, nhưng cảm giác mang đến cũng rất ấm áp.
Đầu ta cọ cọ trên người hắn, tìm một vị trí thoải mái hưởng thụ thân cận trong chốc lát.
Ba đã từng ôm tôi như vậy, tôi buồn bã nghĩ đến.
Ký ức giống như thủy triều tràn vào trong đầu, khi đó trong nhà còn hết thảy như thường, ba không có sinh bệnh, mẹ cũng không có say rượu.
Tôi không cẩn thận bị cảm lạnh nhiễm cảm mạo, cả người mệt mỏi, buổi tối ăn hai miếng cơm liền rửa mặt chải đầu trở về phòng đổ lên giường.
Đầu óc hỗn loạn, cả người lạnh như rơi xuống hầm băng, quấn chăn run rẩy.
"Viên Viện, con không thoải mái sao?" ba đẩy cửa đi vào, ngồi xuống bên giường tôi, kéo chăn ra.
Đúng vậy, khó chịu muốn chết, đau đầu rét run. "Tôi cuộn mình thành một con tôm, đưa tay kéo chăn qua đầu.
"Hình như có chút sốt, để anh xem," bàn tay to của ba đặt trên trán tôi hai giây. Không đợi tôi trả lời đã đứng dậy đi ra ngoài, không lâu sau anh bưng ly nước đi vào.
Nào, Viên Viện, uống chút thuốc hạ sốt đi. "Anh kéo góc chăn, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Tôi không muốn nhúc nhích, nhưng vẫn đứng dậy uống thuốc, lại không thể chờ đợi được nữa nằm trở về giường bọc mình thành gói nến, đáng thương nói: "Con lạnh, ba cho con thêm một cái chăn a!"
Vô dụng thôi, con đang sốt, xem ra còn một lát nữa không lui được. "Nói xong, ba nhấc chân nằm bên cạnh tôi, một tay ôm tôi vào trong ngực.
Tôi ngây người một lát, khi còn bé ba thường xuyên ôm tôi, nhưng sau khi lên trung học thì rất ít.
Cùng ta nằm ở trên giường ôm ta ngủ như vậy, đều là chuyện rất xa xưa.
Nhưng mà, vòng tay cha vô cùng ấm áp, trên người cũng không còn băng như vậy.
Tôi điều chỉnh tư thế, lẩm bẩm nói: "Ba đừng đi.
Một lát sau, trên người bỗng nhiên bao phủ một trận ấm áp, tôi giật mình mở to mắt, phát hiện ba lại cởi quần áo chui vào trong chăn của tôi, đem tôi lần nữa ôm vào trong lòng ba.
Mặt ta đỏ bừng, có chút không được tự nhiên, thoáng lui về phía sau.
Ba cố định tôi, một tay xoa qua xoa lại cánh tay tôi, nói: "Ngoan, trên người con luôn run rẩy, ba cho con ấm áp.
Nhiệt lượng cuồn cuộn không ngừng xuyên thấu qua da thịt trong nháy mắt đánh khắp toàn thân, tựa như mặt trời phơi nắng trên người, hòa tan kết thành khối băng góc góc rơi xuống. Khoảnh khắc ôm ấp đó, khiến tôi yêu bố đến chết.
Ba đã lâu không ôm con như vậy, con thiếu chút nữa quên mất cảm giác gì. "Tôi ở trong lòng ba rụt rụt lại.
"Cũng không phải sao, Viên Viện nhà ta trong nháy mắt đều trưởng thành đại cô nương," ba ba sủng nịch cười nói, một lát sau, bỗng nhiên lại hỏi: "Viên Viện, ngươi tới kinh nguyệt sao?"
Nếu những người khác hỏi những câu hỏi riêng tư như vậy, tôi sẽ cảm thấy đối phương thô lỗ vô lễ, không thể không tức giận.
Nhưng bây giờ người hỏi là ba, tôi chỉ cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Ừ, sinh nhật năm ngoái không lâu lắm.
"Vậy con cần phải chú ý thân thể, giữ vệ sinh... Không phải nói những lúc khác không cần, mẹ nói những ngày đó đặc biệt cần chú ý." Một bàn tay lớn của ba trượt giữa hai chân của mẹ, bàn tay che đến âm hộ ấn ấn.
Một trận ngứa chua đánh vào tim, ta mơ mơ màng màng rụt chân xoay người, lẩm bẩm nói: "Ngứa quá!"
Ba buông tay ra, một cánh tay xuyên qua cổ tôi, vòng qua vai tôi, tay kia phủ lên ngực tôi, nói: "Ngực cũng phồng lên rồi.
Ta đã muốn ngủ, phản ứng một hồi mới tự mình xoa hai cái, nói: "Đúng vậy, có đôi khi sẽ trướng đến phát đau.
Bình thường, cơ thể của ngươi còn đang phát triển, ngực cũng sẽ càng dài càng lớn.
Thanh âm của ba đã rất xa xôi, tôi ừ ừ đáp ứng, nói chuyện cũng là việc thể lực, mà tôi đã không còn sức lực.
Con mau ngủ đi, ba sẽ ở bên con. "Ba ôn nhu nói.
Tôi bình tĩnh lại, lưng dán vào ngực ba, từng trận nhiệt độ cơ thể xuyên qua áo ngủ truyền đến da, thấm vào trong thân thể, tôi thoải mái thở dài một tiếng, rất nhanh ngủ say.
Sau khi khỏi bệnh tôi và ba gần gũi hơn, điều này cũng có thể liên quan đến mẹ.
Quan hệ giữa ba và cô càng ngày càng tệ, hai người không cãi vã thì cũng là chiến tranh lạnh, tần suất mẹ đi công tác càng ngày càng cao, thời gian ba ở nhà càng ngày càng dài.
Việc học cấp hai nặng nề, áp lực rất lớn, tuy rằng học tập tôi không cần phụ huynh quá mức quan tâm, nhưng vẫn không ngăn được lo âu khẩn trương.
Ba luôn bảo tôi yên tâm, lúc học tập cũng không quấy rầy tôi, nhưng trước khi đi ngủ luôn cùng tôi tâm sự, lại cho tôi một cái ôm ấm lòng.
Có đôi khi ta còn có thể làm nũng, quấn quít lấy hắn cùng ta.
Anh luôn cưng chiều đáp ứng, nửa nằm bên cạnh tôi, hoặc đọc sách hoặc chơi điện thoại di động, cho đến khi tôi ngủ mới rời đi.
Trong trí nhớ, ba luôn hòa ái dễ gần như vậy.
Thật không may, sự gần gũi của cha và con gái chúng tôi không kéo dài lâu.
Bố tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, tiếp theo là một liệu pháp tra tấn khác.
Tôi nhớ bố, bây giờ được Chung Vi ôm vào lòng, tôi càng nhớ ông hơn.
Ba ba thân thể không có chung vi khôi ngô, tay không có lớn như vậy, lòng bàn tay không có dày kén, lực lượng cũng không lớn...
Đột nhiên ý thức được mình lại lấy cha và Chung làm so sánh, trong lòng tôi không khỏi lắc đầu liên tục.
Ba và Chung Vi không khác nhau nhiều như vậy, vừa rồi tôi còn phát hiện bọn họ rất giống nhau!
Càng không cần phải nói bọn họ tuổi tác xấp xỉ, nghề nghiệp giống nhau, đều quan tâm tôi như nhau, đều sẽ cho tôi ôm ấp ấm áp khi tôi cần ủng hộ......
Tuy nhiên, suy nghĩ này không kéo dài bao lâu, tôi nhanh chóng phát hiện Chung Vi ôm thân cận, nhưng một chút chưa nói tới ấm áp.
Lưng tôi hoàn toàn dán vào người Chung Vi, thậm chí có một thứ cứng rắn dựa vào mông tôi.
Khi ta hiểu được đó là bộ phận kia của hắn, trên mặt nhất thời cháy thành một mảnh, trái tim sôi nổi, thân thể cũng đột nhiên trở nên mẫn cảm, từng trận sưng tấy, cảm giác tê dại từng đợt từ bụng dưới truyền đến.
Lớn như vậy, lần đầu tiên có một người đàn ông ôm tôi như vậy.
Ý tôi là, bố tôi thường ôm tôi, nhưng không bao giờ có phản ứng của tôi vào lúc này: máu chảy trong mạch máu, cơ bắp yếu ớt, khớp đau nhức, bàn tay ngứa ngáy, háo hức muốn nắm lấy thứ gì đó.
Tôi khẽ nhúc nhích, đại não nói cho thân thể rời khỏi Chung Vi, nhưng động tác lại gia tăng ma sát với thân thể hắn.
Cái bộ phận cứng rắn giữa mông kia lại... lại biến lớn, ta cả kinh lập tức bảo trì bất động, không dám lộn xộn một chút.
May mắn đã bắt đầu mùa đông, chúng tôi đều mặc quần dài tay áo ở nhà, vì ôm nhau chặt chẽ mà giảm bớt một chút nhiệt độ.
Khi tôi thả lỏng trong cái ôm của anh, hai tay anh cũng không còn siết chặt nữa.
Lúc này Chung Vi đã quen với tư thế ôm tôi ngủ, chỉ cần tôi không rời đi, anh sẽ tiếp tục mơ về Chu Công của mình.
Nhưng dù thế nào tôi cũng không ngủ được, nhìn chằm chằm TV giả vờ xem phim.
Muốn chết chính là điện ảnh vừa vặn là một anh hùng cứu mỹ nhân lãng mạn phim kinh dị, không bao lâu nam chính cùng nữ chính hôn nồng nhiệt lên.
Âm nhạc lãng mạn vang lên, sau đó là triền miên liều chết trên giường.
Những nội dung tình sắc này ta cũng không xa lạ gì, ta đã mười bảy tuổi, tri thức nam nữ biết phi thường rõ ràng.
Văn tự, video nhỏ nhiều ít đều xem qua, mặc dù là chủ đề cấm kỵ, nhưng không có bất kỳ nội dung phức tạp hoặc thần bí nào.
Hai người trong phim kỳ thật coi như hàm súc văn minh, không có hình ảnh gì đặc biệt khác người.
Nhưng mà, ta trước kia cũng không có bị nam nhân ôm ở trong ngực nhìn những thứ này, chớ nói chi là trên mông còn chống đỡ cái kia cứng rắn bang...dương vật.
Chính xác, tôi đã nói.
Dương vật, cấu trúc sinh lý, cơ quan sinh dục của đàn ông.
Nhìn xem, không có gì khó cả.
Địa cầu chiếu chuyển, ta cũng không có bị người chọc mũi mắng dâm phụ.
Dương vật nha... không có gì ghê gớm, không phải chỉ là nam giới độc hữu một bộ phận mà thôi.
Sau khi bị kích thích từ bên ngoài, mạch máu giãn ra, máu sẽ nhanh chóng nạp vào dương vật, vì thế trở nên cứng rắn và dài ra.
Sau khi cương cứng, nam giới có thể tự nhiên cắm vào âm đạo của nữ giới để giao hợp.
Trong đầu tôi nhớ lại những kiến thức học được trong lớp sinh lý, lúc lên trung học cơ sở, nhà trường đã mời chuyên gia giảng bài cho chúng tôi.
Tốt hơn đối với sự phát triển thân thể nam nữ có một nhận thức hoàn chỉnh, chỉ có hiểu rõ nam nữ khác biệt, mới có thể bảo vệ tốt riêng tư của mình.
Lúc ấy nam nữ còn tách ra đi học, tuy rằng đề tài rất xấu hổ, nhưng chân chính nghe xong, cảm giác cũng không gì hơn cái này, thậm chí có chút buồn tẻ nhàm chán.
Chán ngắt, đúng vậy, chính là từ này.
Nhưng mà, ta càng xem nhẹ, cảm giác thân thể ngược lại càng mẫn cảm, nhất là phần dưới bụng.
Khí tức giống đực của chuông mang đến tê dại phiền lòng, khó chịu nhất, lại là...... dương vật cứng rắn đặt ở phía sau mông.
Ta không tự chủ được nhún vai, rụt cổ lại, liều mạng nhẫn nại cảm giác khác thường sâu bọ kiến dưới bụng, nhưng cảm giác kia không chỉ không vung đi được, hơn nữa còn ngứa đến tận xương cốt.
Tôi kẹp chặt đùi ma sát qua lại, ấn bụng cũng vẫn cảm giác không được khỏe.
Còn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở, tôi đã phát hiện một hai ngày trước kỳ sinh lý đặc biệt không thích hợp.
Không biết làm sao, ngực phồng lên một vòng, bụng dưới luôn căng thẳng, âm hộ cũng sẽ không an phận rục rịch, đặc biệt khát vọng được vuốt ve.
Ban đầu còn rất lo lắng, những thứ này rõ ràng nên là dấu hiệu của kỳ rụng trứng a, đến chỗ ta làm sao có thể phát sinh trong kỳ sinh lý.
Mình tìm trên mạng, phần lớn đều nói đây là chuyện bình thường nhất, hơn nữa cường điệu thủ dâm kỳ thật là một loại thủ đoạn tốt thả lỏng thân thể, sung sướng thể xác và tinh thần.
Ta yên tâm lại, rất nhanh học được thủ dâm, hơn nữa cao hứng chính mình tìm được một loại thủ đoạn thả lỏng thân thể, sung sướng thể xác và tinh thần.
Ta âm thầm tính toán ngày tháng, nguyệt sự của ta luôn rất quy luật, cho nên rất dễ dàng suy tính ra ngày mai nên dùng hộ chiếu.
Trách không được thân thể mẫn cảm như thế, nhưng tình huống hiện tại, ta không nên có ý niệm tự an ủi trong đầu, lại càng không cần phải nói đến hành động.
Vô cùng không đúng lúc, nhưng ta vẫn quyết định làm như vậy.
Tôi nhanh chóng lướt qua vai liếc nhìn đồng hồ, anh vẫn đang ngủ say.
Tôi dũng cảm đứng lên, lặng lẽ di chuyển một cánh tay tự do.
Tấm thảm chỉ hơi di chuyển, đồng hồ dù tỉnh cũng không thể biết tôi đang làm gì.
Một tay của ta sờ sờ bộ ngực rất vểnh lên, lại dần dần đi xuống phía dưới, đưa đến trong thắt lưng quần lót, đè ép bụng dưới đã trướng đau.
Tôi cắn lưỡi, đề phòng phát ra dù là một chút rên rỉ, sau đó lại chậm rãi đi xuống.
Ngón tay đặt ở âm hộ, ngón tay chậm rãi xoa bóp trên âm vật.
Ngón cái và ngón trỏ lại túm lấy âm vật nhỏ, nhấc lên, buông xuống, lặp đi lặp lại vài lần lại nhẹ nhàng chậm rãi vân vê.
Âm bộ dưới sự kích thích của ngón tay, dâm thủy bên trong dần dần phong phú, chậm rãi từ âm đạo chảy ra.
Tim tôi đập nhanh trong lồng ngực, ngón tay linh hoạt cọ xát giữa âm hộ.
Ngón giữa thỉnh thoảng trượt vào miệng âm đạo ướt đẫm, ở cửa động xoay vòng quấy nhiễu, không bao lâu ngón tay liền ướt át đến trượt không trượt tay.
Tôi điên rồi!
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng là từ âm bộ truyền đến khoái cảm khiến ta không cách nào dừng lại động tác.
Dâm thủy không ngừng chảy ra khiến động tác ngón tay càng thêm thông thuận, tê dại nóng hổi nhanh chóng kéo lên, trong đầu lóe lên ánh sáng màu trắng chói mắt.
Lúc này bị Chung Vi phát hiện, tôi nhất định sẽ xấu hổ đến chết nhà ma.
Thế nhưng, cảm giác tự an ủi trong lòng Chung Vi thật sự quá kích thích, cánh tay có lực quấn quanh thân thể của tôi, bàn tay nóng hổi bao lấy bụng của tôi, còn có một cây gậy sắt vừa thô vừa lớn đứng ở mông của tôi, so với bình thường tôi trốn ở trong chăn giải quyết kích thích gấp trăm lần, tôi căn bản không thể ngăn cản.
Tôi nhanh chóng tìm thấy nhịp điệu, và khi Chung Vi lầm bầm kéo tôi lại gần hơn trong giấc ngủ, tôi đang leo lên từng chút một về phía đỉnh của cực khoái sắp xảy ra.
Tim tôi đập mạnh, phổi lại không muốn làm việc vào lúc này.
Tôi há to miệng, thở gấp không tiếng động, cánh tay Chung Vi khoác lên người tôi rơi xuống theo lồng ngực.
Bụng ngày càng ngứa ran, áp lực tăng lên một chút, và tôi gần như đã đến đó.
Lúc này, chưởng căn của Chung Vi ở dưới bụng ta hữu ý vô ý dùng sức xoa xoa, trong nháy mắt đưa tới một trận run nhẹ của thân thể ta.
Cỗ áp lực kia rốt cục bốc cháy nổ tung, theo một dòng nước ấm lao ra.
Muốn chết, tôi giống như là rơi vào hố đen dục vọng, trái tim kịch liệt nhảy lên, ầm ầm ầm chấn màng nhĩ, tôi không cách nào ngăn cản tiếng nức nở từ trong môi truyền ra, lại nhanh chóng liều mạng đè nén.
Ngay khi ta âm thầm cầu nguyện Chung Vi ngàn vạn lần đừng tỉnh lại vào lúc này, một thanh âm khàn khàn tràn ngập buồn ngủ vang lên bên tai ta.
"Ừm... ngón tay của cô đặt ở trong bức tranh nhỏ, trong lòng có phải đang nghĩ đến tôi không, Viên Viện?"
Ta sợ tới hồn phi phách tán, phản ứng đầu tiên là từ âm hộ rút ngón tay ra, không nghĩ tới lập tức bị Chung Vi chặt chẽ bắt lấy cổ tay, ấn ngón tay của ta ở trong âm đạo ngây người một lát lúc này mới giơ lên.
Đầu ngón tay ướt sũng dưới ánh đèn chiếu rọi, lấp lánh, trong suốt long lanh.
Ta thật giống như trước mặt mọi người bị Chung Vi lột sạch quần áo, cảm giác xấu hổ mãnh liệt làm cho ta xấu hổ vô cùng.
Tôi liều mạng giãy ra, nhưng lại đánh không lại lực tay của Chung Vi.
Hắn vẫn luôn cười ha hả, sau đó một màn khiếp sợ nhất của ta đã xảy ra.
Chung Vi thế nhưng đem ngón tay của ta đặt ở trên môi hắn, vươn đầu lưỡi liếm liếm, sau đó há miệng lại là một trận mút.
Cổ họng phình ra di chuyển lên xuống trong nuốt, phát ra tiếng rít dâm mỹ.
Tôi... tôi... Chung Vi... anh đang làm gì vậy? "Tôi choáng váng mắt hoa, lắp bắp nói không ra lời. Trong thanh âm mang theo khàn khàn run rẩy, đủ thấy mình có bao nhiêu chột dạ, lại có bao nhiêu vội vàng.
"Mẹ kiếp, Viên Viện, mùi vị của cậu thật con mẹ nó giống mật đường," Chung Vi đưa tay ra sau đầu tôi, mặt hướng tôi trầm xuống.