ai là ai chó
Chương 14: Mất khống chế cùng trấn an+khúc dạo đầu xe chấn
"Thích nhất... được Thần Dạ lấp đầy ô..." Thanh âm Phó Hủ Kỳ ngọt ngào phát ngấy, thân thể cũng không ngừng run rẩy, cực kỳ giống bánh pudding hắn thích nhất.
Nhưng anh biết lời cô nói lúc này chỉ là muốn anh nguôi giận.
Thật muốn đem nàng trói ở bên người, một ngụm cà lăm nuốt xuống.
"Gọi ông xã." Tần Thần Dạ như trước mặt không chút thay đổi, hắn không nghĩ tới nàng sẽ cự tuyệt hắn cầu hôn, là ngày đó nàng ý loạn tình mê mới nhất thời đáp ứng sao?
Tại sao? Vì sao không thể cùng hắn kết hôn... Là lo lắng thân phận của hắn, hay là nói nàng thích người khác, hay là nói nàng rất để ý không có con?
Anh thật sự vừa nghi hoặc vừa phẫn nộ, anh coi cô là tình cảm chân thành duy nhất trong cuộc đời này, mới có thể lo được lo mất.
Ô ân...... Ông xã...... "Phó Hủ Kỳ bị anh đẩy không có một chút khí lực," Yêu ông xã nhất......
Tiểu Kỳ, anh chỉ cho phép em cự tuyệt một lần. "Cầm nhẫn bên gối lên đeo cho cô," Cả đời này em chỉ có thể là của anh.
"Không đến lúc đó... Ô Thần Dạ đừng như vậy..." Phó Hủ Kỳ có thể cảm giác được hạ thể của hai người thật chặt dán, mà cảm giác hắn toàn bộ tiến vào lại hít thở không thông như thế, giống như là muốn từ chỗ sâu nứt ra vậy.
Lúc nào mới tính lúc đó? "Tần Thần Dạ lần nữa ưỡn lưng, không chút lưu tình," Còn cự tuyệt thì làm cho Tiểu Kỳ ngươi hoàn toàn chịu không nổi mới thôi, như vậy ngươi sẽ không chạy loạn.
Thanh âm của hắn trong suốt trước sau như một, nhưng Phó Hủ Kỳ nghe tâm lại lạnh đi một nửa. Thần Dạ......
"Đừng cự tuyệt ta nữa, ta sợ, ta thập phần sợ hãi ngươi cự tuyệt ta!"Tần Thần Dạ mất đi lý trí, lấy môi che môi.
Phó Hủ Kỳ có thể cảm giác được thân thể hắn run rẩy kịch liệt, chỉ có thể nắm chặt tay hắn, tùy ý hắn hôn môi nhiều lần.
Cứ như vậy kịch liệt động tác giằng co thật lâu, hắn mới phóng thích hơi chút bình tĩnh lại.
Bảo, có đau không? "Hắn rốt cục phục hồi tinh thần lại, biết mình đã làm quá mức.
"Không riêng gì phía dưới đau trong lòng cũng đau...... Bại hoại Thần Dạ......" Nàng thanh âm mang theo nức nở, liền thiếu chút nữa liền khóc lên.
"Không xứng, không xứng..." Anh đi lấy khăn ấm và thuốc mỡ lau cho cô, "Tiểu Kỳ... tại sao..."
Thần Dạ phải cam đoan sẽ không nổi giận?
Ta cam đoan, Tiểu Kỳ.
"Bởi vì anh nghĩ có thể nuôi em..." Phó Hủ Kỳ nhẹ nhàng nói, "Bây giờ anh còn chưa tính là quá độc lập, cho nên đặc biệt muốn cố gắng một chút, có thể bảo đảm cuộc sống của hai người cũng có thể thoải mái, Thần Dạ em biết đấy, bởi vì yêu em, cho nên hy vọng nỗ lực giữa chúng ta là ngang hàng."
Tần Thần Dạ nghe xong cảm giác mình thật giống cầm thú, nhất thời xúc động tổn thương nàng.
"Sao Tiểu Kỳ lại nói như vậy," anh tỉ mỉ lau đi các loại chất lỏng khả nghi trên người cô, "Ngay từ đầu anh đã mắc nợ em, bao gồm cả đứa bé, Tiểu Kỳ thích như vậy nhưng bởi vì là anh..."
Phó Hủ Kỳ nâng mặt anh hôn xuống, "Em thích Thần Dạ, cực kỳ thích, mặc kệ là ai cầu hôn trước, chúng ta đều sẽ qua cả đời.
Ý cười trong mắt nàng thẳng đến đáy mắt Tần Thần Dạ, làm người ta mê muội.
- Đây là một đường phân cách -
Tần Thần đêm trang hoàng tân phòng thời điểm vừa vặn là nóng nhất thời điểm, mặc dù hắn cái gì việc cũng không cần làm, nhưng là vẫn phải ở trên thiết kế tự thân vận động.
Bởi vì anh muốn thử nó ở mọi nơi trong nhà với cô.
Lúc Phó Hủ Kỳ đi thăm anh thì bị anh ngăn lại, "Trang trí trong nhà rất sặc mùi, đừng lên. Lát nữa gặp ở McDonald.
Anh rất ít khi cùng cô ăn thức ăn nhanh, cho nên cô cũng không biết anh thích ăn cái gì, Phó Hủ Kỳ mỗi phần hamburger đều gọi một phần, nhìn xem loại nào phù hợp khẩu vị của anh, những loại khác vừa vặn đóng gói trở về.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi xanh, nhưng sau lưng lại có một vết sơn, Phó Hủ Kỳ cực kỳ đau lòng, người anh thích sạch sẽ như vậy cho dù rửa tay và tay, những chỗ khác bẩn thỉu, cư nhiên có thể chịu được.
Em không biết Thần Dạ có thể ăn cái gì, liền gọi hết những thứ không cay. "Cô kéo tay anh qua, không biết có phải ảo giác hay không, lại có chút thô ráp.
"Ta đều tốt a," Tần Thần Dạ cầm lấy Song Cát, nhã nhặn cắn một miếng, hoàn hảo, vẫn là cái kia làm việc thể diện Tần Thần Dạ.
Vì thế Phó Hủ Kỳ cũng ăn một miếng đùi gà, nước sốt màu trắng nhuộm ở khóe miệng, Tần Thần Dạ không dùng khăn giấy, dùng ngón tay cái lau đi, sau đó lại lau tay.
Người chung quanh chỉ coi là một động tác nhỏ của tình nhân, nhìn thoáng qua liền tiếp tục ăn, Phó Hủ Kỳ mặt đỏ bừng, miệng lớn hút Sprite.
"Rất muốn ăn Tiểu Kỳ," cơm nước xong Tần Thần Dạ kiên quyết muốn đưa nàng trở về, nói mặt trời quá phơi nắng, hắn thở dài, trong nhà gần đây qua lại lăn qua lăn lại, không có chỗ đặt chân, bằng không khẳng định không cho nàng đi.
Phó Hủ Kỳ ôm cổ hắn hôn một cái sườn mặt, "Ăn đi ca ca...
Anh nắm lấy ngón tay cô cắn một miếng, "Biết bây giờ anh cầm bảo bối không có biện pháp liền câu dẫn đi, muốn nghẹn chết anh trai rồi.
Vậy... chấn động xe? "Cô nhỏ giọng ghé vào tai anh nói," Lần trước ở bờ biển cũng rất tốt...
Nói xong Phó Hủ Kỳ liền thành thật ngồi trở lại, làm bộ không có chuyện gì xảy ra.
Hắn thầm mắng một câu.
Buổi tối đừng ngủ, chờ ta đi đón bảo bối. "Tần Thần Dạ cắn răng, nâng cằm của nàng hôn sâu một hồi lâu.
Được rồi......