ẩn núp
Chương 10
Ở ngoại ô phía tây cách nội thành không xa, một chiếc xe hơi màu trắng vững vàng dừng lại trước một tòa biệt thự kiểu Tây ba tầng màu xám xanh, loa vang lên một tiếng, trong căn phòng nhỏ bên trong hàng rào sắt thật to chạy ra một ông lão hơn 50 tuổi, nhìn bên ngoài cảnh giác nhìn một chút, liền đẩy cửa sắt ra, xe con còn chưa đợi toàn bộ cửa sắt mở ra liền khẩn cấp mở ra đi vào, thẳng đến trước cửa biệt thự mới vững vàng dừng lại.
Cửa xe phía sau mở ra, vươn ra một đôi chân mang giày cao gót màu đen sáng bóng xinh đẹp tuyệt trần, tiếp theo chính là bắp chân quấn tất chân màu da đều xưng là duyên dáng.
Xuống xe là một người phụ nữ trẻ tuổi mặc sườn xám màu trắng bạc, trong tay cầm túi da cá tinh xảo, chỉ thấy bộ ngực đầy đặn của cô nâng sườn xám lên một phong cảnh cao ngất liên miên mê người, dưới vòng eo tinh tế mà đàn hồi là cặp mông tròn trịa hơi vểnh, mái tóc dài đen bóng chỉnh tề chảy ra sau lưng, đôi mắt to xinh đẹp trong trẻo lóng lánh hào quang khôn ngoan thành thục, cô chính là phóng viên nhật báo Đại Đông Á Tiêu Hồng.
Dặn dò tài xế vài câu, Tiêu Hồng liền tao nhã đi vào cửa phòng đã được người giúp việc A Mai mở ra, phòng khách trong phòng rất lớn, đặt sô pha kiểu Tây cao cấp cùng bàn trà chờ đồ dùng trong nhà, Tiêu Hồng theo một góc phòng khách xoay tròn cầu thang đi lên, vừa nói cho A Mai ở cửa cô đã ở bên ngoài dùng bữa tối.
Trực tiếp đi tới trước cửa một gian màu trắng ngà ở lầu hai, Tiêu Hồng từ trong túi nhỏ lấy ra một chuỗi chìa khóa, mở cửa đi vào.
Đây là phòng ngủ của Tiêu Hồng, giường đôi bằng sắt được trang trí theo phong cách phương Tây hoa văn màu vàng đặt ở chính giữa phòng ngủ, xuyên thấu qua màn lụa màu hồng nhạt cực kỳ trong suốt có thể nhìn thấy giường nằm mềm mại, một bên tường là bàn trang điểm trang nhã, mặt trên bày đủ loại đồ hóa trang, ở góc gần cửa sổ là hai cái sô pha nhỏ màu vàng trứng cùng bàn trà nhỏ, toàn bộ gian phòng có vẻ ấm áp mà lại trang nhã.
Tiêu Hồng vào phòng liền cởi giày cao gót trên chân ra, chân mang tất chân giẫm lên thảm lông cừu mềm mại làm cho nàng cảm giác được vô cùng sảng khoái.
Sau khi kéo rèm cửa sổ ra, nàng ngồi vào trước bàn trang điểm đối diện với gương đem khuyên tai, dây chuyền tháo xuống cũng tốt trong hộp trang sức, nhìn dung nhan xinh đẹp của mình trong gương một chút, Tiêu Hồng đứng dậy cởi sườn xám của mình ra, nhìn mình trong gương mặc áo ngực màu trắng, đeo tất, quần lót nhỏ màu trắng cùng tất chân ống dài màu da bày ra dáng người tốt đẹp, Tiêu Hồng hài lòng lộ ra nụ cười mê người, sau đó từ trong tủ quần áo lấy ra một ít quần áo đứng dậy đi vào phòng tắm trong phòng ngủ.
Trong phòng tắm, Tiêu Hồng quay lưng lại với tấm gương thủy tinh lớn trên tường, hai tay cởi bỏ cài áo ngực, đỉnh ngực trắng như tuyết vốn bị gò bó chặt chẽ lập tức kiêu ngạo hiện tại trong gương, hình cầu đầy đặn mà lại nhọn, có đầu vú hồng nhuận trong suốt như anh đào.
Theo tất chân màu trắng trên người, quần lót cùng tất chân màu da rời đi, một bộ nữ thể hoàn mỹ trần trụi ở trong không khí.
Bụng dưới bằng phẳng hơi long, đùi thon dài rắn chắc, nổi bật cặp mông mập mạp hữu hình, lông mu đen nhánh rậm rạp, cộng thêm cảm giác thịt vừa vặn, đủ để cho bất luận nam nhân nào lâm vào điên cuồng.
Tiêu Hồng đối với thân thể của mình tràn ngập lòng tin, mỗi ngày đều phải ném đi một loạt thiệp mời chính là chứng minh tốt nhất.
Nhẹ nhàng ngâm nga ca khúc, nước ấm xối lên da thịt mềm mại làm cho Tiêu Hồng cảm giác phi thường thoải mái, lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa thân thể càng làm cho nàng có khoái cảm khó mà hình dung.
Mấy ngày nay tâm tình của nàng đều rất tốt, tính toán ngày tháng, mấy ngày nay Kiếm Hùng nên đến thăm nàng, lần trước gặp mặt Kiếm Hùng nói hắn muốn đi Trường Xuân một tháng, ngày hôm qua hẳn là về tới Thượng Hải đi.
Bình thường Kiếm Hùng và nàng đều là khoảng một tháng gặp mặt một lần.
Nghĩ đến thân hình cao lớn khôi ngô cùng khuôn mặt thành thục cương nghị của Kiếm Hùng, trong lòng Tiêu Hồng tràn ngập tình yêu cùng ôn nhu, đồng thời một đôi tay cũng vô ý thức xoa bóp bộ ngực mềm mại của mình, mỗi một lần xoa bóp đều làm cho nàng cảm thấy khoái cảm làm cho toàn thân như nhũn ra tập kích toàn thân, có chút không thở nổi.
Tắt công tắc nước nóng, nước lạnh làm cho tâm trạng xôn xao bình tĩnh lại, nhưng trên mặt vẫn hồng nhuận khác thường.
Tiêu Hồng hết sức không để cho mình lúc này lại nghĩ đến Kiếm Hùng, mỗi lần nhớ tới hắn đều làm cho nàng mê loạn không thôi.
Lộ ra chút thần sắc bất đắc dĩ, Tiêu Hồng nhìn bọt nước tắm trên người chậm rãi theo đùi bị rửa sạch, tụ tập ở dưới chân tuyết trắng đẹp mắt, lại chậm rãi từ dưới đất chảy xuôi xuống.
Trời đã hoàn toàn tối đen, bởi vì là vùng ngoại ô, từ trên cửa sổ nhìn ra phía ngoài một mảnh tối đen, chỉ có rất xa địa phương có mơ hồ đèn đuốc.
Tiêu Hồng mặc một bộ áo lụa màu trắng rộng thùng thình nửa trong suốt đứng ở trước cửa sổ, gió lay động mái tóc của nàng, áo lụa cũng theo gió mà động, từ phía sau nhìn bóng lưng của nàng, có thể mơ hồ nhìn thấy phía dưới áo lụa chỉ mặc quần lót tam giác màu đen.
Trở lại bên cửa sổ ngồi xuống, Tiêu Hồng kinh ngạc nhìn điện thoại trên tủ đầu giường, thật hy vọng lúc này điện thoại sẽ vang lên, nghe được lời nói thâm trầm kia của hắn, nói hắn lập tức sẽ tới.
Cũng thật muốn cầm điện thoại lên tìm anh, kể cho anh nghe nỗi nhớ và khát vọng trong lòng.
Nhưng kỷ luật của tổ chức ràng buộc Tiêu Hồng, khiến cô không thể chủ động gọi điện thoại cho Hoa Kiếm Hùng.
Cùng Kiếm Hùng cùng một chỗ nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn là như vậy yêu người đàn ông này, nàng biết hắn phóng đãng hắn nhẫn tâm, nhưng cũng biết hắn áp lực cùng nguy hiểm tình cảnh.
Ở Thượng Hải đại khái cũng chỉ có mình biết thân phận thật sự của Hoa Kiếm Hùng, nghĩ đến Hoa Kiếm Hùng tín nhiệm mình như vậy, chỉ định cô làm người liên lạc của hắn, Tiêu Hồng liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Làm việc một ngày, vội vàng phỏng vấn các loại nhân vật có rất nhiều danh hiệu hiển hách cùng sự kiện mạc danh kỳ diệu, Tiêu Hồng cảm thấy trong lòng rất là mệt mỏi.
Mỗi ngày đều làm chuyện như vậy, rất nhiều quan to quý nhân đều chủ động phát ra lời mời, hy vọng có thể tiếp nhận phỏng vấn hoặc làm khách, Tiêu Hồng đương nhiên biết những người này đều say mê sắc đẹp của nàng, người tặng quà cũng không ít, lúc trở về ngồi xe hơi chính là phú hào nào đó tặng nàng, nói là nữ sĩ xinh đẹp cao quý giống như Tiêu Hồng, không có xe của mình thật sự là sỉ nhục của Đại Thượng Hải.
Tuy rằng nhân vật bất đồng dùng phương pháp bất đồng dây dưa nàng, nhưng Tiêu Hồng luôn có thể ứng phó tự nhiên, làm cho những người thèm nhỏ dãi nàng xấu hổ kết thúc.
Bên ngoài sàn gỗ truyền ra tiếng bước chân nhẹ nhàng, Tiêu Hồng biết là người giúp việc A Mai đưa canh tới cho mình.
Cửa mở ra, có vẻ rất giản dị, Mai khỏe mạnh bưng canh ngân nhĩ được nấu nồng đậm đến trước mặt Tiêu Hồng. Mai chỉ mới 18 tuổi, dáng dấp cũng coi như xinh đẹp có tư thế, phía sau đầu rủ bím tóc đen nhánh, đôi mắt thật to và lúm đồng tiền nhỏ trên mặt lộ ra vẻ thông minh mà đáng yêu của cô. Nửa năm trước khi Tiêu Hồng về Trùng Khánh, nhìn thấy cô trong lớp huấn luyện quân thống, trong lòng liền thích cô gái trẻ tuổi này, sau khi trải qua một loạt điều tra và khảo nghiệm cuối cùng đã đưa cô đến Thượng Hải.
Không riêng gì A Mai, tài xế Tiểu Kim trông cửa trong biệt thự này cũng đều là người của quân thống, nhiệm vụ của bọn họ chính là bảo vệ và hầu hạ Tiêu Hồng, mà biệt thự này lại là tài sản bí mật của quân thống ở Thượng Hải, trên danh nghĩa lại là lễ vật một phú hào Nam Dương tặng cho Tiêu Hồng.
Uống canh ngân nhĩ A Mai đưa tới, thấy A Mai đứng một bên lén nhìn chiếc áo lụa được chế tác tinh tế, gợi cảm trên người mình, từ trong ánh mắt của cô có thể nhìn ra sự hâm mộ trong lòng.
Bộ áo ngủ này của Tiêu Hồng không mua được ở những nơi bình thường, cũng đắt đến kinh người, bất quá quần áo của Tiêu Hồng bất luận là nội y hay là áo khoác đều là loại mặt hàng này, uống xong canh, thấy A Mai còn đang kinh ngạc ngẩn người, Tiêu Hồng không khỏi cười rộ lên nói: "Tiểu nha đầu, chờ ngươi có người trong lòng, nhớ nói cho ta biết a, đại tỷ sẽ tặng ngươi một bộ mới.
A Mai vốn đang ngẩn người nhìn quần áo tơ tằm của nàng nghe vậy lại ngượng ngùng không thôi, khuôn mặt tươi cười vốn là người hầu đỏ có vẻ càng đỏ, cúi đầu cầm lấy chén không, lại đưa nước cho Tiêu Hồng súc miệng, biện bạch: "A Mai lấy đâu ra người trong lòng a......" Nói xong mặt lại càng đỏ, không đợi Tiêu Hồng nói nữa, liền bước nhanh ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Mai chạy ra ngoài, Tiêu Hồng nằm nghiêng trên chiếc giường mềm mại thoải mái, nghĩ đến Trùng Khánh, trong lòng cô nảy sinh một tia không vui, chuyện cũ khiến cô chán ghét lại hiện lên trong đầu.