av quay chụp chỉ nam
Chương 30: Thỏ kỵ sĩ
Kiều Kiều lang thang không mục đích trên đường phố.
Lúc này mặt trời đã ngả về tây, tủ kính trong suốt bên đường cũng liên tiếp sáng đèn màu, Kiều Kiều đi theo đám người vừa đi vừa nhìn.
Nàng nhớ tới trước đó không lâu cái kia chạng vạng, chính mình cũng là đi trên con đường này, chung quanh cửa hàng cũng là như vậy rực rỡ đầy mục đích, ấm áp ánh đèn bày tới lại bày tới, đủ mọi màu sắc bong bóng cùng cửa hàng chiêu bài hạ theo gió đong đưa tiểu cờ xí...
Khi đó tuy rằng cô cũng gặp chút vấn đề nhỏ trong cuộc sống, nhưng tổng thể vẫn hăng hái, đang quay xong bộ phim đầu tiên của mình, đang cùng Tần Thụy Thành kết thúc một hồi tình ái vui vẻ, cùng với thỏ tiên sinh thần bí bí kia - -
Kỳ thật Kiều Kiều rất tò mò thân phận thỏ tiên sinh, cô không phải loại tính cách vô tâm vô phế này, chẳng qua thích đem một ít chuyện giấu ở trong lòng không dứt lời, lúc đêm khuya yên tĩnh cũng len lén nắm ngón tay suy đoán qua đối phương rốt cuộc là vị nào, bởi vì từ một lần gặp mặt không hiểu kỳ diệu đến xem, thỏ tiên sinh tựa hồ đối với cô không có ác ý, hơn nữa anh còn là người quen mà cô quen biết.
Dù sao cũng không có chỗ nào để đi, nếu không... lại đến cửa hàng kia xem một chút là được rồi."
Cô nghĩ như vậy dưới chân cũng đã vòng vo một phương hướng, dọc theo con đường tới trở về, kỳ thật nếu dựa theo tính cách bình thường của Kiều Kiều, cô không dám tự mình tùy tiện trở về, nhưng không biết vì sao, trải qua chuyện Giản Bạch Du buổi chiều, Kiều Kiều liền hiểu ra một đạo lý, dù sao nhân sinh ngắn ngủi, bạn vĩnh viễn cũng không biết ngày mai và ngoài ý muốn cái nào tới trước, cho nên chuyện muốn làm nhất định phải nhanh chóng đi làm, như vậy trước khi chết khi phóng hồi ức đi đèn kéo quân cũng không đến mức có quá nhiều tiếc nuối.
Bây giờ cô muốn biết ông thỏ đó thực sự là ai.
Kiều Kiều vòng quanh con phố buôn bán phồn hoa ở trung tâm thành phố nửa ngày mới thật vất vả tìm được cửa hàng ngày đó, cửa hàng đang trong trạng thái kinh doanh, trước cửa treo bóng đèn nhỏ màu sắc rực rỡ, nhưng bởi vì nguyên nhân cửa hàng rất nhỏ, không chỉ có đám người, tựa hồ toàn bộ thành phố đều không chú ý tới nó, vì vậy chỉ có những đèn màu nhỏ vẫn nhấp nháy, tịch mịch, thoạt nhìn có chút cô độc.
Kiều Kiều hít sâu một hơi, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, chuông cửa treo ở cửa vang lên.
Xin hỏi... có ai ở đây không? "Kiều Kiều cẩn thận đóng cửa lại.
Cửa hàng vẫn trống trơn, không có gì thay đổi trên kệ, kẹo, sô cô la, giấy gói nhựa lấp lánh, chuông gió dài từ đỉnh cao thấp xuống mặt đất, và những con thỏ nhồi bông tràn ngập mặt đất.
Kiều Kiều nhặt một con thỏ lớn từ trên mặt đất ôm vào trong ngực, cô nhẹ nhàng bước vào trong, "Ông chủ có ở đây không?
Trong tiệm không có người trả lời, Kiều Kiều nhún vai, nghĩ thầm như vậy cũng không tốt lắm, cho dù có người trực tiếp đem đồ trong tiệm ôm đi cũng không biết.
Bộ bàn ghế gỗ Kiều Kiều từng ngồi hôm đó vẫn còn ở đây, cô đưa tay sờ lên mặt bàn, phát hiện phía trên rất sạch sẽ, hẳn là thường xuyên có người lau chùi.
Kiều Kiều đứng tại chỗ nhìn quanh một vòng, phát hiện mặt nạ lông xù của thỏ tiên sinh treo ở một bên tường.
Mặt nạ vẫn còn... "Kiều Kiều kiễng chân gỡ mặt nạ xuống," Nhưng không biết chủ nhân đi đâu rồi.
Kiều Kiều cúi đầu nhìn chằm chằm mặt nạ trong tay một lúc, thỏ trắng lông xù, buông xuống hai cái tai dài, mép thủng lỗ, có thể dùng hai dải lụa trắng buộc lên đầu.
Nàng chơi đùa nổi lên, thừa dịp bốn phía không có ai liền đem mặt nạ đeo ở trên đầu mình.
Kích thước mặt nạ đối với Kiều Kiều mà nói vẫn có chút lớn, chỗ lỗ mắt không thể phù hợp, sau khi đeo lên Kiều Kiều tương đương với nửa người mù, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một chút ánh sáng xuyên qua.
Cô đang muốn lấy điện thoại di động ra chụp cho mình một tấm ảnh xem hiệu quả như thế nào, bỗng nhiên đã bị một đôi tay vươn ra phía sau ôm vào trong ngực.
A!
Kiều Kiều thất kinh muốn giãy thoát, nhưng cánh tay đã bị đối phương khóa chặt, hơn nữa tầm nhìn bị cản trở, Kiều Kiều hoàn toàn bị đối phương ôm không thể động đậy, cô cho rằng mình gặp phải lưu manh biến thái gì đó, đành phải dùng hai chân duy nhất còn có thể hoạt động ra sức đá.
Nhưng mà đối phương rõ ràng cao hơn cô rất nhiều, trực tiếp ôm Kiều Kiều rời khỏi mặt đất, Kiều Kiều vô luận đạp nước như thế nào cũng không chạm tới đối phương, Kiều Kiều đành phải nhận mệnh, không nghĩ tới đợi một lát cũng không thấy đối phương có động tác gì tiến thêm một bước.
A, là anh sao? "Kiều Kiều bỗng nhiên nghĩ đến cái gì," Thỏ tiên sinh?
Cánh tay đối phương dần dần buông ra, nhẹ nhàng thả Kiều Kiều trở về mặt đất, xem như cam chịu.
Không biết vì cái gì, nàng hiện tại ngược lại cảm thấy cái này không nói một lời kỳ quái thỏ tiên sinh rất đáng yêu, tuy rằng hắn không nói lời nào, cũng chưa bao giờ để Kiều Kiều nhìn thấy bộ dạng của hắn, nhưng hắn tựa hồ thật sự đối với Kiều Kiều không có gì ác ý.
Kiều Kiều hiện tại cảm thấy, không có ác ý là một chuyện đáng quý cỡ nào!
Tôi đeo mặt nạ của anh! "Kiều Kiều vừa rơi xuống đất liền chỉ chỉ đầu thỏ trên đầu mình nói," Bất quá bây giờ tôi vẫn không nhìn thấy anh, anh có thể yên tâm.
Đối phương nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, sau đó nắm tay Kiều Kiều đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, Kiều Kiều gập ghềnh mới sờ được ghế dựa, lúc ngồi xuống lại thiếu chút nữa đụng ngã bàn.
Anh còn muốn ăn cà rốt nữa không? Ừ...... Tôi hiện tại đeo mặt nạ không có cách nào ăn.
A, kỳ thật cũng có thể như vậy. "Kiều Kiều đẩy mặt nạ lên đầu, sau đó nhắm chặt mắt cho đối phương xem," Như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không nhìn lén anh.
Kỳ thật nàng chính là muốn nhìn lén.
Cơ hội trời ban sao có thể bỏ qua! Kiều Kiều lúc trước còn tưởng tượng như thế nào mới có thể'ngoài ý muốn'đem mặt nạ của đối phương lột xuống, không nghĩ tới mặt nạ của thỏ tiên sinh lần này rơi vào trên tay nàng, thiên thời địa lợi nhân hòa.
Kiều Kiều hai tay chống má chống lên bàn, sau đó cẩn thận mở mắt ra.
Nhưng còn chưa kịp nhìn thấy gì, đối phương đã đưa tay ra che mắt cô lại.
Tôi thật sự không thấy gì cả. "Kiều Kiều giơ hai tay lên," Tôi thề.
Nàng còn muốn giải thích cái gì, bỗng nhiên cảm giác trên môi hơi nóng lên, một cái môi khác đè xuống, nhẹ nhàng hôn nàng.
Không phải Tần Thụy Thành, không phải Tống Kỳ Ngôn, không phải Chu Viễn Xuyên, không phải bất cứ đôi môi nào Kiều Kiều từng hôn.
Mùi thuốc lá, anh ta hút thuốc.
Nước cổ long rất nhạt, giá cả xa xỉ.
Kỹ thuật hôn...... Kỹ thuật hôn rất tốt......
Kiều Kiều vốn là muốn lui về phía sau, nhưng cuối cùng cô vẫn không có.
Người đàn ông dừng lại trên môi Kiều Kiều đại khái mười giây, sau đó lại vô thanh vô tức lui ra, Kiều Kiều cảm giác được tay anh đang vuốt ve mặt cô, bên trong khớp ngón tay của người đàn ông tựa hồ sinh ra một tầng kén mỏng manh, Kiều Kiều không phân biệt được đây là bởi vì cái gì tạo thành, hình như là quanh năm cầm bút?
Hay là thành thạo nhạc cụ?
Tôi đoán không ra anh là ai. "Kiều Kiều nhỏ giọng nói," Tại sao anh không thể nói cho tôi biết?
Đối phương vẫn đang chậm rãi vuốt ve mặt cô, dần dần bàn tay kia cũng rời đi, Kiều Kiều lại ngồi trên ghế thật lâu, chờ cô rốt cục nhớ tới muốn tháo mặt nạ xuống, trong tiệm đã không còn một bóng người.
Con thỏ mà Alice gặp trong một chuyến đi đến xứ sở thần tiên, nghe nói rằng sau này nó sẽ trở thành hiệp sĩ của Nữ hoàng Trái tim.
Mặc dù Kiều Kiều đã ở bên ngoài du đãng đủ muộn, nhưng cuối cùng cô vẫn chỉ có thể lựa chọn trở về.
Trước khi thử vai cô căn bản không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp phải chuyện như vậy, tiền cũng mang không nhiều lắm, thẻ ngân hàng đều kẹp ở trong vali, Kiều Kiều cầm chừng mười đồng mua mấy cái bánh bao no bụng, sau đó trên người liền không có một xu.
Cô ủ rũ trở về, dọc theo đường đi đều cầu nguyện Trình Tu không ở nhà, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi, cho dù đi tìm Tống Kỳ Ngôn ở cùng, cũng tốt hơn tình huống đao kề trên cổ không biết ngày nào đó chặt xuống.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, cô vừa chuẩn bị nhập mật mã vào cửa, cửa liền mở từ bên trong.
Thật trùng hợp, Trình tiên sinh. "Kiều Kiều nhìn Trình Tu đứng ở cửa cười hai tiếng," Tôi vừa định nhập mật mã.
Trình Tu tựa hồ cũng không nghĩ tới Kiều Kiều đứng ở cửa, trong tay hắn còn mang theo một túi rác, hẳn là đang muốn ra cửa ném đi, nghe được lời Kiều Kiều nói thì trước sau như một không có phản ứng gì, chỉ gật đầu xem như đã biết, sau đó nghiêng người đem Kiều Kiều vào trong nhà, chính mình đi ra ngoài trước.
Kiều Kiều chậm rãi đi đến sô pha trong phòng khách ngồi xuống, trong lòng cô cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, nhìn biểu tình của Trình Tu, anh dường như còn không biết Giản Bạch Du đã đi tìm mình.
Cho nên Giản Bạch Du vốn định để mình vô thanh vô tức biến mất khỏi thế giới này sao?
Kiều Kiều càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng lạnh, cô phải tự cứu mình, nếu Trình Tu không biết Giản Bạch Du đã đi tìm mình, như vậy anh khẳng định cũng không biết mùi cà phê mình pha ra thay đổi, nếu Kiều Kiều không thể để mùi cà phê trở về, vậy Giản Bạch Du chẳng phải sau này mỗi lần uống cà phê đều nhớ tới cô một lần sao?
Trời ạ...... Trên đời này không có chuyện gì kinh khủng hơn chuyện này.