av quay chụp chỉ nam
Chương 17: Kiều Kiều bạn trai cũ
Lúc Tần Thụy Thành lái xe đưa Kiều Kiều tới nhà hàng cao cấp này, đã là hơn tám giờ tối.
Tuy rằng giờ cơm nghiêm túc đã qua, nhưng lưu lượng người lại tuyệt không thấy ít, xung quanh hồ phun nước phía trước nhà hàng có không ít xe vây quanh, đều không tìm thấy chỗ đậu xe đành phải hạ mình xuống đỗ ở chỗ này.
Tần Thụy Thành hiển nhiên có biện pháp của hắn, hắn mang theo Kiều Kiều đi tới đi lui vòng quanh bãi đỗ xe, đi không đến hai vòng liền vừa vặn bắt kịp một đôi vợ chồng khoác tay từ trong nhà hàng đi ra, bọn họ vừa mới đổ xe ra, Tần Thụy Thành thuận thế dừng lại, giống như đã hẹn trước.
Ở đây đông người thật. "Kiều Kiều xuống xe cảm khái," Tôi không biết ở vùng ngoại ô này còn có một nhà hàng nóng bỏng như vậy.
Đương nhiên là bởi vì ăn ngon mới hấp dẫn nhiều người như vậy. "Tần Thụy Thành đeo chìa khóa xe trên ngón trỏ dạo hai vòng," Lúc cậu còn chưa quay tôi phải đặt chỗ trước.
Hai người lên hai bước cầu thang liền tiến vào trong đại sảnh, Kiều Kiều Mãn cho rằng nhiều người như vậy nhất định sẽ chật chội không chịu nổi, không nghĩ tới trong phòng ăn lại phi thường ngay ngắn trật tự, khoảng cách giữa bàn và bàn cũng rất thỏa đáng, thậm chí còn cho người ta một loại cảm giác có chút u tĩnh.
Kiều Kiều chưa từng tới nơi này, Tần Thụy thành tựu ôm đồm công việc gọi món, Kiều Kiều nhàm chán ngồi ở trong đệm da mềm mại nhìn chung quanh, gảy khăn ăn hoa văn ám vân đỏ rượu xếp chỉnh tề trong ly thủy tinh, vớt ra một lần nữa tạo hình hạc giấy đi ra, dùng ngón tay đẩy một cái, cơ hồ chấn động muốn bay.
Cách cánh khăn ăn, Kiều Kiều ngước mắt lên, vừa lúc thấy được một bóng lưng quen thuộc cách đó không xa.
Cậu ăn cay không? "Tần Thụy Thành nhìn chằm chằm thực đơn hỏi.
Ăn.
Kiều Kiều thuận miệng đáp, cô căn bản cũng không nghe rõ Tần Thụy Thành hỏi câu gì, ánh mắt chỉ lo gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng phía trước kia, thỉnh thoảng có bồi bàn nâng khay qua lại trong đại sảnh, vừa vặn chặn tầm mắt Kiều Kiều, Kiều Kiều bất đắc dĩ duỗi dài cổ dịch chuyển trái phải, chỉ muốn xác nhận một chút bóng lưng kia có phải là người kia hay không.
Kiểu tóc dường như có thay đổi, nhưng dáng người phù hợp, người phụ nữ ngồi đối diện anh là ai? Kiều Kiều nhíu mày như chưa từng gặp cô.
Đúng lúc này người đàn ông mặc âu phục kia dường như muốn đi toilet, anh ta đứng lên, bắt đầu đi về phía Kiều Kiều, Kiều Kiều sợ tới mức vội vàng vùi đầu xuống, cầm thực đơn lên che mặt mình.
Tiểu Kiều? "Tần Thụy Thành cũng quay đầu lại," Người quen của em?
Suỵt. "Kiều Kiều ngẩng đầu lên nhìn Tần Thụy Thành, uể oải nói:" Vậy hình như là bạn trai cũ của tôi.
Tần Thụy Thành lần này trực tiếp xoay người qua nhìn, vừa lúc chụp ảnh với người đàn ông đi tới, Tần Thụy Thành không hề đánh nhanh chóng quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại như không có việc gì quay đầu lại.
Nam nhân này có trì độn hơn nữa cũng ý thức được cái gì, nhưng hắn cũng chỉ là có chút kỳ quái, vì thế nhíu mày một cái liền nhìn không chớp mắt mà đi xa.
Qua rồi. "Tần Thụy Thành gỡ thực đơn trên mặt Kiều Kiều xuống, nghiêm túc nói từng chữ từng chữ," Thưởng thức của cậu thật kém - - thật, kém.
... "Kiều Kiều suy sụp mặt," Tôi cũng không nghĩ tới còn có thể gặp lại anh ấy, lúc ấy hai chúng tôi yêu nhau không bao lâu, kết quả một ngày nào đó anh ấy bỗng nhiên không nói tiếng nào không thấy tăm hơi, sau đó mới nghe được anh ấy đã ra nước ngoài.
Tần Thụy Thành ngây ra một lúc, nhẹ giọng hỏi: "Đây là chuyện khi nào?
Lúc mới lên đại học. "Kiều Kiều mím môi, làm bộ như không quan tâm," Anh đừng lộ ra vẻ mặt này, bây giờ cũng không có cảm giác gì, dù sao thời gian nói chuyện cũng không dài.
Tần Thụy Thành không nói gì nữa, lúc này đồ ăn cũng được mang lên, Tần Thụy Thành giúp Kiều Kiều cắt thịt bò bít tết thành từng miếng nhỏ, Kiều Kiều không có khẩu vị, miễn cưỡng ăn hai miếng liền buông dao nĩa xuống.
Hắn là ai? "Tần Thụy thành hình như thờ ơ hỏi.
Bố cậu ấy hình như là một thương gia bất động sản. "Kiều Kiều cúi đầu," Dù sao cũng rất có tiền, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thấy cậu ấy thiếu cái gì - - có thể chính là cảm thấy tôi không xứng với cậu ấy.
Tần Thụy Thành nhịn không được nở nụ cười, lông mày thoáng cái giãn ra, môi hắn giật giật, nhưng đại khái nhất thời muốn nói có chút nhiều sau đó lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ dùng một nụ cười không rõ ý nghĩa để tổng kết.
Sau khi người đàn ông đi toilet, trên bàn bọn họ cũng chỉ còn lại người phụ nữ kia, người phụ nữ lúc này từ trong túi xách lấy ra một hộp phấn, cầm Tiểu Phác Tử đang 'Phốc phốc' trang điểm lại cho mình.
Cậu ăn ít như vậy. "Tần Thụy Thành không hài lòng với lượng cơm của Kiều Kiều," Tôi là Tân Tân khổ sở đặt chỗ hơn một tuần.
Hắn đang rót cho Kiều Kiều nửa ly rượu vang đỏ, người đàn ông kia liền trở lại.
Kiều Kiều đưa lưng về phía nhà vệ sinh, lực chú ý của cô đều tập trung trên người Tần Thụy Thành, cho nên hồn nhiên bất giác có người đã đi tới bên cạnh cô, sau đó Kiều Kiều trùng hợp nghiêng đầu, liền bất ngờ đối diện với tầm mắt của người đàn ông.
Quả nhiên là cô, Kiều Kiều. "Người đàn ông cười rộ lên," Lúc tôi đi tới đã cảm thấy hơi giống cô, không ngờ thật đúng là vậy.
Chung Úy... đã lâu không gặp. "Đã bị đối phương chỉ mặt gọi tên nhận ra liền không có cách nào tiếp tục giả chết, Kiều Kiều đành phải khô cằn chào hỏi," Cậu đã về nước?
Ừ.
Người đàn ông tên Chung Úy gật đầu, "Trong nhà phải xử lý việc làm ăn, vốn không cần tôi, kết quả gần đây thời tiết tốt, thoáng cái nhận được vài đơn hàng lớn, dù sao cũng phải có người quản lý, liền gọi tôi về trước.
Hắn làm bộ như mới nhìn thấy bộ dáng của Tần Thụy Thành: "Ồ, ở đây còn có một vị, xin chào, cô là..."
Bạn trai Kiều Kiều. "Tần Thụy Thành trả lời trước Kiều Kiều. Kiều Kiều nhìn anh ta một cái, cũng không nói gì nữa, tương đương với ngầm thừa nhận.
Nhưng Kiều Kiều, anh thật sự không nghĩ tới hôm nay ở chỗ này còn có thể gặp em, anh vốn là cùng vị hôn thê đi ra ngoài chọn nhẫn cưới.
Chung Úy ngẩng đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ đang trang điểm lại kia, cười nói, "Mang theo cô ấy từ Paris chọn đến New York, đều không thích hợp, bây giờ còn nói muốn phục cổ một chút, lúc này mới cùng trở về nước, giày vò tôi ngồi máy bay chạy cả nước, vừa muốn carat vừa muốn màu sắc đẹp mắt - -
Hắn thoạt nhìn rất chân tình thật ý thở dài: "Phụ nữ a, chính là phiền toái.
Kiều Kiều đắm chìm trong suy nghĩ lúc trước rốt cuộc mình bị mù như thế nào.
Vậy Kiều Kiều cậu tốt nghiệp rồi chứ?
Người đàn ông chuyển đề tài, lại kéo về trên người Kiều Kiều, "Nếu gặp khó khăn gì nhớ nói cho tôi biết một tiếng, mọi người quen biết một hồi, tuy rằng tôi không có quyền lực thực tế nhưng cũng quản không ít người, chức vị của công ty bất động sản nhà tôi vẫn có thể giữ lại cho cô.
Tần Thụy Thành lập tức nhịn không được, phì cười, hắn cầm khăn ăn lau khóe miệng, nhịn cười nói: "Vậy nếu tiện có thể cũng sắp xếp cho tôi một cái được không?
Lúc này Chung Úy mới nhìn kỹ Tần Thụy Thành, nói thật khuôn mặt kia của Tần Thụy Thành quả thật không xoi mói, dáng người lại cao lớn, nhìn giống như người mẫu nam, hơn nữa quần áo và trang sức trên người, lại dẫn Kiều Kiều tới nơi này ăn cơm, Chung Úy nhất thời không hiểu rõ lai lịch của Tần Thụy Thành, đành phải hàm hồ nói một câu: "Hẳn là không có vấn đề gì.
Lương bổng đãi ngộ đâu? "Tần Thụy Thành hứng thú dạt dào tiếp tục hỏi.
Cái này đương nhiên phải xem năng lực cá nhân.
Chung Úy nghiêm mặt nói, "Tuy rằng mọi người là bạn bè, nhưng tôi cũng phải suy nghĩ cho lợi ích của gia tộc, lúc trước tôi cũng từng bước từng bước từ nhân viên nghiệp vụ cấp thấp nhất làm lên.
Kiều Kiều quả thực muốn che mặt, cô đã có chút không đành lòng nghe tiếp.
Vậy nhẫn cưới đã chọn xong chưa? "Tần Thụy Thành hiển nhiên chơi không đủ, hắn chuyển đề tài, lại hỏi.
Nhắc tới nhẫn cưới, Chung Úy giống như tìm lại được sân nhà của mình, thao thao bất tuyệt bắt đầu nói: "Vốn ở Paris chọn trúng một viên kim cương trần, 4 cara, nhưng cô ấy ngại độ sạch không đủ, lại cắt hình quả lê - - cô ấy nhất định muốn một trái tim.
Ừ, vậy trong nước có ai coi trọng không? "Tần Thụy Thành bưng ly rượu lên nhấp một ngụm.
"Ở Thượng Hải nhìn trúng một cái, là hàng của Thụy Phạm, cái này nhỏ hơn một chút, 3,2 carat, nhưng thắng ở cấp màu tốt, là -- à, các cậu đại khái không hiểu lắm về phân loại màu sắc của kim cương chứ?
Thụy Phạm? "Tần Thụy Thành không để ý đến lời nói nhảm của hắn, chỉ cười như không nhìn Chung Úy," Đồ của Thụy Phạm rất tốt.
Thương hiệu châu báu lớn mà, "Chung Úy cũng cười," Ở đó mua đồ thì yên tâm.
Có cần tôi giảm giá cho anh không?
……
Kiều Kiều cũng nhất thời không kịp phản ứng, cô quay đầu nhìn Tần Thụy Thành, Tần Thụy Thành nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Cửa hàng nhà tôi có quyền giảm giá rất kỳ quái sao?
Lúc Tần Thụy Thành đưa Kiều Kiều về nhà trọ, Kiều Kiều vẫn trong trạng thái ngây ngốc.
Ngươi thoạt nhìn hoàn toàn không giống a!
Đây là điều khiến Kiều Kiều phát điên nhất, Tần Thụy Thành bình thường thoạt nhìn cũng chỉ là một người đàn ông trẻ tuổi bình thường, cho dù có mấy chiếc xe tương đối khá cũng không vượt qua trình độ thu nhập của Tần Thụy Thành, đám phú nhị đại cuồng túm huyễn khốc kia không nên mang theo đồng hồ kim cương hút thuốc lá sao!
Loại tự lực cánh sinh này đi ra quay AV là chuyện gì xảy ra?
Còn nữa lúc trước cô và Tần Thụy Thành làm việc ở chi nhánh, buổi tối hôm trước còn ra ngoài ăn quán ăn vặt, cũng không nhìn ra Tần Thụy Thành có chướng ngại tâm lý gì.
"Bởi vì tôi không thích làm ăn, trong nhà cũng dần dần mặc kệ tôi." Tần Thụy Thành vẻ mặt cầu khen, "Nói mau tôi hôm nay có phải rất đẹp trai không?"
Kiều Kiều thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm Tần Thụy Thành, một lúc lâu mới hỏi: "Vậy tờ giấy anh đưa cho anh ta thật sự có thể giảm giá?"
Đương nhiên không thể, nhưng có thể làm được xem ra là giảm giá. "Tần Thụy Thành cười rộ lên," Tiểu Kiều, anh hiểu em quá.
Kiều Kiều bị đâm thủng tâm tư, đỏ mặt, nhỏ giọng than thở: "Dù sao kim cương cũng rất đắt, cho dù giảm giá cũng không ít tiền.
Cô chính là xấu xa một phần cũng không muốn tặng cho Chung Úy.
Chuyện năm đó kỳ thật Kiều Kiều đã sớm không thèm để ý, nhưng nhìn thấy đối phương như không có việc gì khoe khoang trước mặt mình như vậy cũng sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái, dựa vào cái gì liền cho rằng người khác sống nhất định không bằng ngươi chứ?
Chỉ là bởi vì lúc trước tổn thương người khác liền cảm thấy mình tài trí hơn người sao?
Nào có đạo lý như vậy.