Ta mỏi mệt nằm trên ghế sa lon, vô thần khuấy động lấy trong tay điều khiển từ xa. Trước mặt TV không ngừng biến ảo đủ loại sắc thái, trong màn hình người phát ra đủ loại tiếng cười nói, thế nhưng lại căn bản không có biện pháp hấp dẫn lực chú ý của ta. Một ngày làm việc để ủ rũ từ trong xương tủy bừng lên, lúc này ta cần thiết chính là một cái tắm nước nóng, sau đó hảo hảo ngủ một giấc. Mà ở ta rời đi ghế sô pha trước đó, trên TV xuất hiện ban đêm tin tức lại giống gông xiềng một dạng còng lại thần kinh của ta. “Năm nay năm mươi tám tuổi trứ danh xí nghiệp gia lá trung Văn tiên sinh, bởi vì đột phát tính bệnh tim, vào hôm nay ban đêm 10:20 tại Niệm Từ bệnh viện tạ thế. Lá trung Văn tiên sinh là … …” Phía sau ta đã hoàn toàn nghe không vào, bởi vì ta biết từ hôm nay trở đi có lẽ trong vòng mấy tháng cũng chưa biện pháp ngủ ngon giấc. Quả nhiên, đặt ở trên bàn trà điện thoại điên cuồng chấn động lên, nó cùng pha lê ở giữa va chạm phát ra tiếng ông ông để tai ta màng phát đau nhức. Ta đưa nó chộp trong tay, nhìn xem cái kia phát đến dãy số, lòng bàn tay mồ hôi thấm ướt điện thoại di động sau đóng. Ta hít sâu một hơi, đè xuống kết nối khóa.